Chiến lược của dân kỹ thuật
Chương 42
Đương nhiên Nhậm Giang Lâm biết Tiêu Việt đang nói chuyện năm ngoái dẫn anh đi ăn khuya. Nhớ tới đêm đó, Nhậm Giang Lâm đã cảm thấy buồn cười, nhìn Tiêu Việt bên cạnh, nói: “Chẳng lẽ lần này dì mà các cậu tuyển cũng đến từ Tứ Xuyên?”
“Không phải,” Tiêu Việt lắc đầu, gắp một con cá đù vàng cho Nhậm Giang Lâm, “Dì này là người địa phương, nhưng nơi này tổng cộng mười tám người, trong đó có mười người xem cay như mạng sống, cho nên đã bảo dì mỗi ngày đều làm một hai món có ớt, ớt do Triệu Viên Viên mang đến từ Tứ Xuyên, lượng bỏ vào nhiều hơn bữa ăn khuya buổi tối kia rất nhiều, tôi ăn nhiều cũng cảm thấy cúc hoa đau, huống chi là anh?”
Nghĩ đến tình huống đếm đó của Nhậm Giang Lâm sau khi ăn cay, Tiêu Việt ghé vào tai Nhậm Giang Lâm, thấp giọng cười cười: “Chỉ sợ anh ăn rồi, toàn thân từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, đều sẽ đỏ hết đúng không.”
Trước mặt người khác Nhậm Giang Lâm cũng không tiện trực tiếp đẩy Tiêu Việt ra, chỉ không để lại dấu vết lùi ra sau, lựa chọn không để ý đến lời nói vừa rồi của Tiêu Việt, nhìn mấy người Triệu Viên Viên nói: “Mọi người đã quen biết tám năm, lâu vậy à?”
“Cũng không phải đều quen lâu như thế, có điều sáu người chúng tôi bắt đầu từ đại học vẫn luôn là người của đại học T, thời buổi này học nghiên cứu nhiều, học tiến sĩ lại không nhiều, từ đại học đến tiến sĩ đều là cùng một trường học lên thẳng thì càng ít, nên khá có tình cảm cách mạng. Nhưng hồi đại học, trừ Triệu Viên Viên ra, còn lại mấy người chúng tôi, chắc hẳn cũng chỉ có chúng tôi biết Tiêu Việt, Tiêu Việt sợ là ngay cả chúng tôi trông như thế nào cũng không nhớ.”
“Này này này, Uông Trạch, sao lại nói thế hả, tốt xấu gì hồi đại học chúng ta vẫn cùng lớp được chưa? Tao vẫn nhớ kỹ cái bản mặt của mày.”
“Ơ, vậy thật sự là vinh hạnh của tao.” Uông Trạch nhướng mày với Tiêu Việt, “Tao còn tưởng là mày chỉ nhớ hoa khôi viện ngực lớn, mông to, người đẹp chứ, nhớ hoa khôi viện của chúng ta năm đó xinh thật mà, bình tĩnh như anh Việt cũng không kìm được đi hét lầu(*), chậc chậc, thật sự là câu chuyện đẹp nơi sân trường.”
(*) “hét lầu” hay còn gọi là “hét tốt nghiệp” lưu truyền một khoảng thời gian ở các trường đại học, khi tốt nghiệp rời khỏi trường, sinh viên hẹn đến dưới ký túc xá của bạn cùng khoa, lớn tiếng hét không bỏ và chúc phúc trong lòng, cũng có rất nhiều nam sinh bắt lấy “cơ hội cuối cùng” để tỏ tình với cô gái trong lòng
“Hét lầu?” Nhậm Giang Lâm bỗng nhiên cười một tiếng, hơi nghiêng đầu nhìn Tiêu Việt bên cạnh nói: “Cậu còn từng đi hét lầu? Không nghĩ ra, anh Tiêu còn rất lãng mạn?”
“Đương nhiên! Anh Việt là ai! Truyền thuyết xưng thần hồi đại học mà! Đại thần vừa ra tay, run ba lượt, chấn động toàn trường kia mà!”
Mấy người một bàn khác ăn cơm im như gà lúc này nghe được tin tức kích thích như thế, cũng không nhịn được đáp lời: “Tình huống gì vậy! Mau nói đi! Đại thần còn có lúc phóng đãng thế á?”
