“Quả dưa này to đấy, phải ăn thôi, xem xem ba ta có thể tát vào mặt con trai của ông chủ cửa hàng 4S hay không” Trong cửa hàng 4S có rất nhiều khách, nam nữ đều có, tấp nập đứng sau lưng Ngô Tuệ Lan, không ít người lấy điện thoại ra quay, chuẩn bị cho thời khắc xảy ra điều kì diệu. “Cậu coi thường vợ tôi, hãy xem vợ tôi trừng trị cậu thế nào!” Mục An Minh tức giận liếc nhìn Tiêu Hữu Cường, bước ra sau Ngô Tuệ Lan. “Chọc ai không chọc lại chọc đúng mẹ vợ tôi, lần này có kịch hay để xem đấy” Tiêu Thanh cười hả hê, nói rồi cũng quay gót theo sau Mục An Minh. Người quản lý xinh đẹp hoảng hốt nói. “Cậu Tiêu, nếu như bà ta thật sự là đại gia, thì lần này chúng ta gặp rắc rối rồi, sẽ gây ra làn sóng phẫn nộ, như vậy tổn thất rất nhiều!” “Sợ gì chứ.” Tiêu Hữu Cường nói chắc nịch: “Tôi có thể chắc chắn một trăm phần trăm, bà ta không chạm vào mặt tôi được đầu, đúng là đồ điên, đừng để bị bà ta dọa" Nói xong Tiêu Hữu Cường bước lên mấy bước. “Các vị khách quý thân mến, đó là người đàn bà điên, đừng để bị bà ta dắt mũi, các vị hãy cứ xem xe đi, đừng đi theo sau bà ta. Không có dưa để ăn đâu, bà ta không chạm được vào mặt tôi đầu, các vị đừng mong chờ được ăn dưa nữa!” Anh ta không sợ bị đánh, anh ta chỉ sợ những khách hàng đó không chuyên tâm xem xe, ảnh hưởng đến việc kinh doanh kiếm tiền của cửa hàng 4S. Ngô Tuệ Lan mắng chửi: “Bà đây không những muốn đánh mày, mà còn muốn để cho những khách hàng này làm điều đấy. Không tiêu tiền trong cái tiệm rách nát này của mày, thì khó tránh bị cái mắt chó của mày coi thường, mất hết tôn nghiêm!” Tiêu Hữu Cường nổi giận: “Cái bà già điên này, nhà mình có chuyện gì trong lòng còn không rõ à, còn chạy đến đây làm loạn ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cửa hàng 4S nhà tôi, tin tôi báo cảnh sát đến bắt bà tổng vào viện tâm thần không?” Ngô Tuệ Lan lớn giọng: “Các vị khách hàng, các vị nghe thấy hết cả rồi chứ, cậu ta không tin tôi có thể tát cậu ta, còn xem tôi như người điên. Tôi trịnh trọng thông báo cho các người, tôi không phải người điên, tôi là người giàu, các vị đừng rời đi, theo sát tôi, xem tôi tát vào mặt tên nhóc này, tát cho cái mặt nó sưng vù như mặt lợn, cho nó biết hậu quả của việc coi thường một người phụ nữ giàu có nhưng khiêm tốn là như thế nào” Nghe thấy những lời này của bà ta, không ai trong số họ rời đi, còn thu hút thêm nhiều khách hàng khác đến xem nữa. Trong phút chốc, cửa hàng 4S không có ai xem xe cả, chỉ có những khách hàng đang vây tròn lại nghe ngóng. Ngô Tuệ Lan nhìn như một chị đại, bước lên trước, đằng sau còn có những triệu phú, tỷ phú, thiếu gia, tiểu thư nhà giàu, số lượng phải lên đến cả trăm người. Tiêu Hữu Cường sốc muốn hộc máu. Bà già này bị điên nặng rồi! “Chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?” Một người đàn ông trung niên vội vàng chạy tới. Tiêu Hữu Cường tức giận nói: “Bố, bố đến đúng lúc lắm. Đây là bà mẹ điên của Mục Thiên Lam, công ty Mục Thiên Lam bị ngăn chặn ở nhiều mảng, mẹ cô ta phát điên lên, chạy đến cửa hàng 4S nhà mình giả làm đại gia muốn mua xe, bị con vạch trần liền lớn tiếng làm loạn. Bố mau gọi bảo vệ tống cổ bà ta ra khỏi đây đi, tránh việc nơi đây bị bà ta làm náo loạn cả lên. Ngô Tuệ Lan nghe thấy liền lớn giọng: “Tôi không giả vờ, cũng không điên, con rể cậu mau lại đây, bảo vệ mà đến bắt tôi thì cứ thẳng tay đánh chúng, bà đây hôm nay phải phá nát cát cái cửa hàng 4S này!” “Vâng.” Tiêu Thanh tách đám đông ra, đến bên Ngô Tuệ Lan, làm vệ sĩ cho mẹ vợ. Bảo vệ đến đều bị toán khách hàng chặn lại, bọn họ cũng đều muốn xem, Ngô Tuệ Lan có đánh được hay không. Rất nhanh. Ngô Tuệ Lan đưa cả trăm vị khách, đến hai chiếc chiếc xe Cayenne và Volkswagen của bà ta. Sau đó lớn tiếng nói: “Con rể, cậu mở hết cốp và cửa xe ra cho tôi, cho tên mắt chó kia thấy tài sản của người thấp kém này là như thế nào, xem bà đây có phải mang cả núi tiền mặt đến không!” "Vâng thưa mẹ.” Tiêu Thanh cầm chìa khóa, mở cốp hai chiếc Cayenne và Volkswagen ra. Tiêu Hữu Cường cười nhạt: “Xem bà có thể giả bộ đến khi nào, tôi đây không tin, hai cái cốp xe của bà toàn là tiền đâu.”