Đương nhiên là Tiêu Thanh, vô cùng tức giận chạy vào trong. Lúc anh mới vừa đi tới cửa, nghe được có người đang nói, vợ anh bị người ta bắt đi cho người khác chơi đùa, cho nên đã có thể chứng minh được tính chân thật của chuyện này. “Anh Tiêu, anh Tiêu đến rồi. Đặng Cửu Thiên kích động vội vàng nói: “Anh ta nói một vị thái tử gia của Sơn Nam thích đùa giỡn với người đẹp chân dài, nhà họ Khổng cần nhà người này giúp đỡ, nên mới dùng kế dẫn hổ rời núi, dụ anh Tiêu đến đây, sau đó bắt lấy cô Mục đưa cho người kia đùa giỡn, cầu xin được giúp đỡ, để nhà người kia vận dụng quan hệ, xóa sổ tôi với Đỗ lão đại. Anh vừa nghe thấy lời này lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Mục Thiên Lam. Cuộc gọi kết nối được nhưng không ai nghe máy, gọi suốt ba lần đều là như vậy. Sau đó anh lại gọi cho bố mẹ vợ, cũng không có ai máy. “Khốn khiếp thật” Tiêu Thanh biết mình mắc lừa, giận dữ hỏi: “Vợ tôi bị bắt đi đầu, mau nói cho tôi biết, nếu không tôi giết chết các người!” "Ha ha!" Chu Khải Sơn đứng lên, nhịn không được cười lớn, giống như là nghe được chuyện cười rất thú vị nào đó. “Nhóc con, bản lĩnh ở đâu ra mà dám ở trước mặt Chu Khải Sơn tôi nói chuyện mạnh miệng như vậy hả?” “Còn muốn giết chúng tôi, cậu cho rằng Chu Khải Sơn tôi là mấy ông già trong viện dưỡng lão sao?” “Nói thật cho cậu biết, Chu Khải Sơn tôi là quán chủ của võ quán Khải Sơn ở Hàng Thành, cũng là một trong số ít các vị võ đạo tông sư của Hàng Thành này” “Biết võ đạo tông sư là gì không?” “Chính là võ học phải đạt tới Hóa Kình, có thể dễ dàng đánh bay ngàn cân, trong vòng trăm mét, muốn giết chết người thường như cậu giống như là giết chết một con gà, tôi chỉ hỏi cậu một câu, có sợ hay không là xong rồi!” Giọng nói của Tiêu Thanh rất lạnh lùng: “Tôi hỏi lại ông một lần nữa, vợ tôi bị bắt đi đâu, nói mau!” “Con mẹ nó!” Chu Khải Sơn cảm thấy bị khiêu khích sâu sắc, quát: “Lên đi, đánh thẳng nhóc này tới tàn phế cho tôi sau đó mang đến nhà họ Khổng!” "Da!" phòng, mấy chục người đàn ông mặc tây trang đều đánh về phía Tiêu Thanh. “Muốn chết!” Tiêu Thanh quan tâm đến sự an toàn của Mục Thiên Lam, muốn biết Mục Thiên Lam bị bắt đi đầu, nhưng mà những người này lại không chịu nói cho anh biết, còn muốn ra tay với anh, đây thực sự là đã xúc phạm nghiêm trọng đến điểm mấu chốt của anh. Ngay sau đó, anh cũng không quan tâm gì đến cổ độc, giơ tay phải lên, thúc giục chân khí trong cơ thể, một cây kiếm lada được anh ngưng tụ ra. “Đi chết hết đi cho tôi!”. ngôn tình tổng tài Anh nổi giận gầm lên một tiếng, tốc độ nhanh giống như ma quỷ, giống như một tia sáng, xẹt qua giữa mấy chục người. Một lúc sau, anh dừng lại. Sau đó. Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng! cao. Một cái đầu người rơi xuống đất, máu tươi phóng lên Cả đại sảnh chớp mắt bị bao phủ bởi mùi máu tươi gắt mũi. “Mẹ ơi!” Hai tên đang giữ chặt Đặng Cửu Thiên, nhìn thấy toàn bộ đồng bọn bị Tiêu Thanh chém đầu, bọn họ kinh sợ buông Đặng Cửu Thiên ra, sợ hãi lùi về sau. “Trời ơi!” Đặng Cửu Thiên cũng bị dọa đến cứng người. “Sao có thể như vậy!” Chu Khải Sơn đứng bật dậy từ trên sopha, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi, không dám tin nói: “Thật không ngờ, cậu còn trẻ như vậy cũng đã là một võ đạo tông sư, thật sự là khiến cho Chu tôi phải nhìn với cặp mắt khác!” Tiêu Thanh hỏi lần thứ hai: “Vợ của tôi bị bắt đi đâu, nói hay không, nếu không nói tôi sẽ giết ông!” “Hừ.” Chu Khải Sơn hừ nói: "Cậu là võ đạo tông sư, tôi thì không phải sao? Còn muốn làm tôi sợ, đánh tháng tối trước đã rồi nói!” Dứt lời, ông ta cũng ngưng tụ chân khí thành đạo, dẫn đầu chạy về phía Tiêu Thanh. Mắt Tiêu Thanh liếc nhìn, giơ đao chém mạnh xuống. Äm! Đạo khí tản ra, sắc bén như máy cắt, chém vào không khí lại bắn ra. “Không ổn rồi!”.