“Uông Trạch mày chán sống rồi đúng không?” Bị một tiếng gọi anh Tiêu của Nhậm Giang Lâm khiến trong lòng căng thẳng, biết Nhậm Giang Lâm hiểu lầm, Tiêu Việt vội vàng giải thích nói: “Đó là tụ tập lớp hồi năm ba đại học, lúc rút thẻ bài em uống nhiều rượu đầu không tỉnh táo lắm, đám khốn nạn này chơi ngầm em, trừng phạt trò chơi đó là bảo em đi hét lầu ai đó, nhưng người đó ngay cả tròn méo ra sao em cũng không biết.”
“Thật không?” Nhậm Giang Lâm liếc nhìn Tiêu Việt, nhướng mày.
Nhìn mặt mày Nhậm Giang Lâm hơi cười, lúc này Tiêu Việt mới phản ứng lại là bị người trước mắt này lừa, Nhậm Giâng Lâm vốn không tin lời Uông Trạch nói.
Trong lòng rung động, Tiêu Việt cười nói: “Còn không phải à? Chẳng phải anh rõ nhất, em thi…” Thích anh.
Nhưng nói còn chưa dứt lời, đã bị Nhậm Giang Lâm lên tiếng cắt ngang, “Tại sao mọi người lại bảo cậu ấy đi hét lầu?”
“Ai bảo anh ấy ba năm liền đều không tham gia tụ hội của lớp, không chơi lớn thì có thì thú vị?”
“Sau đó thì sao? Hoa khôi viện các cậu không đáp lại?” Nhậm Giang Lâm hỏi.
“Không đâu, hôm đó cô ấy trong phòng ngủ, nhưng đến bây giờ cô ấy không có thư từ, không từ chối càng không đồng ý, cho dù về sau anh Việt trực tiếp hack hệ thống giáo vụ của trường học để giải thích, cô ấy cũng không đi ra đáp lại, cũng không biết tại sao.”
Nhậm Giang Lâm gật đầu, có lẽ anh đã đoán được là gì. Nếu hồi đại học Tiêu Việt đã được gọi là đại thần, cho dù cô gái kia không thích Tiêu Việt, nhưng được một truyền thuyết trong trường tỏ tình, chắc chắn sẽ bùng nổ lòng hư vinh, biến thành đối tượng mọi người bàn tán lại ao ước, như vậy sao cô lại từ chối cảm giác được người khác ngước nhìn, về phần sau khi Tiêu Việt giải thích, cô càng không thể đi ra, cô không trả lời, sẽ có nhiều người hiểu lầm hơn.
Tiêu Việt nghĩ đến lúc đó luôn bị người khác nói hắn thầm mến một hoa khôi viện mà hắn ngay cả mặt mũi ra sao cũng không biết, cả người hắn ghét kinh khủng, nói thẳng với Uông Trạch: “Mày không nói còn đỡ, mày vừa nói ông đây đã nổi giận, lúc đó chính là mày khuyến khích mấy người trong lớp chơi ngầm tao, khi đó vẫn chưa tìm mày gây phiền, bây giờ mày lại nhắc đến cho tao? Nếu mày muốn cuộc sống sau này trôi qua thoải mái, thì câm miệng cho tao.”
“Được thôi, tao câm miệng.”
Nói nhiều rồi, người cũng thoải mái, Uông Trạch nói đến đây nhìn Nhậm Giang Lâm cười nói: “Có điều nói đi cũng phải nói lại, giống như anh Nhậm đây, chắc là chưa bao giờ hét lầu đúng không?”
Nhậm Giang Lâm cười lắc đầu.
Triệu Viên Viên nghe vậy cười nói: “Ông nói ngược rồi, tôi đoán có rất nhiều cô gái trái lại hét lầu với anh Nhậm ấy chứ?”
Nhậm Giang Lâm cười một tiếng: “Cũng không có, hồi đại học tôi không thường ở trường học.” Nói đến đây, Nhậm Giang Lâm nhìn Uông Trạch hỏi: “Vậy cậu và Tiêu Việt học cùng lớp đại học? Triệu Viên Viên không phải à?”
Uông Trạch đáp: “Viên Viên không phải lớp chúng tôi, ở đây chỉ tôi và anh Việt là bạn cùng lớp hồi đại học.”
