“Trời ơi!” Ngô Tuệ Lan càng thêm kinh ngạc: “Kim gia đã giúp đỡ Tiêu Thanh, lại còn mời ăn bữa cơm hơn trăm triệu, không phải Kim gia sẽ chiếu cố con và Tiêu Thanh hay sao? Gia tộc chúng ta có thể dựa vào Kim gia để tiến xa hơn nữa rồi, có phải không?” “Tôi sẽ kéo các người xuống. Mục Hải Long nói: “Kim gia đường đường chính chính là một đại gia lớn, tự dưng mất số tiền lớn như vậy chỉ để mời một bữa cơm chỉ đơn giản, ông ta cho rằng Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam đang được nâng đỡ bởi Tổng giám đốc Tư và Hộ quốc chiến soái. Cho nên ông ta muốn sủng ái họ, vì vậy Kim gia mới tìm đến họ để tỏ ra thân quen, nhưng nếu một ngày không còn sự chống lưng của Tổng giám đốc Tư và Hộ quốc chiến soái nữa, lúc đó Kim gia sẽ khiến gia đình mấy người phát hỏa, cả nhà các người sẽ khổ sở. Thậm chí cả những ông chủ này sẽ chấm dứt hợp tác với công ty Feida.” “Vì vậy, em cũng chỉ đang nhìn thấy cái ngắn trước mắt, không bao lâu nữa, em cũng sẽ giống như tôi và Mục Hải Yến, bị đẩy đến mức đường cùng, khi gặp khó khăn đừng cầu xin chúng tôi giúp đỡ!” Nói xong, Mục Hải Long và những người gia đình bà cụ Mục rời khỏi công ty. Ngô Tuệ Lan nghe xong, nhìn về Tiêu thanh than thở: “Mẹ còn tưởng con có thể cùng con gái mẹ tiến xa hơn nữa, hóa ra con cũng chỉ dựa hơi vào con gái mẹ, con thực sự tốt quá mà...bài học của Mục Hải Long và Mục Hải Yến chưa khiến con sáng mắt ra?" Tiêu Thanh cười nói: “Mẹ, nhà chúng ta sẽ không theo vết xe đổ của bọn họ. “Điều đó không còn quan trọng nữa!" Ngô Tuệ Lan trừng mắt nhìn Tiêu Thanh. Sau đó nhìn Mục Thiên Lam: “Con gái, tốt nhất nên ly hôn với nó. Nếu nó là kẻ kém cỏi bám theo chân Kim gia, Kim gia thấy không có hậu thuẫn, chúng ta sẽ bị đẩy ra ngoài, tốt nhất nên tránh xa nó là an toàn nhất.” Mục Thiên Lam nhớ lại chuyện tối hôm qua, cẩn thận suy nghĩ. Nhưng vẫn cố gắng nói đỡ cho Tiêu Thanh: “Mẹ, sau này con sẽ thuyết phục Tiêu Thanh tránh xa bọn họ, nên mẹ yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!.” Ngô Tuệ Lan nhéo nàng một cái, tức giận nói với Tiêu Thanh: “Con gái của mẹ thật tốt. Nếu sau này con gái mẹ có chuyện gì, mẹ sẽ không bao giờ để Mục Thiên Lam ở cùng với con. Mẹ nhất định sẽ bắt Mục Thiên Lam ly hôn với con. Thôi đi ra ngoài và giao đồ ăn đi!” Tiêu Thanh cười, lắc đầu đau khổ, không phải bà ấy đang yêu cầu sính lễ hai mươi tỷ hay sao, anh đã đưa bà ấy hai mươi tỷ vào ngày hôm nay, đừng nhắc đến vấn đề ly hôn, anh đã quá chán khi nghe thấy câu này rồi. Hãy nói đến Mục Hải Long. Về đến nhà, anh ta khóc lóc kể khổ: “Bà nội, cháu vẫn thiếu chín tỷ nữa. Bà giúp cháu với, cháu không muốn đi tù, nếu mai không đủ số tiền, cháu sợ rằng... "Lấy đây ra tiền để cháu lấp đầy lỗ hổng đó!" Bà cụ Mục điên cuồng nói. Bà dì lập tức lên tiếng: “Không phải Mục Thiên Lam đã đội vương miện phượng hoàng khi kết hôn sao? Chắc có giá trị lắm, bà cụ Mục có chìa khóa nhà chú hai. Nhà chú hai không có két sắt. Vậy thì tránh camera rồi đi vào trộm vương miện phượng hoàng đem bán đi, lúc đó Ngô Tuệ Lan nhất định sẽ cho rằng tên rác rưởi Tiêu Thanh đã ăn trộm đồ của con gái mình để bán!” Mục Hải Long liền nhìn bà cụ Mục. “Chìa khóa ở trong ngăn kéo phòng của bà. Tự lấy đi. Bà không biết gì cả." Bà cụ Mục không muốn Mục Hải Long vào tù nhưng cũng không có nhiều tiền để giúp anh. Vì vậy, đành phải mặc kệ cho Mục Hải Long muốn làm gì thì làm. “Được rồi bà nội, sau khi làm xong phải giữ bí mật cho cháu, nhất trí chỉ tay Tiêu Thanh nói là kẻ ăn trộm, bà nhớ đấy nhé?" Mục Hải Long nhắc nhở, anh lên lầu tìm chìa khóa sau đó vội vã lái xe đến nhà Mục Thiên Lam. Tình cờ đúng lúc đến, Mục Thiên Lam không có ai ở nhà nên Mục Hải Long né tránh camera lẻn vào nhà tìm kiếm. Chẳng mấy chốc anh ta tìm thấy chiếc vương miện phượng hoàng tinh xảo trong ngăn tủ ở phòng ngủ của Ngô Tuệ Lan. “Con mẹ nó, nó được làm bằng vàng ròng và khảm nhiều đá quý như vậy, sắp giàu rồi!” Đôi tay phấn khích của anh đang run lên. Đúng lúc này, có một tiếng cạch cạch, chiếc cửa bên ngoài đang đang được mở ra. “Không xong rồi, có người về nhà!” Mục Hải Long sợ tới mức vội vàng đóng ngăn kéo, trốn vào gầm giường như một bóng ma. Vài giây sau, Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh vào phòng.