Chiến soái bắt nạt vợ tôi nằm mơ đi!
Chương 71
**********
Mũ phượng có ở đó hay không, Mục Hải Long là người rõ ràng nhất, bởi vì mũ phượng đã bị anh ta lấy trộm đem đi bản rồi. Mà Tiêu Thanh lại đột nhiên cầm ra một bao tiền bù đắp sính lễ như vậy, cũng không quan tâm tiền đó có phải là tiền Tiêu Thanh bán đất hay không, trước mắt cứ gáng cái tội trộm mũ phượng đem bán lên trên đầu Tiêu Thanh rồi nói sau.
Anh ta tin chắc chú Hai thím Hai phát hiện mũ phượng không còn, mà tên nghèo rớt mồng tơi Tiêu Thanh lại đột nhiên có thể lấy ra được số tiền lớn như vậy, không nhận định Tiêu Thanh trộm mũ phượng cũng khó.
Đúng như dự đoán
Anh ta vừa nói ra lời kia, nụ cười của Ngô
Tuệ Lan và Mục An Quốc cũng có chút cứng đờ, hai vợ chồng trố mắt nhìn nhau đứng lên.
Mục Thiên Lam lại cả giận nói: "Mục Hải Long, xin anh nói chuyện chú ý một chút. Không nếu không có căn cứ thì đừng cắn bậy, Tiêu Thanh làm người như thế nào thì tôi rõ ràng nhất, tay của anh ấy sạch sẽ hơn anh nhiều. ít nhất anh ấy chưa bao giờ tham nhũng một đồng tiền nào của nhà, mà anh thì lại khác, thường xuyên trộm vật liệu thép của công ty đi bán đổi tiền xài vặt. Ba tôi cũng phát hiện nhiều lần nhưng lười nói anh mà thôi, cho nên anh không tư cách hoài nghi tay của Tiêu Thanh không sạch sẻ!"
Cô vô cùng nóng giận.
Lời này của Mục Hải Long không phải đang nói Tiêu Thanh trộm mũ phượng đi bán lấy tiền hay sao?
Hồi Tiêu Thanh và cô kết hôn, cô vô cùng không thích Tiêu Than. Vì để cho bà nội đuổi Tiêu Thanh đi, cô cố ý bỏ tiền trong ngăn kéo, bàn trang điểm, trên giường, nhỏ thì mấy triệu, nhiều thì hơn ba chục triệu. Mục đích là là cố ý cám dỗ Tiêu Thanh, một khi Tiêu
Thanh cầm tiền, cô sẽ có thể tìm bà nội, nói bà nội ép cô gả cho một người đàn ông tay chân không sạch sẻ, bắt bà nội đồng ý cho cô và Tiêu Thanh ly hôn.
Nhưng mà cô phát hiện mình sai rồi.
Tiêu Thanh cũng không khốn nạn như cô nghĩ. Đúng là anh nghèo thật, nhưng chỉ anh không nghèo. Cho dù tiền lương công việc giao hàng bị mẹ cô lấy hết, nghèo đến mức ngay cả thuốc lá cũng không mua nổi, nghiện thuốc lá đến mấy cũng chỉ có thể nhịn, chưa bao giờ trộm tiền đi mua thuốc lá, ngay cả thuốc lá ba để trên bàn anh cũng không rút lấy một điều.
Người đàn ông tự kiềm chế như vậy, tay chân sạch sẻ như vậy, làm sao có thể đi trộm mũ phượng trị giá cả tỷ chứ?
Đánh chết cô cũng sẽ không tin "Thiên Lam nói không sai, Tiêu Thanh nhà tôi tay chân sạch sẻ nhất, tiền mua thức ăn cậu ấy không tham một đồng, còn dư lại bao nhiêu cũng để trên bàn, cậu đừng ghen tỵ vì cậu ấy bán đất được nhiều như vậy mà nói cậu ấy trộm đồ." Mục An Minh cũng tức giận nói.
Mục Hải Long cười lạnh nói: "Trước kia, cậu ta coi thường chút tiền nhỏ kia của nhà chủ, mũ phượng là vật nhiều tiền, nói không chừng thật sự bị cậu ta trộm đi bán thì sao? Cho nên vẫn đi xem thử mũ phượng có còn ở đó hay không rồi hằng nói." "Mục Hải Long, anh muốn ăn đánh phải không!" Tiêu Thanh trở mặt.
Lý Nam Hương mất hứng: "Cậu hung dữ cái gì, trộm mũ phượng hay không nhìn một chút chẳng phải sẽ biết sao, nếu như không trộm tôi sẽ bảo Hải Long xin lỗi cậu, nếu như cậu trộm, cậu đừng thẹn quá hóa giận nói Hải Long nhà tôi vạch trần cậu là được!" "Được!" Mục Thiên Lam nói: "Tôi tin tưởng Tiêu Thanh cây ngay không sợ chết đứng, ba mẹ, hai người đi lấy mũ phượng ra, để cho bọn họ nhìn xem mắt chó của Mục Hải Long coi thường người cỡ nào!" "Được." Ngô Tuệ Lan đứng lên, nói: "Coi chừng tiền, một tờ cũng không được để bọn họ cầm đó."
Nói xong, Ngô Tuệ Lan kéo dép, cố ý lắc eo, đắc ý tiến vào phòng. Mấy giây sau. "A!"
Một tiếng thét chói tai vang lên. "Má ơi! Mũ phượng không có! Mũ phượng của tôi không có! Bị ai trộm rồi!" "Cái gì!"
Nghe lời này, Mục An Minh, Mục Thiên Lam đều sợ ngây người.
Tiêu Thanh cũng ngây ngẩn.
Một giây kế tiếp!
Mục An Minh và Mục Thiên Lam vội vã vọt vào phòng.
Ngay sau đó, tiếng khóc của Mục An Minh vang lên. "Buổi sáng từ công ty trở về nhìn thấy mũ phượng vẫn còn mà, làm sao bây giờ mũ phượng không còn nữa? Mũ phượng kia giá trị hơn ba mươi tỷ, không còn nữa bảo tôi phải sống thế nào đây...
Ban đầu Tiêu Thanh còn tưởng rằng ba mẹ vợ nói đùa, cho đến tiếng khóc, anh mới biết mũ phượng chỉ sợ là đã bị trộm thật.
Anh đang muốn vào phòng xem ba mẹ vợ thử thì thấy ba mẹ vợ nổi giận đùng đùng lao ra khỏi phòng, chỉ vào mặt Tiêu Thanh gầm thét: "Tôi hỏi cậu, có phải cậu trộm mũ phượng, có phải hay không!"
Truyện khác cùng thể loại
339 chương
17 chương
24 chương
77 chương
52 chương
16 chương