Chiến Thần Bất Bại
Chương 559
"Quái lạ? Có gì quái lạ?" Đường Thiên tò mò hỏi.
"Năng lượng tại Thánh Vực đậm đặc hơn ở Thiên Lộ nhiều. Thế nhưng rất kỳ lạ là vật liệu tại đây lại không có hồn. Tại Thiên Lộ, chỉ cần thứ gì hơi có năng lượng đều rất dễ sinh ra hồn. Tuy có rất nhiều võ hồn cấp tấp, thế nhưng võ hồn là thứ thường thấy nhất. Bí bảo có võ hồn, võ giả có võ hồn, ngay cả những chất liệu cấp cao cũng ẩn chứa mảnh vỡ võ hồn. Nhưng mọi tứ tại đây ta đều không thấy được võ hồn."
Giọng Tiểu Nhị đầy vẻ non nớt, thế nhưng Đường Thiên lại cực kỳ kinh ngạc, gã lẩm bẩm: "Sao lại không có võ hồn?"
"Ví dụ như Hồng Mao Tủy Căn, năng lượng ẩn chứa trong đó cực kỳ tinh khiết, rất khó gặp tại Thiên Lộ. Trước đây chúng ta vẫn nói năng lượng sinh hồn, tại nơi năng lượng nồng đậm rất dễ sinh thành võ hồn. Thế nhưng trong Thánh Vực lại không như vậy, trong Hồng Mao Tủy Căn không hề có võ hồn, ngay mảnh vỡ cũng không. Hơn nữa càng kỳ lạ hơn là bên trong nó ẩn chứa kiếm ý. Trước nay ta chưa từng nghe nói có loại thực vật nào lại ẩn chứa kiếm ý."
"Nghe thật thú vị." Đường Thiên hai mắt bừng sáng, gã đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: "Vậy chúng ta chuyển nhữn thứ này tới Thiên Lộ chẳng phải kiếm bộn rồi sao?"
Tiểu Nhị im lặng nhìn Đường Thiên.
Đường Thiên để ý thấy ánh mắt Tiểu Nhị có vẻ khcá thường, vẻ mặt kỳ quái: "Tiểu Nhị, ngươi nhìn ta thế là sao?"
Giọng nói của Tiểu Nhị đầy tức giận: "Thiên Huệ của ngươi đâu? Lý tưởng của ngươi đâu? Hành trình của ngươi đâu? Sao ngươi chỉ nghĩ tới tinh tệ? Dã tâm đâu? Ánh mắt đầu? Cách cục đâu? Ngươi là thương nhân sao? Xin ngươi! Giờ ngươi là chúa tể một phương! Cả ngày nghĩ chuyện thấp kém như vậy, toe đuổi mấy thứ vớ vẩn này, đúng là chẳng ra gì!"
Đường Thiên vẻ mặt vô tội: "Chẳng lẽ ngươi không thấy kiếm tiền là một chuyện rất lợi hại sao?"
Tiểu Nhị hoàn toàn không biết nói gì. Được rồi, mình lại đi thảo luận vấn đề thâm ảo như vậy với gã ngốc, đầu óc mình bị thần kinh mới đúng.
Cuối cùng Tiểu Nhị bất đắc dĩ nói: "Chẳng lẽ ngươi không lo chuyện người lùn xanh ư?"
"Lo láng?" Đường Thiên nhếch miệng mỉm cười, hàm răng trắng bóng nhe nanh như dã thú, một khí tức hung hãn khát máu ập tới: "Ta đang lo không tìm được bọn chúng!"
Tiểu Nhị kinh hãi.
Đường Thiên đứng dậy bỏ đi chỉ để lại một bóng lưng túc sát.
Trên thục tế không riêng gì Tiểu Nhị phát hiện sự khác biệt của Thánh Vực cùng Thiên Lộ, Binh vốn cẩn thận chu đáo cũng nhanh chóng nhận ra điểm lạ. Có điều đối tượng nghiên cứu của Binh là thôn dân, để bố trí phòng tuyến tốt hơn, hắn cần hiểu rõ thực lực của thôn dân hơn.
