". . . . . Hừ, hừ. . . . ." Lời mơ hồ của Chiến Đình Đình bị Tùy Nhạc chặn trong miệng hoàn toàn, tựa hồ anh đang phát tiết toàn bộ tâm tình bị đè nén hôm nay vào nụ hôn đầu của hai người. Đôi môi mềm mại căn bản không có đủ sức lực để khép lại, ngăn chặn sự xâm lấn của anh. Tùy Nhạc rất dễ dàng mở đôi môi mềm mại của cô, đầu lưỡi linh hoạt qua lại quét nhẹ hàm răng cô, thừa dịp cô giãy giụa mà cạy hàm răng ra, tiến quân thần tốc. Bởi vì bắp thịt cứng ngắc, lúc đầu lưỡi của cô bị địch xâm lấn lại bất đắc dĩ hiện ra trạng thái bất động, Tùy Nhạc dùng đầu lưỡi tham lam nâng đầu lưỡi nho nhỏ kia, lách vòng liếm láp, hô hấp chợt trở nên nặng nề. Cơ thể của cô tê dại, nhưng xúc giác lại vẫn nhạy cảm, cô chỉ cảm thấy tri giác cả người đều tập trung ở trên đầu lưỡi nho nhỏ, mỗi một lần anh cắn lấy, đều nện xuống một cơn sấm sét trong đầu cô, cô cơ hồ không khắc chế được toàn thân mình run rẩy. Khi Tùy Nhạc không biết tiết chế kéo đầu lưỡi của cô vào trong miệng mình hung hăng mút thì trong đầu của cô chỉ có một cảm thụ: Này này này con mẹ nó là cảm giác gì! Tay Tùy Nhạc không cần dùng lực vẫn có thể khống chế thân thể cứng ngắc ở trong ngực. Anh quyến luyến vuốt ve vải vóc thật mỏng bao quanh sống lưng dưới áo khoác, cơ ngực cường tráng còn ma sát chỗ mềm mại của cô, muốn ngừng mà không được. Nhưng tiếng chuông vang ở cửa đã thức tỉnh anh, khiến Tùy Nhạc ý thức được đây là nơi nào, coi như anh đang đói khát muốn ăn cô vào bụng, nơi này cũng hoàn toàn không phải chỗ thích hợp. Cuối cùng Tùy Nhạc hôn thêm hai cái lên đôi môi thơm ngon đó, rồi mới lưu luyến lui ra. Người trong ngực môi đỏ mọng ướt át, nước son sớm đã bị anh liếm hết, vậy mà màu sắc bây giờ lại làm anh càng thích hơn, nhìn tức giận nồng đậm trong mắt cô, Tùy Nhạc ý thức được, dường như. . . . Là anh cường hôn. Nhìn cô run run môi, Tùy Nhạc nhớ chữ bị anh nuốt vào trong bụng vừa rồi, đây là. . . . Không nhịn được sao? Anh hết sức nhịn xuống nụ cười được như ý, dùng trán khẽ chống cô, dùng ánh mắt khích lệ nhìn Chiến Đình Đình: "Vừa rồi em nói gì vậy? Anh cứ mãi hôn em, không nghe rõ ràng." ". . . . Hừ, hừ. . . ." "Hở, lớn tiếng một chút, Đình Đình." nụ cười trong mắt Tùy Nhạc dày đặc, lúc kêu hai từ "Đình Đình", cố ý chậm lại tốc độ, tựa hồ đang nhắc nhở cô cái gì. ". . . . . ." Trong mắt cô có gió mạnh nổi lên, cuối cùng bị cô nhịn xuống, trong con ngươi khôi phục bình tĩnh của Chiến Đình Đình “. . . Mẹ anh, mẹ dạy anh, đối xử với con gái, thế, à." Tùy Nhạc hết sức nhịn nụ cười ở cổ họng, giống như không có nghe rõ thanh âm biến hóa của cô, đã nắm tay nhỏ bé của cô vuốt ve, trong mắt là kiên định không cho sơ sót: "Anh chỉ làm vậy với cô gái anh thích, hơn nữa, đây không phải là mẹ anh dạy." "Anh không cần dạy cũng biết" Trên mặt Tùy Nhạc bởi vì nụ cười sáng lạn mà tăng thêm anh tuấn “Có phải rất vui mừng hay không?" Chiến Đình Đình nhìn thân thể bị ôm chặt của mình, và khóe miệng nhếch lên của Tùy Nhạc —— hành động cướp lấy quyền chủ động của cô, hoàn