Nhậm Giang Lâm cười nói: “Vậy ba người các cậu quen biết từ đại học?”
“Xem như vậy đi, Viên Viên và anh Việt đều là nhân vật nổi tiếng ở trường chúng tôi, truyền thuyết đầy rẫy ra đó, muốn không quen biết cũng khó.”
Tống San Hà nghe đến đây cũng cười lên: “Còn phải nói? Anh Việt là người cuồng IT trong trường, Triệu Viên Viên là cuồng theo đuổi thần tượng trong viện, hai người tại lĩnh vực khác biệt làm đến trình độ người người đều biết, khác lớp, sở thích khác nhau, thật sự là hai người quăng tám sào cũng không tới, ai biết bọn họ quen biết nhau như nào.”
“Có lẽ…” Uông Trạch ra vẻ kín đáo, cảm thán nói: “Là duyên phận chăng… Duyên phận tới, ngăn cũng không ngăn được…”
Tiêu Việt nghe tới đây, xùy nói: “Duyên em gái mày ấy, nếu không phải Triệu Viên Viên quấn tao một tháng, sao tao có thể quen biết nữ sĩ to giọng như thế?”
Hiếm khi Triệu Viên Viên bị người nói “quấn” hắn một tháng, mặt nháy mặt đỏ bừng, trong lòng quýnh lên, nói luôn giọng Tứ Xuyên, “Tôi bị bất đắc dĩ nhờ ông được không, răng nói là quấn ông hả!”
(“răng nói là quấn ông hả = sao nói là quấn ông hả!”)
“Được được được, bà nói gì thì là cái đó, không nói những thứ này với bà.” Tiêu Việt cũng và hai miếng cơm, thấy con cá đù trong bát Nhậm Giang Lâm vẫn chưa động, bèn hỏi: “Sao vậy? Không thích ăn cá?”
Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt một cái, lắc đầu nói: “Ăn ngay đây.”
Tiêu Việt mơ hồ nhận ra được cảm xúc của Nhậm Giang Lâm không đúng lắm, nhưng lại không rõ là vì sao. Thấy Nhậm Giang Lâm ăn hết cá, lại gắp cần tây xào đậu phụ cho anh, nhưng không bao lâu đã thấy cơm trong bát Nhậm Giang Lâm đã ăn hết một nửa, đậu phụ hắn gắp cũng ăn hết rồi, cần tây lại không hề đụng vào.
“Anh không ăn rau cần?”
Nhậm Giang Lâm nghĩ ngợi, cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Có ăn, nhưng thực sự không thích mùi kia cho lắm.”
“Rau cần ăn ngon lắm mà, còn giàu dinh dưỡng, nghe nói còn có tác dụng giảm huyết áp.”
Tiêu Việt nói lời này nghe giống như lời phụ nữ trung niên thường nói, Nhậm Giang Lâm mỉm cười: “Cậu rất nghiên cứu mấy thứ này?”
“Dì Ngôn nói.” Nói vậy, Tiêu Việt giơ đũa gắp cần tây trong bát của Nhậm Giang Lâm vào bát mình, cười nói: “Anh không ăn, vậy em ăn hết giúp anh?”
Nhìn động tác của Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm ngẩn người, nhưng một lát sau lại khôi phục như thường, cười một tiếng: “Không phải cậu nói rau cần giàu dinh dưỡng à?”
“Nhưng anh không thích ăn, anh đã không thích, vậy thì không ăn, dinh dưỡng bổ sung từ món ăn khác là được.”
Triệu Viên Viên nghe vậy, vô thức nhìn Tiêu Việt, lại hơi liếc nhìn Nhậm Giang Lâm, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng trong chốc lát không bắt được, không thể biết rõ cảm giác này là gì.
Ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát, Nhậm Giang Lâm đã gọi Nhạc Đào Tiến vào trong văn phòng.
Các nhân viên Hạo Thiên nên nghiêm túc tăng ca, lại có một nửa tâm tư bay đi theo Nhạc Đào Tiến. Khu làm việc yên tĩnh chỉ có âm thanh gõ bàn phím chậm chạp, đều đang dỏng tai lên, chú ý văn phòng nào đó không xa đã đóng cửa, nhưng không nghe được gì cả, cũng chính là giờ phút này bọn họ mới căm thù lắp đặt cách âm của tòa nhà này, khoảng cách gần như thế, bọn họ lại không thu thập được chút tin tức nào.
