“Sam, thêm một ly.” “Đã lâu không gặp, cứ tưởng cuối cùng có người có thể chế ngự con ngựa hoang rồi, hóa ra vẫn như cũ,” Sam nâng ly rượu đưa sang: “Cậu đừng có mà say chết ở chỗ tôi.” “Sẽ không,” Tiêu Phàm cười nói, móc từ trong túi ra chiếc điện thoại đang reo không ngớt, nhìn dãy số, mặt không chút thay đổi ấn tắt. Sam tò mò xem xét Tiêu Phàm: “Người ta gọi nhiều lần như vậy, không tiếp thiệt à?” Tiêu Phàm thản nhiên nói: “Những thứ không quan trọng, tiếp chỉ tổ phí tiền điện thoại.” Sam “Xì” một tiếng: “Không thích hợp a, là cao nhân phương nào có bản lãnh khiến anh Tiêu đẹp giai ấm ức thế?” Tiêu Phàm từ chối cho ý kiến, nực cười, hắn lại chẳng yêu Đường Tuấn, quả thực thiên phương dạ đàm, hắn không vui, đơn thuần là vì sự lạnh lùng nhẫn tâm của cậu ta, vì chính hắn dại khờ không biết gì! (Thiên phương dạ đàm – Ngàn lẻ một đêm – 天方夜谈: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực) Uống một hơi hết ly rượu, đêm nay Tiêu Phàm ôm tiểu mỹ nhân rời khỏi “Vi Lam”, mấy ngày nay hắn hoàn toàn khôi phục cuốc sống khi trước, hàng đêm ăn chơi, túy lúy. Phòng túng trong niềm vui thể xác, công ty không quản, gia cũng không về — chỉ cần nghĩ tới người đàn ông ấy còn chờ ở đó, trong lòng liền dâng trào cảm xúc phiền muộn quen thuộc. “Anh Phàm, anh nhìn người phía trước kìa, có phải bạn của anh không?” Đường Tuấn đứng dưới ánh đèn, bóng đêm nhạt nhòa gương mặt anh, anh thấy Tiêu Phàm nhìn đến bèn xoay người rời đi, cước bộ vội vàng theo phía sau. “Cậu không tiếp điện thoại, tôi chỉ có thể hỏi Lăng Trần, anh ấy nói cậu có thể ở đây.” “…” “Xin lỗi.” “…” “Lúc đầu tôi vẫn hy vọng, các cậu có thể có phương án mới ở hội nghị quảng cáo, tôi có thể xem như chưa từng xãy ra chuyện gì, hay, các cậu có thể chủ động công bố sự thật thay đổi nhà thiết kế, tôi cũng sẽ gắng chủ trương đem quảng cáo cho các cậu làm.” “…” “Tôi từng muốn nhắc cậu, nhưng, thế thì không hợp lẽ.” “…” “Tôi sẽ chờ cậu về, chúng ta bàn lại.” Tiêu Phàm đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, ngoài cười nhưng trong không cười: “Anh Đường, hiện giờ tôi với người yêu của tôi vào khách sạn, chẳng lẽ cậu cũng muốn chơi 3P chung?” Kỳ thật hắn sao không hiểu lập trường của Đường Tuấn, không rõ khó xử của Đường Tuấn, sau khi bình tĩnh, nói hận Đường Tuấn, không bằng nói hận chính bản thân, bóng ma Lăng Trần từ chức tuy đã phai đi, nhưng chưa từng biến mất hoàn toàn, do lại bị chuyện này kích động lại, Tiêu Phàm không thể tha thứ lỗi mình đã phạm phải, hắn phạm lỗi, lại phải liên lụy một nhóm người gặp nạn theo. “Ưm… anh Phàm, anh… nhè nhẹ… A…” Tiêu Phàm sửng sốt, kinh ngạc nhìn biểu tình trầm say của cậu trai, trong lòng hiện lên gương mặt bình thường của một người vừa ẩn nhẫn lại lạnh lùng, bị mồ hôi làm ướt tóc, hơi nước đong đầy đôi mắt đen, cùng dấu hôn che kín nơi cần cổ. Đường Tuấn. Đường Tuấn. Đường Tuấn. Đâm thật mạnh vào trong cơ thể dưới thân, phát tiết điều không thể nói rõ, hoặc chính mình cũng không muốn hiểu, cảm tình ngọt ngào lẫn chua sót này này đều tăng gấp bội. Thời gian cứ thế đã trôi qua một tuần. Vào một buổi sáng tinh mơ, Tiêu Phàm ở trên chiếc giường nhây đầy tinh dịch ở trong quán rượu, nhận được điện thoại của Phương Tiềm. Phường Tiềm nói, Dạ thị đã tuyến bố hợp đồng quảng cáo mẫu đồng hồ mới này hợp tác với SA, tiếp tục sử dụng đề án của tổng giám đốc thiết kế tiền nhiệm Lăng Trần, trình bày chỉnh sửa tiếp đó giao cho Sầm Duy Mặc phụ trách. Mặc khác, còn có một yêu cầu không thể nói với người ngoài: SA không được dùng bất cứ hành thức nào truy cứu nghiệp vụ quản lý Tiêu Phàm tiết lộ bí mật thương mại. Tiêu Phàm khỏi cần nghĩ đã biết ai ở đằng sau thúc đấy kết quả này. “Quản lý Tiêu gần đây đường làm quan rộng mở ghê ~” Giọng nói hoa lệ của đầu kia điện thoại  vẫn đường hoàng như trước. “Lăng Trần,” Tiêu Phàm cười khổ: “Là cậu đi tìm Dạ Phi?” “Cậu cảm thấy tôi chịu được tác phẩm cuối cùng ở SA như đá chìm vào biển rộng sao?” Lăng Trần không đáp mà hỏi ngược. “Ha ha”, Tiêu Phàm không vạch trần lời nói dối quá rõ của cậu ta: “Dạ Phi cũng đồng ý?” “Anh ta dám không đồng ý!” “:Không thể không nói,” Tiêu Phàm thở dài: “Dạ Phi cưng chiều cậu hơi quá rồi,” sau khi Lăng Trần và Dạ Phi lưỡng tình tương duyệt, tật xấu bốc đồng của người nào đó càng lúc càng nghiêm trọng. “Này, tôi chỉ dùng bản thân tiến vào Dạ thị làm điều kiện trao đổi thôi,” Lăng Trần tỏ vẻ bất mãn về việc Tiêu Phàm “Chịu ơn không báo đáp.” “Cậu vốn chỉ có thể tới Dạ thị.” Dạ Phi còn có thể cho phép Lăng Trần “Tỳ bà biệt bão”? Lừa quỷ quỷ còn không thèm tin. (Tỳ bà biệt bão từ câu “Tỳ bà đừng ôm về nam phổ, phụ lại năm đó loan cẩm thư.” – 琵琶别抱归南浦, 负却当年鸾锦书.ý chỉ sự thay lòng.) “Ấy, Tiêu Phàm, cậu còn đang dỗi Đường Tuấn?” “…” “Cho qua đi, nghe Dạ Phi bảo tên đó mấy ngày nay gầy sọm một vòng, tiều tụy đến độ chẳng giống người.” “…” Có nghiêm trọng thế sao, Đường Tuấn vốn sẵn gầy, nếu gầy thêm nữa… “Còn có, tôi rời SA chả liên quan tới một cọng lông của cậu,” Lăng Trần gãi tóc: “Muốn trách thì trách tôi quên kịp thời tiêu hủy phần văn bản cũ, hơn nữa dù cậu đúng lúc lăn xuống cũng vô ích, rồi sẽ bị lên án cùng một giuộc với tôi.” “Tôi…” “Tóm lại, cậu mau trở về dỗ Đường Tuấn của cậu ấy.” “Phắc, quái gì bảo Đường Tuấn của tôi!” “Được rồi, đừng lộn xộn nữa, cậu có còn là đàn ông không, cúp!” Lăng Trần không cho thời gian Tiêu Phàm nói chuyện, trực tiếp ấn cúp điện thoại, vừa lúc Dạ Phi lau tóc từ phòng tắm bước ra, cười nói: “Nói chuyện điện thoại với ai?” “Tiêu Phàm.” Dạ Phi miệng mỗ nhẹ khóe môi của Lăng Trần: “Vì quảng cáo đồng hồ?” “Đúng vậy,” Lăng Trần liếc ngang Đường Phi, cố ý nói