Trông vào thấy một người con gái đang nằm úp sấp mặt trên tay lái, tay chảy đầy máu, điều đầu tiên cô ấy nghĩ tới là có người tự sát, lúc đó cô ấy mới vội vội vàng vàng gõ cửa xe. "Ngụy rồi, không biết có còn cứu kịp không nữa, giờ mình phải làm sao đây? Có cần phải báo cảnh sát không nhỉ? Cơ mà nếu như báo cảnh sát, đợi được họ đến đây thì e là cô ấy chảy cạn máu mất rồi. Nhỡ cô ấy chết thật, mà mình lại đi đập cửa xe, đến lúc có người đến họ lại bảo mình giết cô ấy thì làm sao?" Nhất thời, cô ấy không biết phải làm gì. "Thôi được rồi, cứu một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng, mình nên cố xem thử còn cứu được cô ấy hay không thì hơn." Quyết định xong, cô ấy nhìn chung quanh tìm xem có thứ gì dùng được không. Kiểm được một cục đá, cô ấy bê đến đập vào cửa kính bên tay lái, sau đó thì bò vào trong. Bắt lấy tay phải của Mục Thiên Lam, sau khi kiểm tra thì cô ấy thấy mạch cô vẫn còn đang đập. Vì vậy, cô ấy vội vàng cởi áo vest ra, dùng tay áo trói chặt cánh tay trái bị Mục Thiên Lam cửa chảy máu, tìm chìa khóa xe của cô, rồi cho nổ máy, mở cửa xe ra, kéo cô từ ghế lái sang ngồi ở ghế sau. "Ở, đây chẳng phải là cái cô Mục Thiên Lam vừa mới dính scandal à?" Sau khi nhìn thấy rõ mặt của Mục Thiên Lam, cô ấy không thể không nhưởng mày. Chẳng cần nghĩ cũng đoán được là cô không chịu nổi áp lực sau khi scandal nổ ra mà tự sát rồi. Thế nên, cô vội vã lên xe, nhanh chóng lái xe rời đi, sau đó mới tìm báo cảnh sát, để bên họ báo cho người nhà của Mục Thiên Lam biết chuyện này. Cùng lúc đó, Tiêu Thanh quay về nhà của Mục Thiên Lam. Sau khi được Bạch Băng Thu nói cho tỉnh lại thì dù chưa có chứng có chứng minh được Mục Thiên Lam trong sạch thì anh vẫn lựa chọn quay về bên cô trước đã. Về phần những tin tức về scandal của cô được lan truyền trên mạng, anh đã sử dụng các mối quan hệ để xử lý, xóa sổ chúng đi, tránh cho chuyện này càng lúc càng to, tạo ra áp lức với gánh nặng khó mà chịu nổi với Mục Thiên Lam. Một ngày là vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa, cho dù Mục Thiên Lam có trong sạch hay không đi chăng nữa, dù cô có như thế thật thì thân là chồng cô thì dù anh có tức giận như thế nào thì cũng phải giúp cô vượt qua được cửa ải này, rồi sau này chia tay cô trong êm đẹp. "Mẹ, sao nhà cửa lại bẩn thỉu, lộn xộn như này a?" Tiêu Thanh vừa về tới nhà đã hỏi. "Cậu quay về làm gì hả?" Ngô Tuệ Lan không vui vẻ gì với Tiêu Thanh. Bà ta mắng: "Nếu không phải do nó gả cho cái thứ chồng nghèo như cậu thì sao Thiên Lam lại phải vì tiền mà đi làm mấy cái chuyện ngu ngốc như kia hả, nếu thế thì làm sao mà nó dính scandal được. Chính cậu là người đã hại Thiên Lam nhà tôi, thế mà cậu còn có mặt mũi quay về đây hả, cậu cút ra ngoài cho tôi. Cút!" "Thiên Lam đâu rồi?" Tiêu Thanh không thấy Thiên Lam ở trong phòng thì hỏi. "Nó ở đâu thì liên quan gì tới cậu hả, tôi bảo là cậu cút ra ngoài, cậu nghe chưa hả?" Ngô Tuệ Lan gào lên. Tiêu Chiến nhìn về phía Mục An Phong, anh phải cau mày lại ngay: "An Phong, ai đánh em thành ra như này thế?" "Do anh cả!" Mục An Phong thở hồng hộc: "Mẹ nói đúng. Do chị gả cho cái loại chồng vô dụng như anh nên mới phải vì tiền đi làm chuyện đó, bị người ta phát tán scandal ra ngoài, bây giờ không chỉ riêng người ở trong cư xá cười nhạo nhà chúng ta mà ngay cả bạn bè ở lớp đại học của tôi cũng cười nhạo tôi, nói chị tôi như này như kia, tôi nổi giận nên mới đánh nhau với với bọn họ, sau đó thì bị trùm của lớp đập cho. Trùm lớp tôi có thể kiêu căng như vậy bởi vì nó có anh rể giỏi giang, chứ đâu như anh rể tôi chứ, rõ là đồ rác rưởi, khiến cho tôi cũng bị đám rác rưởi khác bắt nạt. Sao tôi lại có thứ anh rể vô dụng như anh nhỉ, đúng là tức chết mà, nếu như anh rể tôi là chiến thần bảo vệ tổ quốc thì tốt biết bao, hu hu hu..." Cậu ta tủi thân bật khóc. Tiêu Thanh dở khóc dở cười an ủi cậu ta: "Nói cho anh biết chị em đi đâu rồi, anh rể sẽ cùng em đi xử lý tên trùm lớp em, mặc kệ anh rể nó có giỏi như nào thì anh cũng sẽ giúp em xử lý nó." Ngô Tuệ Lan đang chuẩn bị chửi tiếp thì... "Ngụy rồi!" Đột nhiên, Mục An Minh chạy ra khỏi phòng, giọng thất thanh. "Bên phía cảnh sát gọi điện thoại tới, bảo là Thiên Lam tự sát!" "Cái gì cơ?" Tiêu Thanh, Ngô Tuệ Lan với Mục An Phong nghe phát hoảng, cùng giật bắn mình. Tiêu Thanh nhanh chóng hồi thần lại, anh sốt suột nắm chặt hai vai bố vợ mình lại, hỏi: "Bố, bây giờ tình trạng của Thiên Lam như nào rồi ạ?"