"Người đầu, chặt hai tay của anh Cơ cho tôi, xong rồi quăng đi!" "Vâng! Đại ca!" Ngay lập tức có mấy tên thanh niên to xác vây quanh anh Cơ. "Đừng! Đại ca đừng mà, tha cho tôi, sau này tôi sẽ không dám nữa. A..." Anh Cơ thét lên một tiếng thảm thiết, hai tay đã bị chặt đứt, sau đó bị người khác lôi ra khỏi sòng bạc, vứt ra bên ngoài. "Ha ha! Tiêu Thanh bị chém chết ném ra ngoài rồi!" Mục Hải Long nhìn thấy có người máu me đầm đìa bị ném ra ngoài, vui mừng hớn hở chạy qua, hung hãn đạp tới. "Mẹ kiếp cho anh đánh tôi này, lần này thì sướng rồi nhé. Hai tay đều bị người ta chặt rồi, tôi xem sau này anh lấy gì đánh tôi!" Anh ta hung hăng đạp xuống, Lý Nam Hương lại thế giọng kêu lên. "Hải Long, con nhận nhầm người rồi. Đây không phải Tiêu Thanh, đây là anh Cơ đó!" Mục Hải Long nghe thế liền cúi đầu nhìn xuống. "Mẹ nó!" Anh ta giật mình nhảy lên Quần áo này không phải là quần áo mà anh Cơ trước đỏ mặc sao? Thế là, anh ta lật cái người đang be bét máu kia lại Lúc nhìn thấy người kia chính là anh Cơ, Mục Hải Long sợ ngày người, chao đảo lùi về sau. "Sao anh Cơ lại bị chặt hai tay rồi?" Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh giật mình thốt lên. "Hải Long, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Quả thật không dám tin vào mắt mình nữa. Không phải là Tiêu Thanh bị chém sao? Lý Nam Hương hỏi. Mục Hải Long nuốt một ngụm nước bọt. Anh ta có thể đoán ra được sau khi anh Bưu tiến vào, Mục Thiên Lam giải thích mọi chuyện cho anh Bưu. Anh Bưu biết được Mục Thiên Lam vẫn còn tiền, anh Cơ lại làm khó làm dễ người ta như thế gây ảnh hưởng tới danh dự của sòng bạc, cho nên trong lúc tức giận đã chém anh Cơ. Nhất định là như vậy! "Mẹ, chúng ta đừng quan tâm nữa. Chuyện không ổn rồi, chúng ta nhanh chóng rút đi thôi". Mục Hải Long sợ đàn em của anh Cơ khai anh ta ra, nói là chính anh ta bảo anh Cơ làm như thế. Tới lúc đó anh Bưu cũng chặt luôn hai tay của anh ta, vậy đời này của anh ta coi như bỏ rồi. "Được được được!" Anh Cơ cũng bị chém rồi, Lý Nam Hương và Hoàng Tú Quyền làm gì còn dám chậm trễ ở đây nữa, lập tức cùng với Mục Hải Long rời đi. Mục An Minh nói: "Anh Cơ cũng bị chém thành như vậy rồi, vậy Thiên Lam và Tiêu Thanh có phải cũng bị xử luôn rồi không?" "Tôi làm sao biết chứ!" Ngô Tuệ Lan cũng không dám đi vào, chỉ có thể sốt ruột chờ ở bên ngoài. Mà lúc này, tình hình bên trong sòng bạc. "Tiền thua là năm mươi hai tỷ năm trăm triệu, trả lại tiền vốn và lãi là ba mươi bảy tỷ tám trăm triệu, tổng cộng lại là chín mươi tỷ ba trăm triệu đúng không?" Hoàng Khánh Bưu hỏi tài vụ. "Vâng ông chủ!" Tài vụ gật đầu. Hoàng Khánh Bưu nói: "Chuyển qua số tài khoản của cô Mục một trăm tỷ, còn dư lại chín tỷ bảy trăm triệu kia coi như là tiền bồi thường tổn thất tinh thần cả nhà của cô Mục vậy!" Mục Thiên Lam sợ ngây người! Tiền mẹ thua cùng với số tiền còn nợ kia đều được trả lại, còn đưa thêm chín tỷ bảy trăm triệu tiền bồi thường tổn thất tinh thần? Trời ạ! Anh Bưu cũng thật quá hào phóng rồi! Rất nhanh sau đó, Mục Thiên Lam cũng nhận được thông báo đã nhận một trăm tỷ tiền chuyển khoản, cô thật sự là sung sướng tới phát điên rồi. "Cảm ơn anh Bưu, cảm ơn anh Bưu!" Hoàng Khánh Bưu cười ha hả nói: "Cô Mục đừng khách sáo, chỉ cần cô vui là được rồi". Mục Thiên Lam đương nhiên là vui rồi. Tiền đã về lại, còn kiếm lời được thêm gần chục tỷ, quả thực là lợi nhuận tăng gấp bội mà! "Tiêu Thanh, em không định sẽ trả lại tiền cho mẹ, đỡ để bà ấy lại đi khoe khoang gây chuyện. Em định sẽ lấy chín tỷ ra tu sửa lại nhà của chúng ta, số còn lại sẽ đầu tư hết vào công ty mới của chúng ta, anh thấy sao?" Mục Thiên Lam hỏi. Tiêu Thanh gật đầu cười: "Anh cảm thấy vợ lo nghĩ vô cùng chu toàn!" "Hì hì!" Mục Thiên Lam vui vẻ giống như đứa trẻ. Sau đó, cả hai người rời khỏi sòng bạc. "Con gái, hai đứa không sao hết, tốt quá rồi!" Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh phấn khích chạy tới. Sau khi dò hỏi xong xuôi, Ngô Tuệ Lan mới biết là Mục Hải Long bảo anh Cơ hãm hại bà ta. "Hóa ra là tên súc sinh Mục Hải Long đó khiến nhà mình tổn thất chín mươi tỷ. Anh Cơ cũng trả giá đắt vậy rồi, mẹ muốn nó cũng phải trả giá đắt như thế!" Ngô Tuệ Lan tức muốn nổ phổi, cơn giận này nếu như dằn xuống như thế, bà ta sống cũng sẽ không bằng chết!