mang vị chua: “Có Sầm Duy Mặc tiếp nhận công tác tiếp theo, anh nhất định rất mừng chứ gì?” “Trời đất chứng giám a,” Dạ Phi thở dài khoa trương, nói như kẻ vô tội: “Vì chứng minh trong sạch của anh, anh nghĩ anh chỉ có thể hủy bỏ hiệp ước.” “Mơ đẹp quá, anh rõ ràng đáp ứng em rồi!” “Hình như anh đáp ứng nếu em vào Dạ thị thì cộng thêm một lần kiểu cưỡi ngựa mà?” “!!” “…” “Ê, Dạ Phi, anh làm gì vậy… A… Buông” “Lăng Trần,” “… Hả?” “Anh yêu em, chỉ yêu em.” “… Ai hiếm lạ, ô!!” “…” “A, chết!” “Lại xãy ra chuyện gì?” “Em bảo Tiêu Phàm hôm nay về tìm Đường Tuấn.” “Nên?” “Đường Tuấn không phải đi công tác?” “…” “…” “Chuyện người khác không cần lo, chồng của em quan trọng hơn nhiều ~” “Cút! Ai là em… A…” … Tiêu Phàm ngơ ngác đứng trong phòng khách nhà mình. Đã bao lâu rồi không quay về? Mười ngày? Mười lăm ngày? Khung cảnh cãi nhau ngày ấy đã sớm mơ hồ, hắn phẫn nộ quở trách, đôi mắt bất đắc dĩ của Đường Tuấn, thi thoảng Tiêu Phàm lại hoài nghi sự thật tồn tại này. Một ngày một đêm sống mơ mơ màng màng, rốt cuộc là vì tổn thương, hay là muốn trốn tránh? Dùng sự phóng túng cực đoan nhất để che dấu nhớ nhung như thủy triều. Hắn thấy trên sô pha chăn gối lộn xộn, nhớ tới đêm đó Đường Tuấn đã nói: tôi sẽ chờ cậu về. Bởi vì sợ lúc Tiêu Phàm về mà mình không biết, Đường Tuấn chuyển luôn chăn đến sô pha phòng khách, mỗi đêm đều mở đèn, không muốn bỏ qua bất cứ động tĩnh nào. Tiêu Phàm mở tủ lạnh, có cà ri, có váng sữa, có gan ngỗng, có mì… Tất cả đều là những thứ mình thích ăn, để gọn gàng chất đống trong tủ lạnh. Mỗi ngày Đường Tuấn đều làm sẵn đồ ăn, hy vọng ngày nào đó hắn về có thể ăn được món mình thích. Giống như người vợ chờ đợi người chồng lạc bước biết quay đầu vậy, quả là buồn cười! Tiêu Phàm nhếch khóe miệng, lại chẳng thể cười ra tiếng, hắn nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt của Đường Tuấn. Từ sau khi cậu ta chuyển đến mình không còn vào căn phòng khách ấy nữa, nếu hai người làm tình cũng nhất định đến phòng mình. Phòng ngủ của Đường Tuấn giống như con người cậu ta, nghiêm túc mà lạnh lùng. Trên giá sách xếp chỉnh tề đầy các bộ sách về kinh tế, tủ đầu giường đặt một khung ảnh, Tiêu Phàm kinh ngạc phát hiện đó chính là ảnh chụp chung trong lễ tốt nghiệp phổ thông. Mặt của hắn dùng bút đỏ khoanh lại, lùn tịt, nụ cười ngơ ngơ, thấy thế nào cũng là ngu đần. Tiêu Phàm đột nhiên nhớ tới trước lúc chụp ảnh tốt nghiệp, Đường Tuấn be bé đơ mặt nói với hắn: “Tôi với cậu đứng cạnh nhau,” hắn bị ánh mắt của cậu ta dọa, vừa nói không cần vừa bỏ chạy. Vì thế chờ chụp ảnh xong, đã bị Đường Tuấn kéo đến sân thượng rồi xảy ra màn tỏ tình giời ơi đất hỡi kia. Đường Tuấn trong ảnh cụp mắt, môi mím chặt, Tiêu Phàm bây giờ đã có thể thoải mái đọc ra sự thất vọng của người ấy. Như vậy, khi hắn không chút do dự từ chối lời