********** Chương 794 Khổng Tường Bân đắc ý vênh váo. Điều này đủ để nói rõ, chỗ dựa và bối cảnh phía sau anh rể của Mục An Phong không cứng rắn hơn so với bên Khổng Tường Bân. Nếu như cứng hơn thì Mục An Phong hoàn toàn không cần phải chịu thiệt, càng không cần phải SỢ. Vậy thì anh ta còn sợ cái rắm. Anh ta phải ngông cuồng, nếu không thì không thể dọa được đối phương, chưa chắc đối phương sẽ tha cho anh ta. Ngay sau đó, anh ta nhìn về phía Mục Thiên Lam, chậc chậc tán thưởng: "Không hổ là người đẹp nhất phương Đông, người thật so với hình còn đẹp hơn, rất hợp khẩu vị của tạo." Nói đến đây, anh ta nhìn về phía Mục An Phong: "Chẳng phải mày thích Lưu Vũ Hân sao? Vậy được, con đi kia tạo không cần nữa, thưởng cho mày đó. Mày muốn sinh mấy đứa con với cô ta cũng được, tao không can thiệp nữa" Nhưng mà tạo có một điều kiện, đó là mày phải bảo anh rể mày cho tao mượn chị mày chơi mấy ngày, lúc này ân oán giữa chúng ta chấm dứt, còn không.. Lời anh ta nói chưa nói hết, Tiêu Thanh đã lập tức xông tới, đạp một cước vào bụng anh ta. Bich! Cơ thể nặng hơn một trăm cần của Khổng Tường Bản lập tức bay ra ngoài nện vào trên tường, mạnh đến nỗi bức tường rạn nứt, sau đó anh ta nằm trên đất, nôn đầy rượu vang, nhất thời mùi hôi xộc vào mũi. "Trời!" Đám người Ngô Tuệ Lan sợ ngây người. "Anh rể, ông ngoại anh ta trâu bò như vậy, nếu như ông ta biết anh đánh anh ta, có khi nào chúng ta sẽ bị trả thù không?" Mục An Phong khiếp đảm hỏi, mồ hôi lạnh cũng túa ra. Tiêu Thanh không trả lời, mà đi về phía Khổng Tường Bân. "Chỗ dựa của mày không cứng bằng tao, em vợ mày cũng sợ, sao mày dám đánh tao?" Khổng Tường Bân gào lên. Tiêu Thanh đưa tay ra: "Đưa ống thép cho tôi." Đặng Cửu Thiên lập tức đưa ống thép tới cho Tiêu Thanh. "Mày muốn làm gì?" Cơ thể của Khổng Tường Bân chấn động một cái, lùi về phía sau. Tiêu Thanh lạnh lùng nói: "Đánh em vợ tao, hại chết cháu tao, còn dám nói năng lỗ mãng với vợ tao, nhất định là mày không muốn sống nữa. Lời nói rơi xuống, Tiêu Thanh xông lên, dùng ống thép hung hãn đập Khổng Tường Bân. "A! Đừng đánh! A! Đau quá...! Khổng Tường Bân bị đánh thảm thiết không ngừng, máu tươi vắng khắp nơi. "Đừng đánh nữa, cậu đừng đánh nữa. Gần đây chúng ta đã bị chèn ép thảm lắm rồi, nếu như cậu còn đắc tội ông ngoại cậu ta nữa, nhiều nhân vật trâu bò trả thù chúng ta như vậy, chúng ta sẽ không thể nào sống yên!" Ngô Tuệ Lan gấp gáp khuyên nhủ. "Mẹ, đừng sợ, con phải cho anh ta biết mặt, để anh ta hiểu, có một số người anh ta không thể chọc vào!" Tiêu Thanh vừa nói vừa đập, Ngô Tuệ Lan khuyên cũng không khuyên được. "Ông nội! Đừng đánh nữa ông nội! Tôi sai rồi! Tôi thật sự biết lỗi rồi.." Khổng Tường Bân chỉ cảm thấy toàn thân đều bị đập nát, khóc lóc cầu xin tha thứ. "Anh rể! Đánh hay lắm!" Mục An Phong xem rất thoải mái, vỗ tay khen hay, quên cả sợ hãi. Rất nhanh, Khổng Tường Bân bị đập thành chó chết, Tiêu Thanh mới dừng lại. "Ném anh ta ra đường. Tiêu Thanh căn dặn. Đặng Cửu Thiên lập tức sắp xếp người, mang Khổng Tường Bân ra ngoài, ném trên đường chính. Một giờ sau. Nhà họ Khổng. "Ông chủ, bà chủ, không xong rồi! Cậu hai đã bị người ta đánh thành chó chết!" Có người chạy vào phòng khách, gân giọng hô to. Rất nhanh, một đám người vội vã chạy từ trên lầu xuống..