"Nhưng giả dụ mấy người nhất quyết muốn con tôi ngồi tù, vậy thì ngại quá, nhà họ Quách tôi sẽ không nhả ra kể cả một đồng, dù pháp viện yêu cầu bồi thường cho mấy người phí tổn thất bao nhiêu, kể pháp viện đã ra quyết định thì chúng tôi cũng sẽ không giao số tiền này." "Lựa chọn như thế nào, mấy người suy nghĩ thật kỹ đi." Nói xong, anh ta bắt chéo hai chân. Đốt một điều thuốc, chờ đợi nhà Mục Thiên đáp lại. Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh liếc nhìn nhau, hơi động lòng. Mục Thiên lại nói: "Ngại quá tổng giám đốc Quách, tôi sẽ không tha thứ. Tôi muốn dùng pháp luật để trút giận cho chính mình, tôi sẽ không vì tiền mà tự làm bản thân thấy uất ức." Mục Hải Long lập tức nhảy ra: "Mục Thiên, người ta đã cho thể diện thì đừng có mà không cần, hiện tại nhà họ Quách muốn đưa ba mươi tỉ, mấy người bỏ qua cơ hội này thì tổn thất chỉ có mấy người gánh, về sau mà muốn tôi đưa ba mươi tỉ thì một cắc tôi cũng sẽ không đưa!" "Không đưa thì khởi tố anh, muốn dùng cái này áp chế tôi để tôi thỏa hiệp, không có cửa đâu!" Mục Thiên cả giận nói. "Ha ha!" Mục Hải Long cười to: "Khởi tố tôi cũng vô dụng, tôi không có tiền thì sao mà trả được? Hơn nữa đây là tranh chấp dân sự, cô khởi tố tôi, tôi cũng không cần phải ngồi tù. Tôi vẫn cứ không nhận, cô có năng lực gì sao?" "Anh..." Mục Thiên giận sôi lên. Tại sao trên đời lại có một người vô lại như vậy! Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh mắng to. Mục Hải Long đắc ý nói: "Mục Thiên, tôi khuyên cô có thể giải quyết riêng thì giải quyết riêng đi, nếu không, ngày nào đó khi Tiêu Thanh đang trên đường giao thực phẩm, bốp một cái bị xe đâm chết, hoặc không chừng hôm nào đó, khi cả nhà cô đang ngủ say, đột nhiên xảy ra vụ cháy lớn, đi đời nhà ma hết." "Đây cũng không phải là đe dọa, đắc tội tổng giám đốc Quách thì thật sự có khả năng xảy ra chuyện như vậy đấy!" Nghe nói như vậy, Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh không khỏi sợ run cả người. Mục Thiên đang định nói, Quách Khâm đứng lên: "Lời nên nói chúng tôi cũng đã nói hết. Nếu như mấy người không muốn giải quyết riêng, vậy thì chờ xem, xem ai khó chịu" Dứt lời, anh ta bước nhanh ra ngoài. "Tổng giám đốc Quách chở đi. Chúng tôi giải quyết riêng!" Ngô Tuệ Lan vội vàng hô. "Mẹ, không thể giải quyết riêng!" Mục Thiên tức giận bất bình. Ngô Tuệ Lan trừng cô: "Cái đứa chết tiệt này, cánh tay dài tới bắp đùi rồi đấy à, bọn họ không thể bắt được chúng ta thì sao chứ, con có biết ở sau lưng, thể nào họ chẳng có thiên đạo vạn cách để giết chết chúng ta? Quách Khâm cười đắc ý: "Tôi thích giao tiếp cùng người thông minh." . Chap mới luôn có tại [ TrumTru yen. c o m ] Ngô Tuệ Lan cười ha ha nói: "Vậy tiền bồi thường, có thể tăng thêm mười lăm tỷ không?" Quách Khâm gật đầu: "Nể việc bà hiểu chuyện, mười lăm tỷ thì mười lăm tỷ, giờ tôi chuyển tiền cho mấy người luôn, sau đó đi cùng tôi thả người." Ngô Tuệ Lan lập tức báo số tài khoản cho anh ta. Rất nhanh, bọn họ đã nhận được tiền chuyển khoản bốn mươi lăm tỷ. Sau đó cả gia đình và Quách Khâm đi đến cục cảnh sát. Khi Tiêu Thanh mang Tô Phỉ trở lại gian phòng thì chỉ thấy một mình luật sư trong đó, liền hỏi: "Vợ tôi cùng ba mẹ vợ đâu rồi?" Luật sư trả lời: "Khi tôi tới, bọn họ không ở đây." "Kỳ quái." Tiêu Thanh nhướng mày, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Mục Thiên. "Tiêu Thanh, ân nhận được đón đến chưa?" "Đã đón, em và ba mẹ không ngồi ở trong phòng mà đi đâu rồi?" "Chúng em sắp đến khách sạn rồi. đến rồi hẵng nói." Mười phút sau, gia đình Mục Thiên trở lại khách sạn. "Ôi, ân nhân, cô đã đến rồi. Rất cảm ơn cậu đã cứu con gái của tôi." Ngô Tuệ Lan nhận ra Tô Phỉ, tiến lên giữ chặt tay của cô ấy. "Ân nhân, cảm ơn cô đã cứu tôi." Mục Thiên cúi người thật sâu "Cô Mục khách khí." Tô Phi cười nâng Mục Thiên dậy "Tôi chỉ là đi ngang qua, làm chuyện trong khả năng của bản thân mà thôi." Hàn huyện một phen, Tiêu Thanh báo thức ăn sắp được mang lên, sau đó cả gia đình và Tô Phỉ cùng luật sư ngồi xuống bắt đầu dùng bữa.