Chiến Đội Lập Kỳ
Chương 9 : Bị boss vây đánh
“Nhiệm vụ ẩn giấu: Phân thân của bác sĩ điên.
Mô tả nhiệm vụ: Tiêu diệt nhân bản của bác sĩ điên.
Phần thưởng: Không biết.”
- Kukuku… Ta trốn kĩ thế mà vẫn bị người phát hiện.
Hắn vừa mới chuyển cạnh thì nghe thấy giọng nói này. Ở đối diện, một lão bác sĩ với áo blouse trắng, thân hình hơi còng, đầu hói và cặp mắt kính dày và to cất tiếng cười.
Hắn hỏi xác nhận:
- Bác sĩ điên?
Lão bác sĩ dừng cười, gã nheo mắt nói:
- Ta là Amstrong Nguyễn, mọi người hay gọi ta bằng cái tên “Bác sĩ vĩ đại nhất mọi thời đại”. Chỉ có những kẻ ngu dốt và bị Chúa ruồng bỏ mới gọi ta bằng cái tên kia mà thôi. Hừ, thay mặt Chúa, ta sẽ giúp ngươi giải thoát.
Nhân bản Amstrong Nguyễn hậm hực rút từ trong túi ra một mũi tiêm chứa chất lỏng màu lục kì dị. Lão ngắm nghía nó thật lâu, sau đó hời hợt dùng tay còn lại kéo một con chó nhỏ màu trắng ở phía sau rồi nâng lên.
“Đinh! Bây giờ người chơi đã có thể bắt đầu công kích.”
Tiếng hệ thống vang lên, nhưng hắn hoàn toàn không có hứng thú công kích ngay lập tức. Hắn đang chờ xem sự việc sắp xảy ra, hắn cực kỳ hứng thú mong chờ.
Sau tiếng nhắc nhở của hệ thống, nhân bản Amstrong Nguyễn quay lại nhìn hắn:
- Này thằng lõi, tại sao ngươi không ra tay ngăn cản? Ngươi sợ phát sinh điều gì ngoài dự liệu sao?
Hắn nhìn tên bác sĩ đầy tò mò:
- Sao phải sợ? Ta đang muốn biết điều gì xảy ra tiếp theo sau khi ngươi tiêm mũi thuốc ấy vào con chó nhỏ đáng thương kia.
- Điếc không sợ súng. Ta cho ngươi mãn nguyện.
Lão bác sĩ nói xong thì bắt đầu chích mũi tiêm vào con chó xấu số rồi bơm chất lỏng kia vào người nó.
- Grừ… Grừ… Rống…
Con chó đau đớn giãy giụa và rống lên.
Tiêm xong mũi thuốc, tên nhân bản vứt con chó tới trước mặt rồi rút lui về phía sau.
“Bạch… Bạch… Bạch…”
Con chó không ngừng lăn qua lăn lại trên nền đất. Miệng nó bắt đầu sùi bọt mép, cơ thể co giật liên hồi. Trông thế nào cũng giống như người bị động kinh.
Vài giây sau, con chó nhỏ càng ngày càng rống giận. Cơ thể nó bắt đầu phát ra những tiếng răng rắc, lách cách và dần dần phồng lên. Chốc lát sau, nguyên bản chỉ là một con chó nhỏ đáng yêu, đã trở thành một con vật trông như chó sói, nhưng to hơn gấp 5 có thừa. Bộ lông màu trắng bao phủ toàn thân lại xuất hiện một vài vằn tím. Nhưng điều đáng sợ nhất, đó là những chiếc móng vuốt màu đen và cái hàm răng sắc nhọn với 2 chiếc răng nanh to đùng. Nhìn thế nào cũng thấy 2 chữ hung dữ.
Hắn nhìn về phía nó, đọc thông tin của nó mà khóe miệng giật giật. Đúng là tò mò hại chết mèo mà.
“Chó trắng (Cuồng bạo).
Cấp độ: 16
Máu: 9.560
Mô tả: Vốn là một chú chó con, sau khi bị bác sĩ Amstrong Nguyễn tiêm thuốc kích thích đã trở thành thế này. Là một quái vật có sát thương cao, nhưng mức phòng thấp, máu thấp.”
Lão bác sĩ ở đằng sau con chó cười nói:
- Hắc hắc. Nếm thử sản phẩm mới của ta đi tên dị giáo.
Nói xong, tên nhân bản ra lệnh:
- Lên giết hắn.