"Thế nào?" Đường Thiên hỏi Binh.
Binh sắc mặt trầm ngưng: "Không tốt như tưởng tượng. Người nơi này tuy là Thánh giả trời sinh, thé nhưng bọn họ không có hồn vực."
"Không có hồn vực?" Đường Thiên giật mình, không có hồn vực thì làm sao trở thành Thánh giả?
"Ừm, hồn vực của chúng ta do võ hồn hóa thành, có thể khiến năng lượng điều động vận chuyển thoát ly ràng buộc của kinh mạch, do đó có thể trực tiếp mô phỏng pháp tắc thiên địa. Thế nhưung bọn họ căn bản không có kinh mạch. Thân thể bọn họ như một cái lọ chứa khổng lồ, có thể trực tiếp chứa đựng năng lượng. Bọn họ được ính ra như vậy, liên kết với năng lượng hơn xa võ giả Thiên Lộ. Bọn họ căn bản không cần kinh mạch hấp thu luyện hóa năng lượng, phương thức vận dụng năng lượng của bọn họ chính là phương thức của Thánh giả."
Binh chú ý thấy ánh mắt kinh ngạc của Đường Thiên, cười khổ nói: "Rất quái dị, nhưng sự thật là vậy, ta kiểm tra thân thể bọn họ, tất cả đều như vậy. Thế nhưng Thánh giả của bọn họ yếu hơn Thánh giả chúng ta rất nhiều."
"Vì sao?" Đường Thiên lại ngạc nhiên.
Binh giải thích: "Bọn họ vừa sinh ra là có thể trực tiếp điều động năng lượng. BỌn họ không cần lo lắng số lượng năng lượng, hơn nữa bọn họ trời sinh có thể chứa đựng rất nhiều năng lượng, bổ sung cũng rất thuận tiện, điều này khiến bọn họ căn bản không cần cân nhắc vấn đề hiệu suất năng lượng. Đòn tấn công của họ có hiệu suất sử dụng năng lượng cực thấp. Mà hồn thuật của chúng ta là do võ kỹ phát triển tầng tầng lên, chúng ta am hiểu sử dụng lượng năng lượng không nhiều nhưng thu được kết quả thỏa mãn. Nhưng bọn họ lại là lãng phí năng lượng, trước giờ ta chưa từng thấy võ giả có tỉ lệ sử dụng năng lượng thấp tới vậy."
Đường Thiên há hốc mồm, hiện tượng này của Thánh Vực hoàn toàn lật đổ kiến thức thông thường của gã.
"Vì thế tốt nhất ngươi không nên hy vọng gì vào sức chiến đấu của họ." Binh bất đắc dĩ nói.
"Tình hình không tệ đến thế chứ? Tốt xấu gì người ta cũng là Thánh giả." Đường Thiên bị kết luận của bInh làm cho giật mình, gã đang trông cậy vào mọi người để phản công quay người giết vào lam triều, lật đổ hoàng tuyền.
Binh thấy vẻ mặt của Đường Thiên, rốt cuộc vui vẻ: "Ha ha, dọa ngươi đó. Những người này tuy công kích quá lãng phí, thế nhưng khống chế năng lượng lại như bản năng, toàn thân như một thùng năg lượng, chẳng khác nào chuẩn bị sẵn cho danh tướng tuyệt thế như ta."
"Các ngươi định giết về hư không thật à?" Tiểu Nhị nhẹ nhàng tiến lại: "Chẳng lẽ các ngươi cho rằng chỉ bằng thực lực mấy người chúng ta có thể chống lại toàn bộ quần thể người lùn xanh?"
Lời này của Tiểu Nhị là nói với Binh, gã ngốc vốn là kẻ thần kinh, chuyện hoang đường hơn nữa cũng dám làm, thế nhưng Binh là một võ tướng xuất sắc, trong thời khắc mấu chốt luôn rất bình tĩnh.
