"Bà thích tìm chết thế à!" Lúc này, một bóng người tức giận xông tới, đạp vào bụng Ngô Tuệ Lan một cái. "Haha!" Đám người Mục Hải Long bật cười. "Thím hai, bà kêu đi, kêu đi." Mục Hải Yến cười trên nỗi đau của người khác "Huhuhu..." Ngô Tuệ Lan ôm bụng, bắt đầu khóc, cảm thấy bụng mình như bị rạn. Mục An Minh nhanh chóng đỡ Ngô Tuệ Lan dậy, giận dữ nói với người thanh niên: "Cậu là ai, tại sao anh lại đạp Vợ tôi?" Chát chát!! Người đàn ông trẻ tuổi bước tới, giảng cho Mục An Minh hai cái tát, ra vẻ nói: "Nghe rõ cho ông, Vạn Hào là của nhà ông đây mở, vợ ông ở đây la hét sòm, ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Vạn Hào, tôi không đạp chết bà ta là đã tốt lắm rồi. Ông còn dám chất vấn tại sao tôi lại đánh bà ta, dám hỏi thêm một câu nữa, tôi giết cả hai người!" Mục An Minh bị tát, khóe miệng chảy ra máu, khí thế không dám thở. Lúc này, bà cụ nói: "Nhìn Hải Yến con gái của anh cả con xem, tìm được một người bạn trai như cậu Cao, giàu có, quyền lực và địa vị, là bạn với ông chủ của Vạn Hào, lúc nào cũng có thể khiến các người ở Cổ Cảnh mất mặt" "Rồi lại nhìn con gái Thiên Lam của hai người đi, cứ muốn ở cùng một tên giao hàng rác rưởi. Còn dám đối đầu với nhà họ Mục, các người có bản lĩnh đó sao?" "Huhuhu..." Ngô Tuệ Lan uất ức khóc. "Tôi phải bảo Thiên Lam nhà chúng tôi ly hôn với Tiêu Thanh, tìm một người chồng giàu có và quyền lực hơn bạn trai của Hải Yến. Tôi muốn báo thù các người, vì các người ăn hiếp người ta quá đáng quá rồi" Nói xong, bà ta liền muốn rời đi. "Còn dám bảo thù chúng tôi?" Cậu chủ của Vạn Hào là Trần Hiền. Anh ta túm tóc Ngô Tuệ Lan, tát vào mặt Ngô Tuệ Lan nhiều lần, sau đó mới buông ra. "Báo thù, bà đi báo thù đi, nhà họ Trần của tôi ở Cổ Cảnh được nhà họ Trần ở tỉnh lỵ chống lưng. Ở Cổ Cảnh có bao nhiêu người dám động vào tôi?" "Đi hỏi Kim Chí Nam tàn nhẫn nhất Cổ Cảnh này xem, ông ta dám động đến tôi không!" Nghe xong, cơ thể của Ngô Tuệ Lan run lên Ngay cả Kim gia cũng không dám động anh ta, vậy làm sao có thể trả thù được! "Haha!" Nhìn thấy Ngô Tuệ Lan chết lặng, Mục Hải Long vui vẻ, cười nói với Trần Hiền: "Cậu Trần, tôi gặp anh quá muộn rồi, nếu như tôi biết anh sớm hơn, mười ngày trước tôi đã không bị con gái của bọn chúng doạ bắt quỳ xuống dập đầu bà ta rồi." Trần Hiền nói: "Tôi và cậu Cao là anh em, anh là anh vợ tương lai của cậu Cao, cũng coi như là anh của tôi. Anh muốn bảo thù bọn chúng như thế nào cũng được, tôi chống lưng cho anh." Mục Hải Long nghe xong, lập tức vui mừng khôn xiết, ngang ngược chỉ vào Ngô Tuệ Lan "Quỳ xuống, nếu không chặt chân ném ra ngoài!" Phập! Ngô Tuệ Lan lập tức quỳ xuống. Ngay cả Kim gia cũng không dám động vào cậu Trần, bà ta làm gì dám không quỳ. "Hải Long, thím hai sẽ không bao giờ đối với cháu nữa, cháu tha cho thím hai có được không?" Mục Hải Long đắc ý cười: "Muốn tôu tha cho bà, lạy tôi ba cái." "Hải Long, cậu quá đáng quá rồi đấy, đây là thím hai của cậu, lạy cậu cậu dám nhận sao?" Mục An Minh tức giận nói. Lý Nam Hương đứng lên: "Lạy cho rồi, tôi dám nhận." Mục An Minh: "..." Lý Nam Hương cười đắc ý: "Lạy đi chứ Tuệ Lan, nếu không chân của bà có thể bị gãy đó." Ngô Tuệ Lan nghiến răng, lạy bà ta ba cái. "Hahaha!" Gia đình của Mục Hải Long bật cười. Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh thảm hại rời khỏi khách sạn Vạn Hào. Ngô Tuệ Lan không thể chịu đựng được tủi nhục này, gọi điện cho Mục Thiên Lam. "Mẹ, rượu và đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa? Chúng con từ bên này qua ngay" "Huhuhu..." Ngô Tuệ Lan kêu lên: "Con gái, con đừng đến nữa. Bạn trai của Hải Yến rất có bản lĩnh, quen biết ông chủ của Vạn Hào. Cướp hết bàn tiệc của chúng ta thì không nói làm gì, còn đánh ba và mẹ, con mau đến đón ba mẹ đi bệnh viện đi, mẹ cảm thấy bụng đau muốn rách toạc ra rồi, huhuhu.."