Nhận được mệnh lệnh từ chủ nhân, con chó điên cuồng xông tới. Khi còn vài thước, nó mạnh mẽ phóng tới, đồng thời dùng bộ móng vuốt ở hai chân trước đập mạnh xuống.
“Đùng…”
- Mẹ nó.
Hắn mắng lên một tiếng, sau nó phi thân sử dụng Bắn hạ.
Sáu mũi tên lao ra, một hàng tổn thương cũng hiện lên.
Hắn cũng chẳng quan tâm gì đến chúng, ngay ở trên không, hắn nhào người sang bên phải và dùng hai chân tiếp đất.
Vừa tiếp đất, hắn đã nghe giọng nói đầy giận dữ của tên nhân bản Amstrong Nguyễn truyền lại.
- Ghê tởm. Thật đáng ghê tởm. Ngươi dám tổn thương ta? Ngươi dám ám hại bác sĩ vĩ đại nhất mọi thời đại. Ngươi chán sống rồi.
Hiển nhiên khi hắn sử dụng Bắn hạ thì đã có một hoặc một vài mũi tên đụng trúng tên nhân bản. Vì thế mà gã nổi giận. Chỉ thấy gã ấy lại lấy trong người ra một mũi tiêm chứa thứ dung dịch màu lam đặc sệt. Gã liếc nhìn về phía hắn rồi dữ tợn gầm rú:
- Ghê tởm. Ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh của Chúa.
“Phập…”
Lần này không phải nhẹ nhàng như lần tiêm vào con chó, lão bác sĩ điên mạnh tay cắm ống tiêm vào vai trái của gã rồi bơm thẳng vào.
“Răng rắc… Răng rắc…”
“Đùng… Đùng…”
Động tĩnh lần này còn to hơn lần trước. Hắn vừa tránh né con chó khổng lồ vừa trợn mắt ngoác mồm nhìn về hướng này.
Chưa đến 5 giây sau, thân thể gã bác sĩ điên nhanh chóng biến lớn. Từ một người với tầm vóc trung bình, tên bác sĩ điên trở thành một người khổng lồ xanh. Khác với người khổng lồ xanh Hulk, cơ thể hắn chẳng có tí cơ bắp nào, phần trên cơ thể to quá mức khiến nửa trên của gã ngã ra phía trước, trông như bị còng. Và đặc biệt là bàn tay trái của hắn to và dài ra bất thường, các ngón tay nhìn giống như những cái móc sắt, đồng thời tay trái còn nắm một viên kim loại màu đỏ. Khắp nơi trông thật tà dị.
- Mẹ nó. Thật là vũng hố.
Hắn chửi to. Thấy thế nào cũng như bị gài bẫy. Cho dù lúc nhận được tin báo công kích của hệ thống hắn tấn công ngay thì tên bác sĩ điên cũng tiêm thuốc vào cơ thể gã, sau đó lại tiêm cho con chó, xem ra cũng chẳng khác gì. Hắn càng nghi ngờ rằng khi hắn tấn công con chó chẳng được bao lâu, tên điên này cũng tiêm thuốc vào cơ thể rồi nhảy vào nhập bọn vây công. Nghĩ đi nghĩ lại suy đoán này không sai, xem ra là hệ thống cố tình gây nên rồi.
Lại nhìn về thuộc tính của tên bác sĩ điên, hắn chỉ có thể khổ sở mà nguyền rủa.
“Nhân bản bác sĩ Amstrong Nguyễn (1 - Cường hóa)
Cấp độ: 20
Máu: 35.210
Mô tả: Là nhân bản số 1, một trong các nhân bản tiêu biểu của bác sĩ Amstrong Nguyễn. Sau khi tiêm vào thuốc kích thích đặc biệt mà gã dày công nghiên cứu, nhân bản số 1 đã được cường hóa về mọi mặt.”
Nếu không bị hệ thống giới hạn chiến đấu trong cái không gian này, hắn thật sự muốn bỏ chạy thật nhanh. Cấp 10 đánh nhau với cấp 16 thì thôi đi, đánh với cấp 20 cũng quá đáng rồi. Vậy mà giờ này với cái thân 10 cấp độ, hắn phải đánh cả hai con cùng lúc. Thật là hãm hại mà. Biết thế hắn đã không xúc động mở miệng để rồi gây nên nhiệm vụ ẩn này.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
38 chương
35 chương
58 chương
177 chương