Chiến soái bắt nạt vợ tôi nằm mơ đi!
Chương 741
**********
“Đúng vậy.” Matsushita gật đầu.
“Đại sư Hồng Kim Khoa vào trạng thái tốt nhất cũng đánh không lại Tổng tư lệnh Anil, hiện tại đại sư Hồng Kim Khoa lại còn bị thương, càng không thể đánh lại ông ta được!”
Nghe thế, Mục Hải Long khóc không ra nước mắt.
“Muốn chết thì đánh chết Tiêu Thanh rồi hãy chết, ông mau đánh chết Tiêu Thanh trước rồi hãy chết đi!”
Anh ta vội vã đến mức không ngừng dậm chân.
Vì, từ trong kính viễn vọng, anh ta thấy Hồng Kim Khoa dừng bước chân.
Quay người nhìn ông người nước ngoài kia, không tiếp tục ra tay với Tiêu Thanh nữa khiến anh ta vội vã đến mức muốn tè cả ra ngoài quần.
Và lúc này, trong nhà họ Phương.
“Thật tuyệt! Tổng tư lệnh Anil đến rồi! Chúng ta được cứu rồi!”
Công chúa Annie kích động tột cùng.
“Thật không? Chúng ta được cứu rồi sao?”
Những khách khứa có mặt, toàn bộ đều tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Phù!
Tiêu Thanh cũng thở phào một hơi thật mạnh.
.
Truyện Truyện Teen
Tổng tư lệnh Anil, thực lực mạnh hơn anh một chút xíu, và tuyệt đối hơn hẳn Hồng Kim Khoa, hiện tại Tổng tư lệnh Anil đến kịp thời, anh biết nguy cơ được giải trừ rồi.
Quả nhiên!
Hồng Kim Khoa biết được đây là Tổng tư lệnh Anil của
Tây Lương quốc, bỗng chốc thấy rùng mình.
Bèn không nói lời nào, thân thể nảy lên, định bụng bỏ trốn ngay lập tức.
“Ông chạy không thoát rồi!”
Tổng tư lệnh Anil lạnh lùng tầng hằng một tiếng, hai tay nắm thành nắm đấm, thôi thúc nội lực trong cơ thể, đấm thẳng vào không khí hướng về phía Hồng Kim Khoa.
Trong tích tắc, một năng lượng trong suốt to tựa quả bóng rổ, bay ra như một quả b nặng cân, xé vụn không khí, tốc độ bay nhanh như chớp, đánh thẳng vào Hồng Kim
Khoa.
“Không ổn!”
Hồng Kim Khoa cảm nhận được sự nguy hiểm, biến sắc ngay.
Đang định tránh đi nhưng đã không kịp nữa rồi.
Râm!
Năng lượng khổng lồ đó, hoàn toàn đánh thẳng lên lưng Hồng Kim Khoa.
Phụt!
Hồng Kim Khoa như bị một con mãnh thú va phải, phun ra một miệng máu, từ phía trên cao hơn mười mét rơi nhanh thẳng xuống, thình lình đập xuống đất.
Thân thể liền cong thành dáng con tôm, lục phủ ngũ tạng bị một cú này đấm cho tan nát.
"Yeah yeah yeah!"
Trong nhà họ Phương một phen hô hào.
Tất cả mọi người đều kích động tột cùng.
Toàn bộ đều là tiếng hô hoán la hét cho sự chiến thắng này.
“Tiêu Thanh, anh không sao chứ?” “Anh ơi, anh vẫn ổn chứ?”
Nhóm người Mục Thiên Lam và Thẩm Thị Thu Mai, lúc này đều vây lấy Tiêu Thanh.
Tổng tư lệnh Anil cũng chạy đến trước mặt Tiêu Thanh.
“Tiêu Thanh, cậu không sao chứ?”
Tiêu Thanh cười cười: “Cũng may là Tổng tư lệnh Anil đến kịp thời, bằng không cái mạng này của tôi đã mất trong tay tên ác nhân này rồi.” “Ha ha!” Tổng tư lệnh Anil cười nói.
“Hoàng tử chúng tôi nhận được cuộc gọi từ công chúa Annie, báo có người muốn giết Tiêu Thanh, chúng tôi vội chạy đến ngay, nhưng đường Bắc Thanh quả thực quá nhiều xe, tốn mất rất nhiều thời gian, cũng may là không muộn.
Nếu không là không còn thấy cậu nữa.”
Tán gẫu vài câu, Anil đi về phía Hồng Kim Khoa bị trọng thương.
“Hải Long.
Mau trốn đi khỏi Bắc Thanh ngay, nếu không Hồng Kim Khoa mà khai ra thì chúng ta sẽ bị vạ lây mất!”
Matsushita kéo lấy Mục Hải Long bỏ chạy.
Lúc này, Hồng Kim Khoa như con chó chết, bị kéo lê đến trước mặt Tiêu Thanh.
Tiêu Thanh ngồi xổm xuống, hỏi Hồng Kim Khoa: “Vừa nãy có người gọi điện cho ông, bảo ông ra tay, sau đó ông liền ra tay ngay.
Mau khai ra là ai đã ra lệnh cho ông đến giết tôi?”
Hồng Kim Khoa cười ka ka, lộ ra hàm răng nhuốm đầy máu: “Rơi vào tay các người, coi như tôi xui, cũng biết là không sống nổi nữa.
Vì thế muốn chém muốn giết gì, tùy các người! Tôi sẽ không nói ra người đứng đằng sau là ai đâu!” “Vì tôi còn mong người đó, sẽ trả thù cho tôi nữa! Ha ha ha...!
Ông ta nhăn mặt cười phá lên.
“Khốn kiếp!”
Tổng tư lệnh Anil, một chân dẫm thật mạnh lên đùi ông ta.
Rắc rắc rắc!
Xương đùi của Hồng Kim Khoa, phút chốc bị dẫm nát, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Nếu như không khai ra, thì tôi sẽ dẫm chết ông!”
Tổng tư lệnh Anil uy hiếp nói.
Hồng Kim Khoa người vả đầy mồ hôi cười to: “Dẫm đi! Dẫm chết tôi! Anh dẫm chết tôi đi!”
Anil rất tức giận, đang định dẫm chết Hồng Kim Khoa, Tiêu Thanh liền mở lời: “Giẫm gãy tay gãy chân ông ta, rồi giao cho nhà ngục Long Thành giam giữ.
Nhà ngục Long Thành, là nơi chuyên giam giữ những võ nhân phạm tội tử hình..
Truyện khác cùng thể loại
339 chương
17 chương
24 chương
77 chương
52 chương
16 chương