"Vậy nên anh đừng có động đến anh ta, nếu không nhiều người như vậy hợp lại cũng không đủ cho anh ta đánh đâu Tử Lượng rùng mình, nhưng anh ta vẫn làm màu uy hiếp nói: "Thôi mới lần đầu tao bỏ qua cho mày đấy. Sau này mày còn dám nói chuyện với tao như thế này nữa là tạo kêu mấy chục xe chuyển gạch từ đất nhà tạo ra để giết mày đấy!" Nói xong, một nhóm người ngồi xuống bàn tán xôn "Tiêu Thanh. Tụi mình đưa An Phong về đi." Vốn dĩ Mục Thiên Lam muốn dẫn em trai cô đi gặp những phụ nữ xinh đẹp, để em trai cô dấy lên cảm xúc với phụ nữ, như vậy thì nó sẽ bỏ ý định muốn đi làm hòa thượng, nhưng mà cô lại không thể ngờ có thể gặp những người ở đây, chuyện này làm cho em trai cô càng bị tổn thương tâm lý hơn. Dù là một giây thôi, Mục Thiên Lam cũng không muốn ở lại chỗ này nữa. Tiêu Thanh nói đồng ý, và họ chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này cô lại nghe thấy Ngô Thành Hoa đột nhiên kêu lên: "Trời ạ! Hộ quốc chiến soái đã đến Danh Châu của chúng ta rồi đó!" "Thật hay giả thế!" xao. Ngô Thành Huy và những người khác đều vô cùng kinh ngạc. Nghe vậy, Mục Thiên Lam dừng lại, vội vàng hỏi: "Anh Thành Hoa, Hộ quốc chiến soái đến Danh Châu khi nào vậy?" Ngô Thành Hoa đang định nói thì Ngô Thành Huy lại cười chế giễu: "Liên quan gì đến cô chứ? Cô chọn một tên giao hàng, rồi từ chối Hộ quốc chiến soái. Tại sao cô vẫn còn quan tâm đến Hộ quốc chiến soái thế hả?" Mục Thiên Lam im lặng. Cô chỉ là tò mò mà thôi, hôm nay cô vừa đến Danh Châu, thì lại có tin tức Hộ quốc chiến soái đến Danh Châu, là trùng hợp hay là... Lúc này, Ngô Thành Hoa tiếp tục nói: "Khi đội trưởng của chúng tôi đang kiểm tra xe ở ngã tư đường cao tốc thì phát hiện Hộ quốc chiến soái đang lái xe vào Danh Châu. Sau đó, thị trưởng thành phố và một nhóm lãnh đạo đã đến hỏi đội trưởng của chúng tôi là anh ấy lái xe gì. Xe do Hộ quốc chiến soái điều khiển rất khiêm tốn. Hộ quốc chiến soái không muốn cho người ta biết đã đến, nên anh ấy cũng không dám nói, vì vậy tôi cũng không biết Hộ quốc chiến soái đang làm gì ở Danh Châu nữa. " "Nhưng đội trưởng của chúng tôi đã nói. Chắc chắn sẽ có điều gì đó lớn xảy ra trong hai ngày này" "Thật là mong đợi một sự kiện lớn nhỉ!" Ngô Thành Huy và những người khác vô cùng hào hứng. Mục Thiên Lam lại đang nghĩ rằng Hộ quốc chiến soái có đến Danh Châu thì cũng chẳng liên quan gì đến cô, đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Vì vậy, cô đã chuẩn bị để rời đi. Đột nhiên, hai mắt Mục An Phong sáng lên, cậu ta hưng phấn nói: "Chị, anh rể, mọi người nhìn xem kìa, nhìn Thẩm Hải Băng, một ngôi sao nổi tiếng trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, cô ấy mặc ít như vậy." Khi Mục Thiên Lam và Tiêu Thanh nhìn, họ thấy một người phụ nữ với thân hình nóng bỏng mặc bikini đang nằm trên ghế tựa, cảnh tượng đó đẹp vô cùng! "Chết tiệt! Vị này không phải là Thẩm Hải Băng người gần đây rất nổi đó sao?" Mắt của Ngô Thành Huy, Tử Lượng và một đám con nhà giàu có thế hệ thứ hai như phóng ra tia lửa, họ điên cuồng nuốt nước bọt. "Em thích không An Phong? Nếu em thích, anh rể giới thiệu cô ta với em?" Tiêu Thanh hỏi. Mục An Phong cong cong môi: "Anh sao mà có bản lĩnh thế chứ." Tiêu Thanh cười: "Chỉ cần em thích, anh rể bảo đảm sẽ giới thiệu cô ta làm bạn gái cho em" Để cậu em vợ vui lên, Tiêu Thanh sẵn sàng dốc hết toàn lực với bất kỳ giá nào. Mục Thiên Lam nhanh chóng kéo anh. "Anh vừa vừa thôi chứ, ngôi sao thế này chúng ta không động vào được đầu, cẩn thận bị rước lấy phiền toái đó, chúng ta vẫn nên đi thôi." "Bà xã, em đừng lo lắng, anh nhất định thu phục được cô ấy, để cô ấy làm bạn gái của An Phong, chữa lành tâm hồn bị tổn thương của cậu ấy." Nói xong rồi, Tiêu Thanh chuẩn bị đi qua đó. "Ha ha!" Tử Lượng đi tới, cười nhạo nói: "Mày cái loại giao hàng này, mày không xứng xách giày cho Thẩm Hải Băng nữa, vậy mà lại còn muốn giới thiệu Thẩm Hải Băng với cái tên tội phạm hiếp dâm em vợ của mày làm bạn gái nữa. Thật đúng là mày suy nghĩ quá viển vông rồi đó, mày phải biết mày là ai chứ." Nói đến đây, anh ta ngạo nghễ nói tiếp: "Với một ngôi sao như Thẩm Hải Băng, thì phải là con nhà giàu có như tao đây mới đủ tư cách. Chỉ cần lấy tiền là có thể đập cô ta lên giường rồi, không tin thì mày nhìn đi này." Sau đó, anh ta vênh váo tiến về phía Thẩm Hải Băng. "Đều tại anh đấy!" Mục An Phong thở hổn hển nói: "Nếu không phải tại anh, anh ta sẽ không đi bao dưỡng Thẩm Hải Băng rồi. Nếu anh ta mang tiền tới đập Thẩm Hải Băng xuống giường thật, thì hình tượng nữ thần trong tâm trí em sẽ sụp đổ mất." Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam không biết nên cười hay khóc. Thì ra trong đầu nó vẫn còn một nữ thần Thế có mà làm nhà sư cái rắm ý. Lúc này, Tử Lượng đến gần Thẩm Hải Băng và ngắm nhìn thân hình của Thẩm Hải Băng, anh ta cười tủm tỉm hỏi: "Người đẹp Thẩm Hải Băng, tôi là người hâm mộ trung thành của em. Em có thể ký tên cho tôi được không?"