Chiến soái bắt nạt vợ tôi nằm mơ đi!
Chương 505
**********
“Nếu các người không thấy thành tựu hôm nay của tôi, cảm thấy tôi có lợi với các người thì các người sẽ nhận tôi là người thân sao?” “Sẽ không, các người chỉ là mấy kẻ nịnh hót, nếu như tôi là người nghèo, các người cũng sẽ không tiếc nhìn tôi một cái.
Càng cảm thấy là người thân của tôi là một chuyện sỉ nhục! “Khi các người xem thường tôi và bố tôi, không nhận người thân thì không phải không có lương tâm.
Còn tôi không muốn nhận mấy kẻ nịnh hót như các người làm người thân thì lại là không có lương tâm, tiêu chuẩn kép của mấy người đây à?”
Bác gái cả lập tức không nói được gì.
Ngô Tuệ Lan khẽ nói: “Không nên nhận mấy kẻ dùng mắt chó coi thường người khác như thế này làm người thân! Con rể tôi nghèo, các người xem thường chế giễu đủ kiểu, con rể tôi đặc thế, các người lập tức đến nịnh bợ nó, các người không cần mặt mũi nữa à, không thấy mất mặt sao?”
Đám người nhà họ Tiêu cảm thấy mặt mình thật đau rát.Bọn họ thật sự định đến nịnh bợ Tiêu Thanh, dù sao bây giờ Tiêu Thanh cũng thật sự trâu bò, có thể đứng ngang hàng với Long soái, ngay cả Tổng đốc cũng phải nể Tiêu Thanh ba phần, nếu nhà họ Tiêu có Tiêu Thanh làm chỗ dựa thì sao phải sợ nhà họ Trần chú?
Như thế thì địa vị của Tiêu Thanh có thể nhanh chóng quật khởi ở Nghĩa Cảnh.
Đồng thời, nhà họ Tiêu cũng có thể dựa vào mạng lưới quan hệ của Tiêu Thanh để phát triển mạnh mẽ chuyện làm ăn, thậm chí còn có thể vượt qua cả nhà họ Trần
Cho nên bọn họ mới liếm mặt đến nịnh nọt Tiêu
Thanh.
Chỉ là không nghĩ tới sẽ bị chửi đến thương tích đầy mình! “Tiêu Thanh à.”
Tiêu Chính Thành đột nhiên đứng dậy, tự trách nói: “Trước kia là ông nội sai, không nên đối xử với cháu tàn nhẫn như vậy.
Nhưng ông nội cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình, nhà họ Trần thế lớn, nếu không đánh gãy tay chân cháu, đuổi cháu ra khỏi nhà họ Tiêu thì nhà họ Trần sẽ để nhà họ Tiêu vạn kiếp bất phục.
“Cho nên ông nội cũng chỉ là bất đắc dĩ, nếu không thì tại sao ông nội lại đối xử với cháu trai mình tàn nhẫn như vậy chứ.” “Cháu tha thứ cho ông nội, tha thứ cho nhà họ Tiêu đi, bây giờ nhà họ Tiêu đã là mặt trời lặn phíatây, càng ngày càng đi xuống, anh em của cháu lại không có một người nào có tiền đồ, không thể chọn để chịu trách nhiệm được.
“Chỉ cần cháu trở lại nhà họ Tiêu, ông nội nguyện ý cầm bảy phần cổ phần của nhà họ Tiêu đền bù cho cháu, chú bác của cháu mỗi nhà một phần mười, cháu cảm thấy thế nào?”
Ông vừa dứt lời, tất cả người nhà họ Tiêu đều không thể bình tĩnh.
“Ông nội, không được!” “Mỗi nhà chúng con một phần, chúng con phải sống thế nào đây?” “Nhà chú ba được bảy phần, mà nhà chúng con được một phần, bố cũng quá bất công rồi.
Chúng con không đồng ý!” "Đúng! Chúng con không đồng ý!
Nghe những lời phản đối này, Tiêu Chính Thành tức giận nói: “Với mạng lưới quan hệ của Tiêu Thanh bây giờ có thể nâng tài sản của nhà họ Tiêu lên đến ngàn tỷ, dư sức tiêu xài như những gia tộc hào môn cao cấp.
“Một khi trở thành một gia tộc hào môn trị giá chục ngàn tỷ, một phần cổ phần cũng là ngàn tỷ, bây giờ tài sản của nhà họ Tiêu còn không đến ngàn tỷ, mấy người đều không có năng lực, có tư cách gì để nói không đồng ý?" “Sau khi nhà họ Tiêu quật khởi rồi, một phần cổ phần không thể so với ba phần của mỗi nhà các người.”imgwebtruyen
Truyện khác cùng thể loại
339 chương
17 chương
24 chương
77 chương
52 chương
16 chương