Chiến soái bắt nạt vợ tôi nằm mơ đi!
Chương 240
**********
Chương 240
Mà đây là một pho tượng Phật, lại bị đứa cháu trai này tiện tay ném đi, bà chỉ cảm thấy cháu trai đối với phật là quá bất kính rồi. “Bà nội à, cậu ta lấy tượng Phật giả mới gọi là bất kính với Đức Phật, cháu ném đi, hủy pho tượng phật này, mới gọi là tôn kính với đức phật. Bà nội không cần phải tức giận đâu.”
Ngô Thành Huy an ủi.
Mặc dù bà Ngô vẫn rất tức giận, nhưng dù sao cũng đã ném mất rồi, huống chi vẫn là hàng giả lấy ra để lừa gạt bà, bà ta cũng liền không so đo nữa.
Tiêu Thanh lại lạnh mặt nói: “Anh gây chuyện rồi.” “Tôi thì gây ra được cái chuyện gì cơ chứ.
Ngô Thành Huy cười lạnh hỏi.
Tiêu Thanh nói: “Tượng phật được mạ vàng này. Giá trị ít nhất hơn tám trăm triệu, bị anh quăng đập như thế, chỉ cần bị sứt mẻ một chỗ nào đó, giá trị đều phải giảm bớt đi nhiều, coi như anh có thể bồi thường, ông bà ngoại có thể đánh chết anh "Ha ha."
Ngô Thành Huy nhịn không được cười to. “Giá trị ít nhất tám trăm triệu, cậu đang lừa gạt ai đây?
Nếu cậu mua được pho tượng phật quý giá như vậy, làm sao mà còn phải đi làm chuyển phát nhanh?” “Muốn tôi bồi thường á, chỗ này nhiều nhất cũng chỉ tám trăm nghìn. “Cùng lắm thì tôi bố thí cho cậu tám trăm nghìn, cũng không phải tôi không chi trả nổi, còn bày ra cái vẻ tôi đã gây ra chuyện lớn, cậu hù dọa ai đấy hả?"
Dứt lời, anh ta lấy ví ra. Rút ra một xấp tiền, nói: “SỐ tiền này bố thí cậu đã đủ chưa? “Anh họ, anh quá đáng lắm rồi đấy
Mục Thiên Lam cả giận nói: “Kể cả nó có là giả thì nó cũng là lễ vật mà Tiêu Thanh đưa cho ông ngoại bà ngoại, là tâm ý của anh ấy, tại sao anh có thể tùy ý chà đạp tấm lòng của anh ấy?” “Anh chà đạp người khác vậy thì cũng thôi đi. Anh còn cầm số tiền này ra, anh đang vũ nhục ai đấy?” “Thật sự là quá đáng.
Cô tức giận ghê gớm, lồng ngực đều đang run run, xem thường người khác cũng đừng có mà quá đáng như thế chứ. “Tôi quá đáng á
Ngô Thành Huy cười lạnh: “Nhà các cô mượn xe, mua đồ dùng, trang sức giả vờ làm người giàu có, tới nhà của chúng tôi khoác loác khoe khoang. Cái này không quá đáng sao?” “Bị phát hiện thì tem tém lại một chút, kết quả chồng của cô lại định đem hàng giả ra lừa gạt ông bà nội, trước mí mắt của ông bà nội thì lừa gạt một lần coi như xong. Các cô còn nghĩ định lừa gạt lần thứ hai hay sao?” “Tôi chỉ làm chuyện mình cần làm, vạch trần bộ mặt giả dối của các cô, để ông bà nội không bị gia đình nhà các cô lừa bịp thêm nữa, như thế mà là quá đáng hay sao?” “Cô đi hỏi ông bà nội một chút, tôi làm như vậy thì có quá đáng hay không?”
Mục Thiên Lam tức giận đến mức không nói ra lời.
Ngô Tuệ Lan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Tôi cầm hàng giả bị nhận ra một lần thì cũng thôi đi. Làm sao cậu còn tiếp tục lấy hàng giả ra, coi như cậu lấy ra rồi thì thẳng thắn nói là hàng giả cũng tốt hơn, cậu nói hàng thật làm gì thế. Đây không phải lấy đá đập vào chân của mình hay sao? “Vốn là đã rất mất mặt rồi, cậu lại còn làm chúng tôi mất mặt thêm, thật không chịu nổi mà.”
Tiêu Thanh nói: “Mẹ, đây là hàng thật, làm sao con có thể để cho mẹ mất mặt, là bọn họ mắt mù không biết hàng thật trong như thế nào”
Lời kia vừa thốt ra, nhà họ Ngô từ trên xuống dưới một mảnh giận dữ. . Truyện Điền Văn
Ngô Thành Huy cả giận nói: “Cậu đang mắng ai đấy? Đập đồ giả của cậu, cậu còn dám không phục. Nói chúng tôi có mắt như mù, ý cậu là ông bà nội chúng tôi cũng mắt mù hay sao?” “Được thôi, cầm bồi tiền của cậu, mang theo hàng giả rác rưởi của cậu. Cút ra ngoài cho tôi, nhà họ Ngô chúng tôi không chào đón loại người như nhà các người.”
Dứt lời, anh ta cầm trong tay khoảng vài triệu, ném vào trên người của Tiêu Thanh
Mục Thiên Lam đang chuẩn bị nổi giận.
Ngay lúc này, một người mang thanh âm tức giận xông vào. “Là ai đã đem tượng mạ vàng quý giá như vậy mà ném hả, mắt mù rồi hay sao, một phát ném này tổn thất mấy trăm triệu có biết không hả. Ông trời của tôi ơi, tôi thật sự muốn giết tên ngu nào đã ném cái tượng phật này, quả thực là phung phí của trời mà.”
Tất cả mọi người chỉ thấy một cô gái cao gầy xinh đẹp xông vào, trong tay cầm một pho tượng phật mạ vàng, đùng đùng nổi giận vọt vào, dáng vẻ tức giận muốn phát điện.
Ở sau lưng cô, còn có nhiều người theo sau.
Ngay sau khi cô gái này xuất hiện lại còn nổi giận đùng đùng, từ trên xuống dưới nhà họ Ngô hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, trên mặt hiển hiện tràn đầy vẻ kinh nghi. “Pho tượng phật mạ vàng này tùy tiện ném như thế, thật sự gây ra tổn thất mất mấy trăm triệu sao?”
Trời ơi. Đây là thật hay giả vậy.
Truyện khác cùng thể loại
339 chương
17 chương
24 chương
77 chương
52 chương
16 chương