Ngô Tuệ Lan ngồi dưới đất, khóc như một đứa trẻ: "Mẹ không đi, đánh chết mẹ cũng không đi báo cảnh sát, mẹ sợ anh Cơ, mẹ sợ anh ta trả thù mẹ. Tiêu Thanh cũng ngăn cản Mục Thiên Lam: “Sòng bạc kia quả thật hợp pháp, là một loại đầu tư, nhiều người chơi cũng bị tảng gia bại sản. Mẹ không biết, đi chơi cái kia chính là tặng tiền cho người ta, ngọc bích kia ba tỷ, người ta nói thành ba trăm triệu mẹ cũng không biết. Đây rõ ràng là hãm hại mẹ, người ta muốn mẹ thua, mẹ phải thua, bởi vì mẹ không hiểu”. “Cho nên báo cảnh sát cũng vô dụng, không có chứng cứ bọn họ hãm hại mẹ. Thậm chí bây giờ em bảo mẹ đi tìm người đã bày ra, mẹ cũng không tìm được”. Mục Thiên Lam nghe vậy, cảm thấy rất tuyệt vọng. “Nhà chúng ta lấy đâu ra ba mươi sáu tỷ trả cho người ta?" Tiêu Thanh an ủi: “Về nhà trước đã, ở trên đường sẽ khiến người ta chê cười, chúng ta về nhà nghĩ cách”. Anh muốn cho Ngô Tuệ Lan nhớ thật kỹ lần này, bây giờ lấy tiền trả hết nợ, Ngô Tuệ Lan sẽ không rút ra được bài học. Về sau anh giúp nhà này buôn bán lãi lớn, Ngô Tuệ Lan lại đi khoe, còn thiệt thòi lớn hơn. Về đến nhà, Mục An Phong biết được chuyện này tức điên lên. “Mẹ, con bị làm cho tức chết rồi, bình thường thì keo kiệt cho con có năm trăm bốn mươi triệu, khiến con giống một đứa con nhà nghèo, các bạn học ở trường vài ngày là đổi bạn gái, tiền tiêu vặt của con thì ít đến đáng thương, không có bạn nữ nào tình nguyện làm bạn gái của con”. “Năm mươi hai tỷ năm trăm triệu mẹ cho con năm trăm bốn mươi triệu. Con không được một phần tư, còn không có bạn gái. Thế nhưng mẹ lại thua hết, còn nợ người ta nhiều tiền như vậy, nhà bị mẹ bán để trả nợ. Mẹ làm thế về sau con nói với bạn gái thế nào, làm sao lấy vợ sinh con?" Ngô Tuệ Lan lại khóc. Mục Thiên Lam và Mục An Minh đã không còn gì để nói. Tiêu Thanh an ủi: “Mẹ đã rất khó chịu, em đừng trách mẹ nữa, có anh rể đây không phải sợ, sẽ không để em thành lưu manh”. “Không có chị tôi, anh chính là lưu manh. Lấy cái gì mà bảo sẽ không để tôi thành lưu manh!”, Mục An Phong quát. Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Ngô Tuệ Lan đứng dậy. Vẻ mặt sợ hãi vô cùng. “Nhất định là anh Cơ tìm mẹ, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Ngô Tuệ Lan run lẩy bẩy, mặt trắng bệch như tờ giấy, có bao nhiêu sợ hãi chính bà ta tự rõ. Mục Thiên Lam, Mục An Phong, Mục An Minh cũng đều khẩn trương sợ hãi. Chỉ có Tiêu Thanh giống như không có việc gì, đi ra mở cửa. Người đến là nhà bác cả. “Mấy người đến đây làm gì, làm tôi sợ muốn chết biết không?” Ngô Tuệ lan không kìm được giận quát. "Ha ha!" Mục Hải Long thoải mái cười to: “Dì hai, không làm chuyện xấu thì không sợ quỷ gõ cửa, không phải chỉ thiếu người ta ba mươi sáu tỷ thôi sao, nhìn dì bị dọa thành như vậy. Lúc ấy nhà tôi tặng quà Hộ quốc chiến soái, thiếu mấy tỷ tôi cũng không bị dọa giống như dì!” “Đúng đó Tuệ Lan, tư tưởng cần tốt hơn. Đừng để chủ nợ chưa tìm đến cửa mà chính mình đã tự hù chết chính mình, vậy chủ nợ kia lỗ vốn, mấy chục tỷ cũng không phải là ít”, Lý Nam Hương vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Ngô Tuệ Lan muốn khóc. Những người này không cho mình vay tiền còn chưa tính, giờ lại tới bắt nạt mình, quả thực không phải người! “Mấy bác đến giúp mẹ vợ tôi thì chúng tôi hoan nghênh, nhưng cố ý đến bắt nạt thì mời về cho, chúng tôi không chào đón”, Tiêu Thanh nói. “Cậu là một đứa ở rể, có quyền nói chuyện sao?” Lý Nam Hương hung tợn ngờm Tiêu Thanh, sau đó đắc ý nói với Ngô Tuệ Lan: “Hải Long nhà tôi mất đi chỗ dựa là nhà họ Quách, Ngô Tuệ Lan bà vui vẻ, chạy đến chế giễu nhà chúng tôi, bây giờ thì tốt rồi, bà xảy ra chuyện, chúng tôi đến chế giễu lại bà, sao bà còn không vui vẻ?” "Hu hu hu... Ngô Tuệ Lan khóc rất thương tâm: “Tôi quỳ xuống van nài mấy người cho vay tiền, mấy người không cho tôi mượn còn chưa tính, lại đến nhà tôi chế giếu tôi, mấy người không phải là người