Chiến Thần Bất Bại
Chương 542
Phương pháp của Đường Thiên đơn giản thô bạo tới cực điểm.
Năng lượng lô hắn không khống chế tốt nhưng huyết lô thì hắn có thể khống chế ở một mức nhất định. Đường Thiên khống chế huyết lô cho nó tràn lên đánh vào năng lượng lô, bịch, vách năng lượng bị vỡ, màng huyết tóe cả máu huyết. Song tử lô chia đôi giờ hợp làm một.
Đường Thiên kêu lên đau đớn. Quá trình va chạm không dễ chịu gì. Một cơn đau đớn kịch liệt từ ngực hắn truyền ra. Còn chưa kịp than thở thì Tiểu Nhị tức giận đùng đùng thét lên chói tai.
“Ngươi điên rồi hả! Ngươi định hại chết cả hai chúng ta! Ngươi ngươi điên rồi! Song tử lô! Ngươi biết sao gọi là song tử lô! Ngươi chẳng hiểu cái chó má gì cả, chỉ có làm bừa! Quả thực ta chết vì ngu rồi, vậy mà lại đi tin cái con hàng lỗi nhà ngươi, đồ ngu ngốc không có óc, đồ bệnh tâm thần! Ngươi ngu thế, làm hỏng hết rồi! Hỏng hết rồi! Biết chưa hả? Ngươi hại chết chúng ta rồi!”
Tiểu Nhị run lên vì tức giận, vẻ lạnh lùng quẳng hết ra sau. Nó thấy bản thân điên mất rồi, bản thân vậy mà ký thác hy vọng vào một gã khùng không nguyên tắc thì chết cũng đáng đời!
Trong cách sử dụng Song tử lô làm gì có chuyện hợp nhất Song lô. Vốn nó tưởng Đường Thiên có biện pháp gì xảo diệu…
Bản thân mình rõ ràng đã nói tất cả những gì liên quan tới Song tử lô nói cho con hàng lỗi này. Kết quả thì sao chứ, là cái con hàng lỗi này chẳng hiểu cái gì hết. Chăm chăm vào phán đoán riêng của cá nhân, làm càn quấy xằng bậy, mà chính mình thì… sao lại hồn nhiên tới mức thế. Tiểu Nhị quả thực tức bể phổi rồi.À à, thức hồn không có phổi… Mình quả thực tức bể óc.
Sắc mặt Đường Thiên hơi trắng bệch, một đòn ngoan lạt kia chính hắn cũng ăn không tiêu. Nghe thấy tiếng Tiểu Nhị thét lên chói tai, hắn bình thản khoát khoát tay: “Đừng quá căng thẳng.”
Tiểu Nhị âm trầm đến mức có thể nặn ra nước, lời nói của nó như nặn từ trong kẽ răng ra: “Đừng quá căng thẳng há? Ha ha, chúc mừng ngươi, ngươi trở thành thánh giả Song tử đầu tiên từ trước tới nay kết hợp Song tử lô thành một thể!”
“Thế nữa cơ?” Sắc mặt Đường Thiên vốn hơi tái, nghe Tiểu Nhị nói thế thì thần thái sáng lên, cao hứng dạt dào: “Ha ha, đừng sùng bái ta nữa, kỳ thực chẳng có gì ghê gớm cả. Với thần thiếu niên thì sáng tạo này chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ!”
Tiểu Nhị vốn tiêu tan lửa giận được mấy phần bị thái độ hờ hững của con hàng lỗi này chọc giận, nó rít gào: “Ngươi thích chết thì tự tìm đi, đừng kéo theo ta! Ta quả thực xui rủi vậy mà cùng tên khốn khiếp nhà ngươi nhất thể lưỡng diện!”
“Hóa ra Tiểu Nhị nhà ngươi là một mặt khác của ta!” Đường Thiên đang hờ hững, hắn vuốt cằm bừng tỉnh hiểu ra: “Khó trách là ta đã từng cảm thấy Tiểu Nhị có chút lợi hại! Một mặt khác của thần thiếu niên mà không lợi hại mới lạ lùng sao? Nói đến cùng bản thân là rất lợi hại mà! Ái dà dà, thật là, sao ta lại lợi hại thế chứ…”
Tiểu Nhị tròn mắt nhìn Đường Thiên, nó chẳng biết nên nói gì nữa.
Phản ứng như thế… ngoại trừ bệnh tâm thần thiếu niên ra thì nó thực không tưởng nổi ai giống như thế.
Những kẻ khác mà ý thức được bản thân có nhân cách thứ hai mà không căng thẳng cảnh giác sao? Cái khuôn mặt dương dương đắc ý kia như thể là công lao của bản thân hết vậy, là cái kiểu thần kinh thế nào đây…
Chờ chút, vấn đề bị chuyển hướng rồi. Mới rồi còn đang bàn về Song tử lô!
