Sau đó hừ lạnh nói: "Mục Hải Long, anh muốn thừa nước đục thả câu à, không có cửa đâu, bây giờ tôi sẽ đi chở hết hàng đi!" "Giám đốc Hứa, chúng ta đến nhà kho Đằng Viễn." "Vâng tổng giám đốc!" Hai người phụ nữ, đi trên đôi giày cao gót sải bước rời Bà cụ Mục cau mày: "Nó tìm được nhà kho và đoàn xe đi. rồi à?" Mục Hải Long cười nói: "Bà à. Lệnh chống lại Thương mại Thiên Lam được khởi xướng bởi tổ chức Thương hội Cổ Cảnh, người giàu có nhất Hạ Quốc. Không có một công ty kho hàng hay lưu thông hàng hóa nào dám giúp Mục Thiên Lam đâu ạ. "Theo con thấy ấy à, có lẽ cô ta phát điên rồi, chúng ta đi xem một lát đi." Bà cụ Mục gật đầu. Rất nhanh, một nhóm người cũng rời đi. Nửa giờ sau. Mục Thiên Lam, Hứa Thanh Lam, đám người Mục Hải Long, tất cả đều đến nhà kho Đảng Viễn. Mục Thiên Lam đang hồi hộp chờ đợi và mong ngóng. "Em gái à, không phải cô bị điên rồi đấy chứ, làm gì có đoàn xe nào đến chở hàng cho cô?" Mục Hải Long chế nhạo. Mục Thiên Lam hằn học liếc nhìn anh ta. "Sẽ có, đừng có mà vội, giấc mơ thừa nước đục thả âu của anh sẽ không thành hiện thực đâu!" "Haha!" Mục Hải Long bật cười. "Được. Tôi đang đợi, tôi không tin sẽ có một đoàn xe dám đến chở hàng cho cô. Trừ phi bọn họ không muốn ở lại Cổ Cảnh nữa!" Giọng anh ta vừa dứt. Grùm grum!!! Một tiếng gầm truyền đến Sau đó liền nhìn thấy từng chiếc xe tải lớn Mercedes-Benz chạy vào nhà kho. Đầy ắp hai mươi lăm chiếc xe, xếp thành một hàng trong bãi đậu xe của nhà kho, tất cả đều là logo của Mercedes-Benz. Thật là hoành tráng. "Chuyện này... Đám người Mục Hải Long nhìn nhau. "Tới rồi tới rồi! Đoàn xe của chúng ta tới rồi! Tốt quá rồi!" Mục Thiên Lam kích động không thôi. Cô bước đi trên đôi giày cao gót của mình đi về phía đoàn xe. "Em rể, cậu có biết đoàn xe này thuộc công ty lưu thông hàng hóa nào không? Toàn là Mercedes-Benz, quá là hoành tráng!" Mục Hải Long hỏi. Cao Dương lắc đầu: "Gia đình tôi điều hành một công ty lưu thông hàng hóa lâu như vậy. Chưa từng thấy đội xe tải nào sang trọng như này, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Cho nên tôi cũng không biết đây là đội xe của công ty lưu thông hàng hóa nào." "Vật thật là kỳ quái, công ty lưu thông hàng hóa nào dám giúp Mục Thiên Lam chở hàng chứ?" Mục Hải Long gãi đầu, vẻ mặt đầy nghi ngờ. Lúc này Mục Hải Yến nói: "Có lẽ là Mục Thiên Lam gọi ở nơi khác tới giúp, muốn chuyển hàng ra ngoài." "Có thể lắm!" Mọi người đều gật đầu. "Mẹ kiếp!" Mục Hải Long khó chịu nói: "Đoàn xe ở nơi khác dám chạy đến Cổ Cảnh chở hàng cho Mục Thiên Lam, phải khiến cho chúng sợ hãi bỏ đi, đừng để chúng phá hỏng việc tốt của tôi!" Nói xong, anh ta bước tới chỗ đoàn xe, hét lên. "Xuống đây xuống đây, tất cả các tài xế xuống đây hết cho tôi, ông đây hỏi các người, đội xe của công ty lưu thông hàng hóa nào dám đến Cổ Cảnh chở hàng cho Mục Thiên Lam thế, không muốn sống nữa rồi có phải không?" Lời của anh ta vừa dứt, một giọng nói tức giận vang lên. "Mục Hải Long, đây là đoàn xe do bà đây mua, cậu ghen ghét đố kỵ đúng không?" Lời này vừa được phát ra. Mọi người liền nhìn thấy Ngô Tuệ Lan, Mục An Minh, Tiêu Thanh từ phía sau đoàn xe đi về phía trước. Phụt Mục Hải Long đột nhiên bật cười. “Thím hai, ra vẻ cũng không phải ra vẻ giống như bà đầu. Điều kiện của thím thế nào, trong lòng thím còn không rõ sao?" "Còn là đoàn xe của thím mua, thím có thể mua một đội xe xa xỉ như vậy sao?" "Thuê đến thì nói là thuê đi, thực tế một chút, đừng khoe khoang ở trước mặt tôi, thím cho rằng tôi là thằng ngu à, dễ lừa gạt như vậy sao?" "Đúng thế Lý Nam Hương cũng đi tới, chế nhạo: "Không phải bà vì ba mươi lăm tỷ đồng mà quỳ xuống cầu xin bà cụ Mục cho bà mượn sao? Đoàn xe tải Mercedes-Benz này một chiếc cũng phải hơn ba tỷ đồng, hai mươi lăm chiếc cũng phải tầm một trăm đến một trăm bốn mươi tỷ đồng. "Công ty của bà sắp sụp đổ rồi, khoản vay hai mươi tám tỷ đồng nợ Ngân hàng Xây dựng còn không thể trả được. Bà lấy đâu ra mà lắm tiền như thế, đi mua một đội xe sang trọng như này! Không một người nào tin đây là đội xe do Ngô Tuệ Lan mua đến.