"Đương nhiên!" Đường Thiên dâng trào chiến ý: "Ta và Hạc, Tiểu Húc Húc có khế ước võ hồn, bọn họ không chết! Bọn họ chắc chắn đang chờ chúng ta tới cứu bọn họ!"
Giọng điệu của gã như chém đinh chặt sắt.
Tiểu Nhị nhìn Thiên Không Hổ.
Trầm ngâm trong chốc lát, âm thanh trầm trầm lại vang lên từ trong Thiên Không Hổ: "Một vạn năm trước, ta rời khỏi chiến hữu của mình, bọn họ tử trận nhưng ta vẫn sống. Ta hối hận vô số năm tháng, ta tự nói với mình, tuyệt đối không thể phạm phải sai lầm như năm xưa."
"Cho dù chết?" Tiểu Nhị nhướn mày.
Tiếng cười của Binh vang lên từ trong Thiên Không Hổ: "Ta là võ tướng, không ngôi mộ nào thích hợp hơn chiến trường. Có người sống, có kẻ chết, có người thắng lợi, có kẻ thát bại, ngươi vẫn là ngươi, vì sao sinh ra, vì sao chết đi, tất cả trong lòng."
"Thật sự. . . Thật bó tay." Tiểu Nhị lạnh lùng nhìn hai gã ngốc này, y lười cả khuyên bảo, dẫu sao quyền chủ đạo cũng không trên tay mình.
"Nếu đối phó với người lùn xanh." Tiểu Nhị lấy ra một món đồ, ném cho Đường Thiên: "Loại vũ khí này tiện tay hơn."
Đường Thiên nhận lấy, một sợi xích to bằng cánh tay, hai đầu sợi xích là hai quả cầu đồng thau phủ kín gai nhọn.
"Đồ tốt!"
Đường Thiên hai mắt bừng sáng, tung sợi xích ra sợi xích dài tới mười mét, quả cầu đồng to bằng cái thớt, cực kỳ nặng nề. Cứ ba tấc lại đan xen một thanh đoản kín, vung ra lít nhít như con rết. Hung khí như vậy chỉ nhìn cũng đủ khiến người ta kinh hãi.
"Lười đặt tên, cứ gọ là Chùy Rết đi. Chùy đồng là bí bảo chòm Sơn Án, cấp bạc, Toái Sơn Chùy. Đồ thường thôi, ưu điểm duy nhất là nặng. Những đoản kiếm này thì chòm sao gì cũng có, cấp bậc đều rất thấp, thuộc tính bất đồng. Ta cảm thấy binh khí như vậy rất hợp đẻ đối phó với người lùn xanh. Chùy Rết này cần sức mạnh rất lớn, thế nhưng ta tin chút sức trâu đó ngươi vẫn có."
Tiểu Nhị giọng điệu lạnh nhạt giới thiệu.
Đường Thiên lại cực kỳ vui mừng, không thể không nói binh khí này quả thật thích hợp để đối phó người lùn xanh. Số lượng người lùn xanh rất nhiều, đầu óc kém, phòng ngự năng lượng tương đối cao, thế nhưng thân thể yếu đuối.
Về phần sức mạnh, Đường Thiên cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng, dùng mãi không hết.
Giờ gã chỉ hận không thể lao vọt vào đám người xanh, đại sát tứ phương.
"Quả là hun khí." Binh không khỏi than thở, người lùn xanh hình thể nhỏ gầy, giáp hồn máy khổng lồ như vậy ngược lại hóa thành nắm đấm đanh kiến. Mà Chùy Rết này quả thật như một cái lược, có thể tưởng tượng một khi triển khai chắc chắn sẽ trở hành mưa máu bão thịt.
Hắn bỗng như có phát giác, quay mặt sang, trong tầm mắt, lam triều đã lướt qua đường cảnh giới.