Chả thèm xem Tiểu Nhị phản ứng lại thế nào, Đường Thiên bắt đầu vừa khoác lác vừa vần vò Song tử lô, miệng lẩm bẩm: “Yên tâm yên tâ đi, ý tưởng thiên tài như thế chỉ thần thiếu niên nghĩ ra được thôi, chả cái gì mà thần thiếu niên không làm nổi? Nhưng mà a, Tiểu Nhị không phải là ta bảo ngươi, tốt xấu gì ngươi cũng là một mặt khác của thần thiếu niên, hãy biểu hiện ra ngoài chút khí thế được không? Đừng làm mất mặt ta, chút việc bé tí ti mà cũng kêu gào thảm thế, thần thiếu niên thông minh cơ trí, trầm ổn phóng khoáng. Sao ngươi không học lấy một chút, một mặt khác của ta không thể biểu hiện như thế…”
Tiểu Nhị há mồm, hồi lâu chẳng biết nên nói thế nào.
Bản thân mình lại bị con hàng lỗi dạy bảo…
Lần đầu tiên Tiểu Nhị thấy cái đầu của mình không đủ để dùng. Nó ngơ ngác nhìn Đường Thiên như chưa bao giờ hiểu được con hàng lỗi. Lòng nó giống như bị đàn dã thú giày xéo.
Nó ôm đầu, không thể tưởng tượng nổi.
Lại còn thông minh cơ trí, trẩm ổn phóng khoáng…
Mi tự tin vô lối thế, rốt cuộc là lấy ở chỗ quỷ quái nào mà phách lối thế!
“Xong phim!” Đường Thiên đập tay vào nhau, mặt đắc ý, giọng bình thản: “Quả nhiên đối với thần thiếu niên, thế chẳng khó tẹo nào. Ầy, Tiểu Nhị ngươi phải học tập ta, khi nào học được một nửa của ta, hức, không ba phần công lực thôi thì ngươi sẽ thấy thế giới hoàn toàn khác đấy!”
“Mi nói đúng lắm.” Tiểu Nhị bình tĩnh trở lại, nó gật đầu tuy trong lòng thì cười nhạt. Thế giới bệnh tâm thần mà có thể nhìn thấu sao?
Nó lại bay vào trong cơ thể Đường Thiên. Song tử lô vốn cực kỳ đẹp giờ thì thực thê thảm, ở giữa mất vách chắn mà thông thống với nhau.
Lòng nó lạnh mất một nửa. Song tử lô là kết quả của huyết mạch Song tử thức tỉnh.
Hoàng đạo thập nhị cung, huyết mạch mỗi cung khi thức tỉnh đều khác nhau, đều có năng lực độc nhất vô nhị. Huyết mạch chòm hoàng đạo cực kỳ khó khăn nếu muốn thức tỉnh hoàn toàn.
Thực lòng, Đường Thiên có thể thức tỉnh hoàn toàn là bất ngờ ngoài sức tưởng tượng của Tiểu Nhị. Đến như bản thân nó cũng khó mà tính được bản thân thức tỉnh sớm đến như thế.
Nghĩ tới đây, lòng Tiểu Nhị quặn đau. Vốn vất vả thức tỉnh, vốn có một đại sát chiêu, giờ thì bị con hàng lỗi mốt kia làm hỏng rồi. Lòng Tiểu Nhị rớm máu.
Trong lòng bi thương và hối hận, Tiểu Nhị bay vào năng lượng lô. Sau đó nó ngơ ngẩn hoàn toàn.
Biển máu màu đỏ và năng lượng màu lam vẫn phân biệt rõ ràng nhưng giữa hai thứ có một khu vực trống. Cảnh tượng thực kỳ quái, năng lượng màu lam bị nén lại góc năng lượng lô, mà biển máu đỏ sậm bị dồn về một phía huyết lô.
Giữa sắc lam và hồng có một lực đẩy rất mạnh mẽ, chúng giống như nam châm bài xích lẫn nhau.
Năng lượng lô màu lam vốn đầu năng lượng bị lực đẩy này ép sát vách năng lượng lô, chỉ còn ở phân nửa năng lượng lô thôi.
Năng lượng màu lam lại càng đậm đặc, chúng bị nén chặt phân nửa, màu lam càng đâm với Tiểu Nhị là một món ăn ngon không thể cưỡng lại.
Nó chẳng do dự mà nhảy vào năng lượng hải.
Trước nay nó chưa từng thoải mãi thế, nó sung sướng tới rên rỉ. Mật độ tăng gấp đôi nên hiệu quả lại cực rõ ràng. Tiểu Nhị có thể cảm nhận được hồn nguyên đang cuồn cuộn sản sinh không ngừng.
Nhưng Tiểu Nhị vốn lạnh lùng không bị khoái cảm làm choáng váng đầu óc. Trong lòng nó cảm thấy cực kỳ quặc.
Con hàng lỗi này… thế mà thành công thật mới lạ!
Làm xằng làm bậy mà cũng thành công… vận khí tên khốn nạn này cũng quá là rùa vàng…Ây?
