Chiến soái bắt nạt vợ tôi nằm mơ đi!
Chương 864 : Đây Hẳn Là Một Ảo Giác!
Nhà họ Tiêu, đã kết thúc rồi?
Sau khi Lâm Thiệu Huy gọi điện thoại đi thì có người bán với gia chủ nhà họ Tiêu rằng nhà họ Tiêu đã xong rồi?
Bối rối!
Họ chỉ cảm thấy rằng thế giới quan của họ hoàn toàn nứt ra rồi!
Nhà họ Tiêu thực sự kết thúc?
Tên rác rưởi này thực sự đã làm ra trong một phút, một cú điện thoại đã làm sụp đổ hoàn toàn gã khổng lồ bất tử đã đứng vững hàng trăm năm này?
Khoảnh khắc này thì mọi người đều dành cho Lâm Thiệu Huy những ánh mắt chấn động mà khủng hoảng, gần như sợ hãi tại chỗ.
“Không thể.
Điều này là không thể!”
Lúc này, Tiêu Quang Thanh đang phát điên, đôi mắt của ông ta đột nhiên nồng đậm dữ tợn, toàn bộ khuôn mặt của ông ta đầy vẻ hung dữ và tức giận: “Nhà họ Tiêu của tôi đã ở An Nam 400 năm, ai có thể hạ bệ chúng ta? Cô còn dám nói nhảm thì sẽ bị đuổi!”
Ông ta không tin rằng có ai có thể phá hủy nhà họ Tiêu của họ!
Thậm chí không tin rằng nhà họ Tiểu sẽ bị tiêu diệt trong tay của một đứa con rể rác rưởi, điều này đơn giản là không thể!
Nhà họ Tiêu hùng mạnh biết bao, với nền tảng vững chắc ở Bắc Lộc thì họ được gọi là những siêu bá chủ cũng rất xứng đáng!
Không ai trên thế giới này có thể hạ gục họ, không một ai!
Chỉ là cô thư ký đằng kia nói với vẻ mặt như đưa đám: “Chủ tịch, điều này là sự thật! Vừa rồi, hơn mười tập đoàn tài chính trên khắp thế giới đã cùng nhau phát động một cuộc tấn công thù địch nhằm tất cả các ngành công nghiệp của nhà họ Tiêu của chúng ta cổ phiếu của chúng ta đã bốc hơi hơn mấy ngàn tỷ chỉ trong một phút!”
“Hơn nữa, bây giờ còn đang bốc hơi! Bây giờ các cổ đông đều điên cuồng, chủ tịch, ông! rốt cuộc là đông đã làm gì vậy?”
Bôp!
1
+
Vừa nghe lời này thì điện thoại di động của Tiêu Quang Thanh trực tiếp rơi từ trên tay xuống đất, vẻ mặt kinh ngạc, hoàn toàn chết lặng.
Mười tập đoàn tài chính, cùng nhau thâu tóm các ngành của họ một cách ác ý?
Một cuộc điện thoại có sức công phá đáng sợ như vậy sao?
Ảo giác!.
Truyện Việt Nam
Đây hẳn là một ảo giác!
Lúc này, bầu không khí hoàn toàn im lặng.
Mọi người như nín thở, nghe thư ký báo cáo xong thì ngẩn ra.
Mười giây!
Ba mươi giây!
Một phút!
Thời gian trôi qua nhanh không biết bao nhiêu mà kể, mọi người có mặt đều ngẩn ngơ, bất động.
.
Truyện khác cùng thể loại
339 chương
17 chương
24 chương
77 chương
52 chương
16 chương