“Được, nhất định sẽ chứng minh sự trong sạch của anh, không khiến em thất vọng” Vẻ mặt Tiêu Thanh kiên định. Mục Thiên Lam ừm một tiếng: “Vậy em về đây. “Anh đưa em xuống lầu. Tiêu Thanh có thể nhìn ra cô có tâm sự nặng nề, cho nên không yên tâm để cô lái xe, sợ cô không chú ý sẽ gây ra va chạm. Mục Thiên Lam không từ chối, Tiêu Thanh liền lái Audi của cô đưa cô về nhà. Sau đó anh lại gọi xe trở về khách sạn. Trở về phòng, Mục Thiên Lam nằm bò ra giường bật khóc. Cảm giác cực kỳ bất lực. Cô không dám tưởng tượng, bố mẹ, em trai, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, khách hàng sau khi nhìn thấy ảnh bikini của cô, sẽ nhìn cô như thế nào, nhất định sẽ mắng cô là trà xanh? Nếu không phải rơi vào đường cô, sao cô lại lựa chọn chụp ảnh bikini được? Công ty bị thiếu năm triệu tiền quỹ, không trả nợ được, thiếu tiền lương nhân viên, rất nhiều nhân viên muốn từ chức, bà nội không cho cô tiền để xoay chuyển, trừ phi cô và Tiêu Thanh ly hôn mới cho cô tiền vốn xoay chuyển, cô không muốn ly hôn với Tiêu Thanh, nhưng lại không kiếm ra tiền, ngày nào bố mẹ cũng ồn ào muốn cô và Tiêu Thanh lý hôn. Cô thật sự bị ép đến tuyệt vọng, Trương Tuấn Kiệt đề nghị chụp một tấm ảnh bikini giá mười ngàn, chụp năm trăm tấm sẽ đưa cô năm triệu, coi như mua quyền sử dụng hình ảnh bikini của cô. Dùng để xuất bản tạp chí, nếu cô sợ bị người ta nhìn ra, có thể PS đổi thành gương mặt của người phụ nữ khác, dùng thân hình của cô là được. Sau một phen tranh đấu tâm lý, cô căng da đầu đồng ý, đổi thành mặt của người phụ nữ khác. Chỉ dùng thân hình của cô, vậy sẽ không bị người khác nhận ra cô. Nhưng cô hoàn toàn không ngờ, Trương Tuấn Kiệt lại tiết lộ ảnh bikini của cô ra ngoài, còn thêm vào mấy câu như thế, đây là muốn cô phải thân bại danh liệt. Vì chuyện đó, cô mất ngủ cả đêm. Mà ảnh bikini. Trong một đêm này bị truyền ra điên cuồng, lượt xem đã vượt qua chục triệu! Sáng hôm sau, Tiêu Thanh nhận điện thoại của Tần An. “Thần soái, đã tìm ra mũ phượng. Là bị Mục Hải Long đưa đến một tiệm cầm đồ ở Danh Châu cầm với giá mười triệu, đã thu thập đầy đủ chứng cứ, tiếp theo phải làm sao, anh cứ dặn dò. “Thật sự là anh ta." Tròng mắt Tiêu Thanh xẹt qua vẻ giận dữ, căn dặn: “Bảo cảnh sát tám giờ đến nhà họ Mục, mang theo tất cả chứng cứ. Tôi phải để cả nhà vợ mình, nhìn thấy bộ mặt ác độc của anh ta. “Vâng, thần soái!" Cúp điện thoại, Tiêu Thanh rời khỏi khách sạn. Mua bữa sáng phong phú trở về nhà vợ. Chỉ mới bảy giờ sáng, cả nhà còn chưa thức dậy, Tiêu Thanh bày đồ ăn sáng ra bàn, liền vào phòng của anh và Mục Thiên Lam. Chỉ thấy Mục Thiên Lam nằm bẹp trên giường, phát ra tiếng khóc. Trái tim Tiêu Thanh bị thít chặt, vội vàng chạy đến bên giường hỏi: “Vợ ơi, sao em lại khóc?" Mục Thiên Lam bị dọa giật mình, cả người ngồi bật dậy. Ngạc nhiên nhìn Tiêu Thanh. “Anh anh anh...sao anh lại về đây?” Cô chỉ mặc đồ lót, vừa ngồi dậy, thân hình nóng bỏng lộ ra trước mặt Tiêu Thanh, khiến thị giác của Tiêu Thanh bị chấn động mãnh liệt. Yết hầu không tự chủ chuyển động lên xuống. “Nhìn cái gì mà nhìn, đẹp như vậy sao?” Mục Thiên Lam đấm Tiêu Thanh một cái, lại không dùng chăn che lại thân hình kiều diễm của mình. Vì ảnh bikini của cô đã có hơn chục triệu người xem rồi, Tiêu Thanh là chồng cô, còn che giấu anh làm gì? “Đẹp lắm.” Tiêu Thanh nở nụ cười. Nhưng rất nhanh, anh phát hiện đôi mắt Mục Thiên Lam sưng đỏ, liền ngồi bên mép giường, dịu giọng hỏi: "Vợ à, sao em lại khóc sưng mắt rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mục Thiên Lam nói: “Tiê Thanh, nếu ngày nào đó em thân bại danh liệt, anh có còn cần em không?” “Sao đột nhiên lại hỏi câu này?” Tiêu Thanh cảm thấy kỳ lạ. Mục Thiên Lam phồng má: “Em hỏi anh mà, sao anh lại hỏi ngược lại em rồi?” Tiêu Thanh cười với cô: “Em là vợ anh, anh sẽ không để em thân bại danh liệt, cho dù thân bại danh liệt, anh sẽ không không cần em, cũng sẽ đoàn tụ lại với em, ai bảo anh là chồng em chứ?"