"Chuẩn bị chiến đấu!"
Hắn cao giọng quát một tiếng, bay lên trời.
Thôn dân bên dưới rối loạn, bọn họ được sắp đặt trên nóc, trên tường đất, chằng chịt khắp nơi, mỗi vị trí đều được sắp đặt tỉ mỉ. Đáng tiếc những thôn dân này đều là người mới, có điều may là bọn họ tuy không phải chiến sĩ xuất sắc nhưng đại đa số đều là thợ săn hợp lệ.
Thương Châu địa thế hẻo lánh, mà thôn Hồng Thảo càng hẻo lánh, hoàn cảnh sinh tồn ác liệt, thôn dân đại đa số dùng săn bắt hái lượm mưu sinh
"Chú ý vị trí của mình, không nên rời khỏi vị trí."
Binh liếc mắt nhìn lam triều phía xa, kẻ địch đã tiến vào phạm vi hai mơi dặm xung quanh họ. Tuy các thôn dân cố sức khắc chế, thế nhưng Binh vẫn có thể thấy được vẻ sợ hãi trong mắt bọn họ.
Binh hiểu rõ tân binh, nói thật lòng, trong chiến tranh cường độ này, tân binh không có không gian sinh tồn. Thế nhưng trên tay giờ chỉ có những lá bài này, hắn không có lựa chọn.
Viễn chiến trở thành lựa chọn duy nhất.
Một khi bị người lùn xanh áp sát, những thôn dân này chắc chắn sẽ tan vỡ.
Trong Thiên Không Hổ, Binh âm thầm lắc đầu, từ khi theo Đườn thần kinh, hình như mình chưa đánh được trận nào sảng khoái, lần nào cũng cực kỳ uất ức.
Tân binh tân binh tân binh, lần nào cũng là tân binh, chẳng lẽ vì trước đây mình là giáo quan tân binh? Lần này còn bết bát hơn, tân binh ít ra còn hoàn thành huấn luyện thường này, những thôn dân này ngay kiến thức cơ bản nhất cũng không biết.
Lúc nào mình mới có thể suất lĩnh một đại quân vô địch, giết khắp bốn phương. . .
Nhớ năm xưa. . .
Được rồi, nhớ với chả nhung, nên thực tế một chút, không đúng, làm hồn tướng cũng phải thực tế một chút.
Nhìn lam triều phía xa, Binh hít sâu một hơi, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, nâng cánh tay hét lớn: "Nhớ những gì ta vừa nói chứ? Nào, chúng ta thử một lần!"
"Chuẩn bị!"
Binh ra lệnh.
Thôn dân được bố trí tại các góc nhanh chóng sáng rực lên, màu sắc bất đồng. Chỉ thấp khắp các nơi trong thôn trang, từng chùm sáng dồn dập tỏa ra.
Sóng năng lượng mãnh liệt khiến Đường Thiên không khỏi liếc mắt nhìn sang.
Cho dù những thôn dân này không có hồn vực nhưng sóng năng lượng cường đại như vậy vẫn khiến người ta kinh hãi. Bàn về cường độ năng lượng, Thánh giả Thiên Lộ có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
"Tốt lắm, tốt lắm, đúng vậy! Chú ý khống chế năng lượng phát ra, phải đều đặn, rất dễ dàng!" Binh lớn tiếng cổ vũ những tay mơ nà, nói tiếp: "Chú ý khẩu lệnh của ta."
"Một hai. . . Ba!"
Mỗi chùm sáng lại có một cột sáng bay ra, hướng về phsai Thiên Không Hổ trên không trung. Nhìn từ trên trời xuống, hơn trăm cột sáng màu sắc khác nhau đồng thời tụ tập trên người Thiên Không Hổ. Cảnh tượng cực kỳ đồ sộ.
Ngay khi năng lượng tiếp cận, Binh đột nhiên biến sắc!
Không tốt! Chơi lớn rồi!
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
13 chương
26 chương