Mẹ của Mạnh Hạo Nhiên liền tháo chiếc vòng phi thuỷ trên tay mình xuống, đeo cho Ngô Tuệ Lan, còn thảo cả đôi khuyên tai đeo lên cho bà ta. “Tuệ Lan à, em bây giờ trông da dáng người giàu thật đấy!” Mọi người đều lên tiếng khen ngợi. "Haha" Tuệ Lan vô cùng vui vẻ nói: “Chị dâu, chiếc dây chuyền với chiếc vòng tay của chị thật sự đều rất đẹp?" Biết rằng Ngô Tuệ Lan có ý muốn đồ của mình. Nhưng vì muốn con gái được gả vào nhà họ Mãnh nên đành phải nhường: "Chỉ cần em thích, thì chị đều có thể tặng Bà ta liền thảo hết trang sức xuống đeo cho em." Ngô Tuệ Lan. Điều này khiến cho bà ấy vui vẻ cười không ngớt, sau đó mới nhìn sang Tiêu Thanh. “Con rể à. Không biết thì không có tội, Hạo Nhiên và Bội Nghi mặc dù có sai nhưng mẹ biết con là đại anh hùng đúng không? Nếu hai đứa nó biết thì cho thêm mười cái gan cũng không bao giờ dám làm vậy với con đâu. “Tha lỗi được thì nên tha con ạ, không cần phải phạt chúng, nghe lời mẹ khuyên nhé." Mục Thiên Lam liền lên tiếng: “ Mẹ à, đây là hối lộ đó mẹ không thể nhận đồ của họ, mau trả lại đi, đừng hại Tiêu Thanh nữa. “Không hề, đây là do mẹ của Hạo Nhiên và Bội Nghi thấy mẹ đáng thương,mới đưa cho mẹ coi như là tích đức, sao có thể nói là hối lộ được chứ?" “Đúng vậy, là tích đức,là chúng tôi muốn tích đức." Mẹ của Hạo Nhiên và Bội Nghi liền nói. Tiêu Thanh cảm thấy hết cách liền nói:" Lão Cao, cho cháu chúng ta kết hôn đi,rồi vào trong đó ba tháng, coi như là đã hối lỗi rồi.” "Cảm ơn anh!" Cao Bằng Trạch liền cảm ơn rối rít, sau đó liền bảo: “Mau cảm ơn anh ấy đi chứ." "Cảm ơn anh Tiêu "Cam on em re" Hạo Nhiên và Bội Nghi cũng cùng cùng lên tiếng cảm ơn. Nếu là ba tháng thì Mạnh Hạo Nhiên có thể chấp nhận được. "Mọi người cứ tiếp tục nhé, tôi muốn kính riêng anh Tiêu vài ly Cao Bằng Trạch nói, rồi cùng Tiêu Thanh rời khỏi bữa tiệc. Lúc này, Đinh Chấn Huy giống như một người phục vụ đứng ở đó,vô cùng phấn khích. Vì lúc nãy Triệu Minh Vũ nhận được điện thoại, nói Cao Bằng Trạch đã được nhận danh hiệu Hộ Quốc chiến soái. Còn anh ta thì sắp được nhìn thấy Hộ Quốc chiến soái rồi. "cạch cạch.. Có tiếng gõ cửa. “Chấn Huy, Hộ Quốc chiến soái tới rồi, mau mở cửa ra đi." Triệu Minh Vũ nhắc nhở. Được rồi, mọi người hãy ngồi yên nhé!" Chấn Huy mở cửa ra. Khi nhìn thấy người trước mặt mình thì sững sờ như hoá đá. Người đứng ở cửa không phải là Tiêu Thanh Sao anh ta lại chạy tới đây rồi? Chẳng lẽ anh ta sợ mình chạy tới ôm chân của Hộ Quốc chiến soái,hay anh ta trốn ở đâu đó, biết được bữa tiệc hôm nay sẽ mời tới Hộ sao? Quốc chiến soái, nên đã chạy tới đây, muốn kể tội của mình. Nghĩ đến đây, anh ta liền thay đổi sắc mặt. Nếu để anh ta nói ra chuyện tôi tiết lộ chuyện này cho dì Lan thì chỉ còn nước chịu hành hình. Không được. Tôi tuyệt đối sẽ không để anh ta đạt được ý Càng không thể để anh ta phá hoại chuyện đồ. tốt của mình. Lúc này, Tiêu Thanh liền bước vào. "Đứng lại đó." Chấn Huy liền nói:"Đây là nơi một người đưa đồ như cậu muốn tới là tới à?" “Cậu biết mình đang làm gì không? Mau ra ngoài mau,nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo." anh ta đang muốn đuổi Tiêu Thanh đi. Lúc này, có một bàn tay đập vào đầu hắn. Chấn Huy cảm thấy hơi vắng đầu. Quay người lại thì thấy Triệu Minh Vũ nhìn chằm chằm với vẻ mặt tức giận. Đinh Chấn Huy sững sờ:” anh ta ta chỉ là người đưa đồ thôi, không biết tại sao lại tới đây, ảnh hưởng tới tâm trạng của chúng ta,ntôi sẽ đuổi anh ta đi ngay, mong anh bớt giận"