tỏ tình của cậu ta, Đường Tuấn lại có tâm tình thế nào đây? Mười lăm năm có thể xảy ra rất nhiều chuyện, khuông mặt thay đổi, tín ngưỡng đảo lộn, một lần nữa định nghĩa lại sinh mệnh. Người yêu từng nắm chặt bàn tay, liều chết triền miên cũng đã sớm tan biến trong hồng trần, nhưng Đường Tuấn lại từ chối phồn hoa nơi đại dương xa xôi để trở về, mang theo sự hồn nhiên và chân thành khi còn trẻ, mang theo thuyết minh về tình yêu không đổi chất, về lại nơi này. Người đàn ông chín chắn với âu phục màu đen, chồng lên hội trưởng hội học sinh lạnh lùng cứng nhắc trong trí nhớ. Cậu ta nói, tôi thích cậu, tôi muốn theo đuổi cậu. Không sao, cậu cứ từ từ, tôi rất có kiên nhẫn. Tôi sẽ chờ cậu về nhà, chúng ta nói chuyện tiếp. Nhưng, cậu ta đã không còn đợi nữa sao? Tiêu Phàm chìm trong màn đêm yên tĩnh cảm thấy mờ mịt hoảng hốt, thậm chí hắn còn không dám gọi điện chất vấn người đàn ông kia. Hắn sợ, nghe thấy một đáp án không thể cứu vãn. Mở xem vô số cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, đều đến từ một dãy số. Đường Tuấn thấy hắn không nghe liền chuyển sang nhắn tin, đến đến đi đi cũng chỉ có ba chữ: rất xin lỗi. Sau đó nữa, sợ Tiêu Phàm thấy chán nên cả tin nhắn cũng không còn nữa. Phải nói xin lỗi, rốt cuộc là ai? Ngẩn ngở quay lại công ty, Phương Tiềm nhìn hắn không nói gì nhưng lời nói cử chỉ lại hơn chút chần chờ. Khi đi về phía Sâm Duy Mặc để giải thích, chàng trai yếu đuối mà tự ti trải qua chuyện này dường như cũng kiên cường lên nhiều, Sâm Duy Mặc nói: cậu ta nhất định sẽ tạo nên thành tựu cho tất cả người khinh thường cậu ta xem, vì chính cậu ta, vì nhân viên quan tâm cậu ta, cũng vì mọi người – gồm cả người đã đi kia – cùng nhau bảo vệ SA. Kết quả rất viên mãn, nhưng trong lòng như sụp mất một góc, nụ cười của Tiêu Phàm vẫn không thể hoàn chỉnh. Một góc bị sụp kia, vào một ngày về nhà nhìn thấy trước cửa nhiều thêm một đôi giày da, đã tìm được. Tiêu Phàm lao vào phòng, Đường Tuấn vừa mới tắm xong đang mặc áo tắm đi ra. Khi nhìn thấy Tiêu Phàm, khuôn mặt lạnh băng thoáng dịu dàng: “Cậu đã về rồi.” Vẫn là bốn chữ rất đơn giản, Tiêu Phàm nghe lên lại thân thiết vô cùng. “Cậu đi đâu vậy!” Giọng nói nhẹ nhõm đến chính mình cũng không cảm thấy. “Đi công tác.” “Vậy mà không nói với tôi một tiếng!” “Gọi điện cậu không nghe.” “…” Tiêu Phàm im lặng, xem như biết được cái gì là tự làm bậy không thể sống. Bỗng nhiên, Tiêu Phàm nghĩ đến một chuyện: “Cậu đi công tác Dạ Phi có biết không?” “Đương nhiên biết.” Đường Tuấn lạnh lùng nói, nhíu mày như khó hiểu vì sao Tiêu Phàm lại hỏi vấn đề ngu ngốc kiểu này. Dạ Phi biết vậy Lăng Trần không có khả năng không biết, thế nào lại không báo cho hắn? (Lăng Trần: tôi quên mất, Dạ Phi: vậy hôm sau em cũng có thể nói cho cậu ta mà, Lăng Trần: hôm sau tôi cũng quên…, Dạ Phi:… Sờ.)