Chiến soái bắt nạt vợ tôi nằm mơ đi!
Chương 67
Tiêu Thanh cười nói: “Quả nhiên là cháu của bà cụ Mục, sơ hở lớn như vậy cũng có thể lấp liếm cho anh được. Bà cụ đúng là người tốt, anh đừng gây chuyện với bà cụ Mục nữa nhé!”
Anh cũng không thèm quan tâm Mục Hải Long đến đây làm gì, cho nên cũng không định xen vào việc Mục Hải Long tìm chủ tịch Lưu, căn bản chính Mục Hải Long đã gây ra chuyện, những chuyện riêng tư không quan trọng, Tiêu Thanh chẳng cần bận tâm đến làm gì. "Haha!"
Mục Hải Long cười vỗ vai Tiêu Thanh: “Việc của tôi sắp giải quyết xong rồi, tôi sợ cậu lại sắp gặp phiền phức đấy!”
Nói xong, anh ta vênh váo đi vào ngân hàng. Tiêu Thanh không quan tâm đến lời nói của Mục Hải Long, tiến vào ngân hàng dùng thẻ để rút tiền. Gần năm giờ chiều, Tiêu Thanh vác theo một bao tải tiền lớn, toàn bộ hai mươi tỷ tiền mặt được chuyển ra khỏi ngân hàng.
Bị giật mất!
Anh ta dẫm lên chai nước khoáng mà anh vừa uống, Tiêu Thanh cầm lấy chai nước ném vào bao tải, mẹ anh rất thích việc thu lượm lại những chiếc ve chai, trong nhà số ve chai không ít, nó được giải rác ở khắp hành lang đến trong nhà, bình thường khi uống hết nước vỏ chai anh ấy sẽ lấy lại, đây là quy tắc do mẹ đặt ra, không ai được phép vứt chai rỗng đi sau khi uống xong, vì lý do này anh đã hình thành thói quen mang chai rỗng về nhà trong ba năm nay. “Này, đây không phải là Tiêu Thanh sao?”
Sau lưng có tiếng động khẽ vang lên, Tiêu Thanh quay đầu nhìn xung quanh, liền thấy năm công nhân đang chuyển gạch trên công trường, từ một ngân hàng gần đó đi ra. "Đúng là Tiêu Thanh rồi!”
Vài đồng nghiệp đó khẳng định là Tiêu Thanh, họ tiến lại gần. “Tiêu Thanh à, nghe nói cậu kết hôn với một vị đại tiểu thư giàu có hạng ba, sao lại rơi vào cảnh đi nhặt ve chai vậy?” một người công nhân vội hỏi.
Tiêu Thanh cười nói: “Tôi chỉ giẫm nát những chiếc ve chai đã uống cạn nước và mang về nhà thôi, tôi không có đi nhặt ve chai." “Nhìn xem, cậu vẫn không chịu thừa nhận, cậu nhặt được một túi lớn như vậy mà!” một công nhân khác ra sức chế nhạo.
Tiêu Thanh cũng không muốn giải thích thêm nhiều nữa, anh nói: “Tôi phải về nhà chuẩn bị nấu cơm, tôi sẽ không nói với mọi người nhiều nữa, lát tôi còn ra công trường thăm quan công việc. Nói chuyện sau đi!”
Tiêu Thanh nói xong lên tuyến xe buýt vừa đến rồi định rời đi. “Đừng đi!” một người công nhân kéo anh lại và nói: “Hôm nay chúng tôi mới được nhận lương, chuẩn bị có chuyện hay để nói đây, đã lâu không gặp rồi, đi với chúng tôi một lát đi!”
Người công nhân tên Chí Bình kéo tay Tiêu Thanh lại, Tiêu Thanh và cậu ta khi ở trên công trường có mối quan hệ rất tốt, anh ta đang định nói gì đó thì một công nhân khác xen vào: “Chí Bình, chúng ta rủ một người nhặt ve chai đi ăn cũng, sẽ hạ thấp giá trị của bản thân xuống đấy!”
Tiêu Thanh liền trả lời: “Vậy tôi không đi nữa, mấy người đi đi!” “Đừng đừng đừng.” Chí Bình nhìn người công nhân kia, có vẻ tức giận: “Càn Tử, chúng ta cũng đều là những kẻ làm thuê, cậu cũng đừng tỏ ra coi thường người khác, chúng ta đi chuyển gạch ở công trường với những người nhặt ve chai cũng giống nhau mà thôi. Tất cả chúng ta cũng là tầng lớp thấp trong xã hội, có gì tốt hơn mà cười người đi nhặt ve chai?”
Mặc dù Cần Tử có chút không vui, nhưng vẫn nói: “Thôi được, vậy chúng ta cùng đi!” Cứ như vậy đi, Tiêu Thanh được dẫn đến một quán ăn nhỏ để ăn tối. “Cậu nói xem, đi lại bên ngoài chỉ để nhặt lượm ve chai mà được hẳn một bao tải lớn như vậy sao? Liệu đến những chỗ như này có ảnh hưởng khẩu vị của cậu không?” Càn Tứ nhìn Tiêu Thanh ánh mắt trắng bệch, trên mặt hiện rõ vẻ chán ghét.
Tiêu Thanh nói: “Nếu như không nhặt, tôi còn thất tiếc hơn đấy!” “Cậu lo lắng làm gì, cả cái bao tải chai đó của cậu, cũng chỉ đáng giá vài nghìn, vài trăm nghìn thì còn đáng để cậu nhặt nhạnh, cậu thử nói xem, nếu cậu thỏa thuận với tôi, tôi sẽ trả tiền nhanh cho cậu!” Càn Tứ nói theo.
Chí Bình cười nói: “Thôi, cậu quên cái tên Càn Tứ đó đi, tôi ngồi bên cạnh cậu, một chút mùi hôi cũng chẳng ngửi thấy, nếu như ảnh hưởng đến khẩu vị của chúng ta, thì đừng ngồi cạnh Tiêu Thanh nữa là được, thôi...chúng ta uống đi!”
Mọi người đều nâng cốc.
Ngồi một lúc sau, họ cũng vừa ăn vừa uống được ba hiệp, vừa lúc đó mẹ gọi điện cho Tiêu Thanh, anh đứng dậy nói: “Mẹ tôi gọi điện giục về nấu cơm, chúng ta về thôi, tôi còn phải đi mua đồ ăn nữa!” “Phục vụ, tính tiền!”
Ngay sau đó, một người phục vụ bước vào và nói: "Thưa anh, bàn của ông tổng cộng bốn triệu năm trăm năm mươi nghìn, anh có thể thanh toán bằng tiền mặt hoặc quét thẻ đều được a!”
Tiêu Thanh kiểm tra số dư trong tài khoản, chỉ còn khoảng bốn triệu, anh vội cất điện thoại đi, lấy tiền mặt ra thanh toán. “Nếu cậu không có tiền đừng cố giả vờ thanh toán, hãy mang đống rác rưởi của cậu đi trước đi!"
Truyện khác cùng thể loại
339 chương
17 chương
24 chương
77 chương
52 chương
16 chương