Vừa dứt lời, Tiêu Thanh đã nhanh như chớp chụp được cánh tay đang cầm mã tấu của anh Cơ, một tay anh giật lấy thanh mã tấu chém thẳng vào bên hông mạn sườn của anh ta. Soat! Âm thanh sắc bén của lưỡi dao vang lên, một vệt máu tươi bị lưỡi dao quét qua, bắn tung tóe trên đất. Một giây sau! "A!" Anh Cơ che eo lại, lảo đảo lùi về phía sau, thét lên thảm thiết. "Ôi mẹ ơi!" Đám người ở đó ai cũng đều kinh hãi chết trận kêu lên. "Đây đây đây... 11 Mục Thiên Lam, Mục An Minh và Ngô Tuệ Lan bên này sợ đến mức không biết phải làm sao. Sắc mặt cả ba đều trắng bệch, người run lẩy bẩy, không nói được nên lời. Cái tên này quả thật là bị điên rồi! Cả anh Cơ mà anh cũng dám chém ư! Trong lòng bọn họ đang không ngừng gào thét. Ngay lúc này, Tiêu Thanh thuận tay phóng dao về phía Mục Hải Long, mới cho xẹt qua mặt của anh là một đường dài mười centinet. Trong chớp mặt, vết thương từ mặt kéo dài tới khỏe miệng của Mục Hải Long ứa máu, bản tung tóe lên mặt của Lý Nam Hương "A!" Lý Nam Hương theo bản năng lau mặt, nhìn thấy trên tay mình toàn là máu, bà ta sợ hải hét lên, án thanh nghe rất chơi tại. "Đừng giết tôi! Đừng giết tôi" Bà ta trốn dưới gầm bàn, trong chớp mắt nhìn thấy có thứ nước màu vàng lan ra từ trong váy của bà ta "A! Mặt của tôi!" Hiện tại Mục Hải Long mới biết mặt của mình bị dao cửa rồi, anh ta lập tức co rúm hoảng loạn trốn ra xa. Trong phút chốc, sòng bạc rơi vào tình thế hỗn loạn. "Điền rồi, cái tên này điên rồi. Cậu ta lại dám chém cả anh Cơ?" "Anh ta chết chắc rồi! Anh ta nhất định là chết chắc rồi!" "Dám chém người ở sòng bạc, hơn nữa còn chém anh Cơ. Lần này anh ta chết cũng không biết mình chết như nào rồi!" Đám người ở xung quanh bàn tán rôm rả. Lúc này, anh Cơ cố nhịn lại cơn đau ở bên hông, tức giận quát: "Các anh em, cầm vũ khí lên chém chết trên chó má này cho tôi, cả vợ cùng ba mẹ vợ của anh ta cũng chém hết cho tôi!" Trong nháy mắt. Huych huych huych! Mấy chục người ùa vào trong văn phòng. Lần này Ngô Tuệ Lan thật sự rất sợ hãi, hung hăng đánh Tiêu Thanh một cái. "Cái tên điên này, sao lại chém anh Cơ hả. Lần này chúng tôi bị cậu hại thê thảm rồi!" Tiêu Thanh trấn an: "Mẹ, đừng sợ, có con ở đây sẽ không sao đâu. Tới một tên thì chém một tên, tới hai tên thì chém hai tên, tới một đám thì con sẽ chém một đám. Nhất định sẽ không để cho mọi người mất một sợi tóc nào đâu". Đùa chắc, rừng gươm mưa đạn anh còn dám xông vào, giữa trăm ngàn tên địch còn dám chặt đầu tiên thống lĩnh của bên đó. Một đám lưu manh hèn mọn này, anh nào có xem là gì chứ? Hộ quốc chiến soái không phải chỉ là hư danh! "Lên! Chém chết nó!" Ngay lúc này, mấy chục tên lưu manh từ trong văn phòng lao ra, trong tay mỗi người không gậy thì mã tấu hung hăng nhào về phía Tiêu Thanh bên đây. "Ha ha!" Mục Hải Long nhìn thấy tình huống như thế liền vui cười như điên. "Tiêu Thanh, anh chết chắc rồi, đợi đó mà bị băm ra thành thịt vụn cho chó ăn đi!" Ngô Tuệ Lan, Mục An Minh cùng với Mục Thiên Lam nhìn thấy cuộc chiến này, sợ tới mức hai chân đều nhũn ra. Mặc dù sức lực của Tiêu Thanh rất lớn, nhưng mà sức lực có mạnh tới đâu thì một người làm sao có thể đánh lại mấy chục tên côn đồ trong tay cầm dao chứ? "Tiêu rồi tiêu rồi, lần này bị tên trời đánh này hại chết rồi!" Ngô Tuệ Lan tuyệt vọng khóc lóc. "Làm sao bây giờ hả Tiêu Thanh?" Mục Thiên Lam cũng sợ quá khóc lên, cô run rẩy kéo tay của Tiêu Thanh. "Vợ đừng sợ, xem chồng của em làm thịt chó này!" Tiêu Thanh mỉm cười nhìn cô, anh gạt bàn tay thon dài ngọc ngà của cô ra, sau đó dồn sức bổ nhào về phía đám lưu manh, mã tấu trong tay loạn xạ vung lên một đợt. Soat soat soat! Âm thanh sắc bén của lưỡi dao vang lên, mười mấy tên côn đồ bị chém ngã xuống đất, thê thảm kêu gào ngút trời, sòng bạc tràn ngập mùi máu tanh. Còn lại chừng hai mươi tên côn đồ vây quanh Tiêu Thanh, không một ai dám xông lên trước. Không gian bên trong nơi đánh bạc hoàn toàn tĩnh lặng. Toàn bộ người ở đó đều ngơ ngác chết trận nhìn Tiêu Thanh. Cái tên này cũng quá mạnh! Quá ác! Quá liều mạng rồi! "Có gan thì qua đây!" Tiêu Thanh cầm mã tấu trong tay đưa mắt nhìn xung quanh, cả người anh toát ra một loại khí thế "Một người giữ cửa quan, vạn người không mở nổi!" Không một ai dám tới gần. "Dám qua đây tôi chém chết hết mấy người!"