Bỗng Tiểu Nhị chú ý tới mật độ năng lượng tăng lên không ngừng, biển máu đối diện không ngừng tăng thêm lực đẩy. Phiến huyết hải đỏ bừng kia khiến Tiểu Nhị không thích từ trong bản năng.
Nó có thể thấy, huyết lô giống như con tim, co vào giãn ra có quy luật. Mỗi lần co lại làm cho tiên huyết trong huyết lô sóng sánh. Trong tầm mắt Tiểu Nhị phiến biển máu kia như biển rộng mênh mông, cuồng phong gào rít giận dữ, kích động không ngừng, ẩn chứa lực lượng cuồng dã không gì sánh nổi.
Cảm giác nóng nực như thiêu đập vào mặt.
Tiểu Nhị chìm vào năng lượng hải màu lam.
Nếu như bảo trong huyết lô là một phiến biển cuồng phong rít gào giận dữ thì biển năng lượng trong năng lượng lô là một phiến băng lãnh an tĩnh.
Một bên động một bên tĩnh, một bên nóng một bên lạnh. Đường Thiên đánh tan chướng ngại rồi tạo cho chúng một thế cân bằng xảo diệu.
Lập tức Tiểu Nhị ý thức được ưu điểm của nó.
Đối diện với huyết mạch đang từ từ tiến hóa thì lực đẩy truyền tới càng lúc càng mạnh, có nghĩa là phiến năng lượng hải màu lam mà bản thân đang ngâm mình cũng liều mạng hấp thu năng lượng. Điều này làm cho năng lượng hải càng trở nên mạnh rồi lại kích thích cho huyết mạch tiến hóa.
Thế cân bằng vi diệu thần kỳ làm cho tiểu Nhị nhất thời thất thần.
Nếu không phải nhìn thấy tận mắt thì nó không thể tin nổi sự cân bằng kỳ diệu như thế. Việc này hóa ra là do con hàng lỗi tạo nên…
Cân bằng chính là thiên phú của chòm Thiên Xứng, thiên phú của chòm Song Nam là nhất thể lưỡng diện. Ánh sáng và bóng đổ, âm và dương, đen với trắng vân vân chính là pháp tắc cường đại cực kỳ cao thâm của bản thân. Chòm Song Nam cực điêu luyện, thành thạo nhất thể lưỡng diện nhưng chẳng ai ngờ là hợp hai mặt thành nhất thể lại có cân bằng kỳ quái như thế.
Hơn nữa còn tạo bằng cách cực thô bạo…
Lẽ là thế giới bệnh tâm thần kỳ diệu nhưu thế…
Tiểu Nhị giật thót vội vàng dừng ý nghĩ nguy hiểm, nó vội cảnh giác.
Chỉ số thông minh của mình tuyệt đối không để con hàng lỗi kia kéo tụt! Giữa mình và con hàng lỗi kia là đối thủ sinh tử. Đây chắc chắn là âm mưu của con hàng lỗi, nó chắc muốn dùng cách thức này kéo tụt chỉ số thông minh của mình rồi lấy kinh nghiệm phong phú đả bại ta!
Không sai được, nhất định là thế!
Đường Thiên tự đắc dương dương với sự thiên tài của bản thân thế nhưng hắn nghiêm trang nhắc nhở tiểu Nhị: “Này, tiểu Nhị, thân là một mặt của thần thiếu niên không nên làm mất cái tiếng oai phong vang dội của ta đấy!”
Đang ngâm mình trong năng lượng hải, khuôn mặt Tiểu Nhị xanh lè như nước biển xung quanh.
Cái tên khốn khiếp này!
Lúc này, Nha nha bay ra, nó y y nha nha đánh về phía Đường Thiên. Từ lúc tiểu gia hỏa có cánh, nó bay tới bay lui cả ngày không ngừng nghỉ.
Đường Thiên ôm Nha nha lại, đưa tới trước mặt, véo véo cái mông tròn thịt của Nha Nha, tặc lưỡi lấy làm kỳ: “Thậm chí cả dấu vết cũng chẳng có, cục thịt đàn hồi thế này ăn chắc dai nhanh nhách!”
Định đánh chén…
Thân hình nha nha cứng đờ, khuôn mặt nhỏ bị hù cho xanh lét.
“Tự chơi đi, ta có việc.”
Đường Thiên buông tay, Nha nha như được đại xá, chớp mắt đã biến mất.
Cải tạo Song tử lô thành công, tâm tình Đường Thiên thấy tuyệt hảo, hắn cũng nếm được cái sự lợi hại. Quỷ Ngô tiền bối quả không hổ là một trong ba huyết thánh Hắc hồn, có trình độ đấy.
Hắn quyết định bỏ thời gian ra chỉnh lý cho thật tốt những di vật lưu lại trong Đoạt xá châu của Quỷ Ngô tiền bối. Hơn nữa hắn cũng định tìm hiểu về tảng đá trong cơ thể Nha nha, rốt cuộc là cái gì.
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
13 chương
26 chương