Đợi một tiếng, bên kia mới mở cửa ra, đám nam IT giả vờ chăm chỉ làm việc, cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, vốn tưởng rằng Nhạc Đào Tiến sẽ đầy bụi đất thế mà cười đi ra!
“Lại còn cười được? Tình huống gì đây, anh không bị dạy bảo?”
“Hay là nói bị mắng quá mức, lúc này bị điên rồi?”
Nhạc Đào Tiến thấy vẻ mặt tiu nghỉu của mấy chàng trai trong nhóm, không khỏi cười mắng: “Lão đại không bị dạy bảo, có vẻ các cậu rất thất vọng nhỉ? Một đám không tim phổi!”
“Không có không có, quản lý Nhạc ngài hiểu lầm chúng tiểu nhân rồi.”
“Chúng tôi chỉ lo lắng cho anh thôi, tưởng là người yêu công việc như anh cũng bị dạy dỗ, cảm thấy thất vọng về Hạo Thiên mà thôi.”
Nhạc Đào Tiến nghe vậy cười nói: “Có điều nói chuyện chính, đúng là có chuyện tốt, hôm nay tăng ca tới đây thôi, mọi người về sớm nghỉ ngơi, tám giờ sáng ngày mai tới đây chúng ta mở cuộc họp ngắn, đến lúc đó có chuyện quan trọng.”
“Ơ? Có thể đi rồi? Không tăng ca nữa?”
“Có chuyện quan trọng gì, thấy anh cười dâm đãng như thế, không thể nói hôm nay à?”
“Nhậm tổng nói, mọi người có thể đi, về phần những công chuyện khác để ngày mai lại nói.”
“Hừ, còn thừa nước đục thả câu,” Kha Hoằng Ích cười khẩy nói: “Đến mức đó không?”
“Cậu không muốn đi hay như nào? Mỗi ngày không nói vậy sẽ chết hả!”
“Vâng vâng vâng vâng, tôi đi ngay, quản lý Nhạc ra oai rồi, Tiểu Ích Ích sợ quá.”
“…”
Nhậm Giang Lâm bảo đi về, vậy mọi người chắc chắn sẽ không ở lại thêm một giây.
Nhạc Đào Tiến thấy mọi người đã đi gần hết, bèn thu dọn ba lô đi đến phòng làm việc của Tiêu Việt, nói: “Mọi người đi cả rồi, cậu còn không đi?”
“Ừ, tôi đợi lát nữa,” Tiêu Việt xoay người, hỏi: “Nhậm Giang Lâm vẫn ở văn phòng?”
“Có, vừa rồi đã đưa tài liệu tiến độ gần đây cho Nhậm tổng, anh ta nói xem hết lại đi.”
“Vậy anh đi trước đi.”
Nhạc Đào Tiến gật đầu, “Được, cậu cũng đừng muộn quá, về sớm nghỉ ngơi đi.”
Đợi Nhạc Đào Tiến vừa đi, khu làm việc đã yên tĩnh, Tiêu Việt đứng lên đi về phía văn phòng Nhậm Giang Lâm ở đó. Cửa phòng làm việc là kính mờ dày nặng, Tiêu Việt gõ gõ, đợi nghe Nhậm Giang Lâm lên tiếng, hắn mới đẩy cửa ra.
Hắn không đi vào, chỉ đứng ở cạnh cửa nhìn Nhậm Giang Lâm cúi đầu xem văn kiện, ánh sáng trắng lóa mang theo một chút vàng ấm chiếu lên người Nhậm Giang Lâm, lặng im.
Trong lòng Tiêu Việt ấm áp, nói: “Vừa rồi anh tâm trạng anh có chốc lát không tốt?”
Vừa hỏi ra, Tiêu Việt đã thấy Nhậm Giang Lâm ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt như đêm thứ bảy đó, không trả lời như đêm đó, trong lòng Tiêu Việt run lên bèn đi qua chỗ Nhậm Giang Lâm.
—
Thang máy vừa xuống đến tầng một, Triệu Viên Viên mới phát hiện chìa khóa để trên bàn làm việc, nói với bạn bên cạnh: “Tôi quên chìa khóa rồi, đi lên một chuyến, mọi người đi trước đi.”
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
7 chương
10 chương
53 chương
33 chương
14 chương