“Ông Đặng, đi tìm giúp tôi, nhất định phải bắt được cậu ta cho tôi, giao cho tôi xử lý”. Tiêu Thanh ra lệnh. “Vâng ạ! Cậu Tiêu!” Đặng Cửu Thiên lập tức dẫn người rời khỏi. Tiêu Thanh nhìn về hướng Lưu Hào: “Vốn dĩ con gái của ông gả cho An Phong, thì nhà họ Lưu các người có thể phất lên rồi, kết quả ông lại đối xử với An Phong như vậy, vậy thì đợi nhà họ Lưu phá sản đi!” Vừa nói dứt lời, Tiêu Thanh dẫn theo bố vợ, mẹ vợ trở về lại bệnh viện. “Như thế nào rồi vợ, tình hình của An Phong sao rồi?” Về lại bệnh viện, Tiêu Thanh hỏi, Mục Thiên Lam nói với đôi mắt đỏ hoe: “Đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, nhưng mà bị đánh đến chấn động não”. Thở phào! Tiêu Thanh, Ngô Tuệ Lan, Mục An Ninh đều thở phào nhẹ nhõm. “Giữ được tính mạng là được, những phương pháp điều dưỡng khác đều có thể chữa khỏi tốt rồi”. Tiêu Thanh an ủi Mục Thiên Lam. Mục Thiên Lam gật gật đầu, nói trong đau khổ: “Đáng tiếc là đứa bé trong bụng Lưu Vũ Hân mới có một tháng, nó còn chưa nhìn thấy thế giới bên ngoài đã bị người ta hại chết, thật là đáng thương quá mà”. Ngô Tuệ Lan nói: “An Phong không sao là được, còn về đứa bé đó, con cũng đừng đau lòng, năm nay nó vẫn còn trẻ, không động đến nhiều cũng có con, huống hồ chi mới có một tháng, không có sao hết, đợi An Phong khoẻ lại nói Tiêu Thanh tìm cho nó một cô gái con nhà giàu, lại mang thai một đứa nữa là được" Mục Thiên Lam nói: “Mẹ không cho An Phong và Lưu Vũ Hân đến với nhau sao?” Ngô Tuệ Lan tức giận nói: “Bố mẹ cô ta đều là cầm thú, mẹ mới không muốn làm thông gia với họ, mẹ muốn thông gia giống như bố mẹ của Tiêu Thanh, vì vây An Phong nhất định phải đổi bạn gái!” “Huống hồ gì cô ấy đã mất đi đứa con, sau này còn có thể sinh nữa hay không cũng không biết, nếu mà không thể sinh được nữa, cưới về rồi có tác dụng gì nữa không?" Mục Thiên Lam bĩu môi: “Như vậy đối với con gái nhà Vũ Hân thật là không công bằng rồi”. “Tất cả đều là tội lỗi của bố mẹ cô ấy làm, muốn trách phải trách bố mẹ cô ấy, chẳng trách cô ấy được!” Ngô Tuệ Lan thái độ kiên định, một mực kiên quyết để cho An Phong và Vũ Hân cắt đứt quan hệ ở bên nhau, bởi vì bà không nhìn thấy được lợi ích từ việc đó. Mục Thiên Lam định nói gì đó thì Tiêu Thanh nói: “Đợi An Phong tỉnh lại rồi để cậu ấy tự mình quyết định đi". Vào lúc này, trong sảnh tối cao của hộp đêm sang trọng. Một đám thanh niên vừa khoác vai gái đẹp vừa uống rượu nói chuyện. “Cậu Cổ, tôi kính cậu!” Khổng Tường Bản nâng ly rượu lên và kính cẩn nói với một chàng trai. Cậu Cố cụng ly với anh ta, cậu Cố uống một hơi cạn sạch, Khổng Tường Bân cũng đã uống sạch ly rượu. “Cậu Khổng, nghe nói cậu có một danh hiệu cao quý, được gọi là thái tử?” Một người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười hỏi. Khổng Tường Bân cười khúc khích nói: “Đều là do mấy người giàu trẻ tuổi gọi lung tung thôi, trước mặt cậu Cổ, cậu Lý, cậu Trần tôi chỉ là một người em trai thôi, cứ cho là thái tử cũng chỉ là thái tử của ba vùng đất thôi, không dám nhận là thái tử của cả nước đâu.” Cậu Lý vỗ vai của anh ta: “ Coi như cậu biết điều, nếu như cậu dám xưng là thái tử của cả nước, cậu Cố sẽ phế bỏ cậu”. “Không dám, không dám!” Khổng Tường Bân cười nói: “Cậu Cố, trận chiến ở phía tây gần đây diễn ra như thế nào rồi? " Cậu Cố thở dài: “ Đánh rất là tốt, quân địch của hơn 20 quốc gia đã bị đuổi ra khỏi đất nước, nhưng mà kẻ thù vẫn chưa đầu hàng vẫn phải tiếp tục đánh”. Nếu như anh cả Hộ quốc chiến soái của tôi vẫn chưa bị cách chức, để anh ấy canh giữ biên giới phía tây là được rồi, một là đánh không lại, hai là cứ cho là đánh lại đi thì bây giờ nước địch cũng phải đầu hàng thôi”. “Đúng vậy!” Cậu Lý thở dài: “Đáng tiếc là anh cả không có ở đây, nếu anh ta có ở đây, chỉ định tôi vác súng xông vào trận, Long Nghi chưa từng giao chiến, có anh ta chỉ huy, tôi thật sự không dám đi sợ sẽ bị rơi vào bẫy của anh ấy”. Khổng Tường Bân tò mò hỏi: “Cậu Cố, cậu Lý, cậu Trần đều là binh lính của Hộ quốc chiến soái sao?” “Có thể nói như thế này. Cậu Cổ nhấp một ngụm rượu và nói: "Chúng tôi đang ở để đô, cũng là con nhà có danh tiếng. Vài năm trước, bọn tôi được gia đình sắp xếp để đi về phía tây. Chúng tôi đã được hộ quốc chiến soái giáo huấn trong một năm, nhưng thật là cay đắng” “Lúc đó chúng tôi đều rất hận chết anh ta, kết quả không bao lâu, trận chiến Hưng Hạ bắt đầu, anh ấy đã lập tức đưa chúng tôi đi đánh trận, lúc đó chúng tôi đều hận không thể bóp cổ chết anh ta. “Sau khi đánh trận xong, một viên đạn đại bác lao đến suýt chút nữa giết chết chúng tôi, là hộ quốc chiến soái kịp thời bảo vệ chúng tôi mới có thể giữ được mạng sống. Lúc đó chúng tôi mới biết rằng, anh ấy dữ tợn hung hãn nhưng con người rất tốt. Từ đó về sau chúng tôi coi anh ta như là anh cả, nhưng đáng tiếc anh ta đã bị cách chức, nếu không bọn tôi rất muốn cùng anh ấy ra trận. Khổng Tường Bân nghe xong thì hào hứng hỏi: “Vậy hộ quốc chiến soái bây giờ ở đâu? Có thể giới thiệu tôi với anh ấy được không?”.