toàn thất bại. ****** Tùy Nhạc nhìn Chiến Đình Đình dựa vào ghế, khuyên lần thứ N: "Để cho anh đưa en về có được hay không?" Chiến Đình Đình nghiêm mặt bất động, trong đôi mắt có chán ghét và kháng cự rất rõ, Tùy Nhạc bất đắc dĩ nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Nhưng Đình Đình, em đã giữ vững tư thế ngồi này nửa tiếng rồi." "Nếu không anh bảo Chiến Chiến tới đón em nhé." Tùy Nhạc vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, Chiến Đình Đình rốt cuộc có phản ứng, cô lắc lắc đầu, nặn ra từ trong kẽ môi: "Không, cần!" "Vậy em nói làm sao bây giờ?" Tùy Nhạc nhún vai “Sắp tới thời gian ăn tối rồi, bằng không chúng ta tiếp tục ăn tối ở đây?" Thật ra thì vào lúc này phản ứng bị rượu cồn khống chế của cô đã dần dần chuyển biến tốt, Chiến Đình Đình thử thanh thanh cổ họng: "Xin, cho em mượn di động." Chiến Đình Đình miễn cưỡng bấm số điện thoại, chờ người đầu kia vừa bắt máy, cô nói tên tiệm ra liền cúp, hầu như là không tới mười lăm phút. Tùy Nhạc vẫn đang thuyết phục cô liền tinh mắt phát hiện bóng người đẩy cửa vào. Tề Tễ bình tĩnh đi tới cửa, bước nhanh đi tới bên cạnh hai người dưới ánh mắt đùa giỡn của Tùy Nhạc và cái nhìn chăm chú thiết tha của Chiến Đình Đình, khom người đỡ Chiến Đình Đình không tiện hành động dậy, áy náy cười một tiếng với Tùy Nhạc: "Đình Đình không thoải mái, em đưa cô ấy đi nhé." Tùy Nhạc hơi lộ ra kinh ngạc nhìn hai người: "Thì ra em chính là bạn tốt của Đình Đình." Tề Tễ cười tự nhiên: "Em từ nhỏ đã ở cùng chị em họ, việc này thì có gì kỳ quái." Tùy Nhạc lễ phép trợ giúp Tề Tễ đưa Chiến Đình Đình lên xe hơi màu đỏ của cô, rồi Tề Tễ đạp chân ga nhanh chóng rời đi. Cho đến khi Tùy Nhạc đứng ở xa xa trở thành một chấm đen nhỏ, Tề Tễ mới thoáng chậm tốc độ xe lại, lườm người bên cạnh một cái, rồi ngừng xe lại cạnh một tiệm thuốc. Tề Tễ đưa thuốc giải rượu cho cô uống, nhìn nét mặt của cô dần dần bình thường, mới mở miệng hỏi: "Rốt cuộc thế nào?" "Đừng nói nữa, trở về rồi nói, mình ngủ một lát." Sau khi nắp thịt buông lỏng toàn thân lại không còn chút sức lực nào, đời trước cô nhất định là một quỷ rượu! Nếu không sao lại xung khắc với rượu như vậy, Chiến Đình Đình oán trách trong lòng, lại nhớ tới nụ hôn bị bỏ lỡ vừa rồi, trong lòng phiền não dị thường, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút bên cạnh người quen, những chuyện khác trở về bàn lại. Nhưng cô không nghĩ tới chính là, trong nhà, đang có một cơn gió bão chờ cô. ****** Tùy Nhạc đưa mắt nhìn bóng dáng hồng của Tề Tễ đi xa, sau đó trở lại trong tiệm trà vừa rồi, tự nhiên đi vào phòng làm việc của quản lý. Quản lý Lý Húc vừa thấy Tùy Nhạc mở cửa đi vào, lập tức bắn ra từ trên ghế, rõ ràng đã là người có gia đình, lại lộ ra vẻ mặt như nai con: "Thiếu thiếu thiếu gia! Cậu đã tới!" "Không phải anh sớm biết tôi tới đây ư" Tùy Nhạc cười khẽ chế nhạo “Hôm nay nhân viên phục vụ phía ngoài ít nhất cũng gấp hai ngày thường, cũng biết làm công phu mặt ngoài." Lý Húc ngượng ngùng cười cười, cũng không phủ nhận: "Không phải khó lắm cậu mới tới ư, đám tiểu tử kia đã đi ra ngoài làm việc, ha ha. Cậu có thể tới đây, chúng tôi thật sự cao hứng!" Tùy Nhạc ngồi xuống ở trên ghế sa lon tiếp khách, khoát khoát tay ra hiệu anh ta buông lỏng: "Đừng khẩn trương thế kia,hôm nay mọi người biểu hiện không tệ, ngày thường cũng nên giữ như thế. A đúng rồi, người đó. . . . phục vụ đó, biểu hiện rất tốt, tháng này cho cậu ta tiền lương gấp ba." "Biết thiếu gia." Lý Húc cung kính gật đầu, do dự hai giây mới cẩn thận hỏi thăm “Lần này cậu tới. . . . Có phải muốn trở về. . . . nhà hay không?" Tùy Nhạc nhíu lông mày ngọn núi, hơi lộ ra khí lạnh lùng: "Không nên hỏi thì không cần hỏi nhiều." “Dạ” Nhìn thấy bộ dạng câm như hến của Lý Húc, Tùy Nhạc bất đắc dĩ xoa bóp huyệt Thái Dương, từ từ dựa vào trên lưng ghế mềm mại, trong giọng nói thậm chí có một chút mệt mỏi: "Hiện tại chỉ có chỗ này là tôi có thể tới mà không cố kỵ gì, chớ phá hư nó, được không?" Biểu tình của Lý Húc lập tức nghiêm túc: "Thiếu gia, cạu nói gì vậy, bất kể người khác như thế nào, chỗ chúng tôi vĩnh viễn đều đứng bên thiếu gia! Nếu Lý Húc tôi phản bội thiếu gia, tôi thật sự là heo chó ——" "Được rồi” Tùy Nhạc mở mắt “Dĩ nhiên tôi biết, nếu không tôi cũng sẽ không mang cô ấy tới chỗ này, tôi nói để anh đừng ngạc nhiên như vậy." "Ách. . . . . . Thiếu gia, vị tiểu thư kia. . . . là ha ha?" "Lý Húc, tôi nói anh khi nào thì nhiều chuyện vậy rồi." Miệng Tùy Nhạc trách cứ, nhưng độ cong không che giấu được ở khóe miệng lại tiết lộ tất cả, anh thậm chí không nhịn được muốn sờ môi của mình, nơi đó, có dư vị khiến anh say mê. "Được rồi, tôi đi trước." Tùy Nhạc nhận thấy ánh mắt mập mờ của Lý Húc, hắng giọng đứng lên, muốn đi ra ngoài. "A! Thiếu gia." Lý Húc đi theo phía sau anh, không che giấu được khát vọng ở đáy mắt “Bánh trà Mộ Tư đó. . . . Cậu có thể dạy tôi làm hay không. . . . ." Hôm nay anh đã tận mắt chứng kiến, vừa mới bắt đầu sắc mặt của vị tiểu thư tóc dài kia cũng không hề tốt, nhưng bánh ngọt thiếu gia tự mình làm vừa đưa ra, liền dễ dàng lấy được nụ hôn của giai nhân! Anh nhớ mình và bà xã rất lâu không có làm hành động lãng mạn này rồi, nếu như có thể học được cái này. . . Hắc hắc. Tùy Nhạc dừng bước lại, quay đầu lại quan sát Lý Húc từ trên xuống dưới một phen, tiếc nuối lắc đầu một cái: "Anh học xong cũng vô dụng, hiệu quả này. . . rất có quan hệ với người làm bánh ngọt." Lý Húc nhìn chằm chằm bóng lưng tiêu sái của Tùy Nhạc, uất ức oán trách: đẹp trai cũng không thể làm gà trống hầm nhân sâm[1]! ****** Được Tề Tễ đỡ về đến nhà, vừa mới mở ra cửa, nghênh tiếp cũng không phải mặt mẹ, mà là Chiến Cường Quốc lửa giận ngập trời. Tề Tễ cũng sửng sốt một chút, nhìn thấy người ngồi thẳng trên ghế sô pha, vội vàng hung hăng nhéo ngang lưng người trong ngực, nhưng mà trên mặt lại bày ra nụ cười mật ngọt khéo léo nhất: "Ông nội Chiến." Chiến Cường Quốc trầm mặt gật đầu một cái, trên mặt là lửa giận không che dấu được, ông nhìn Tề Tễ đang cởi giày vào nhà nói: "Nha đầu Tề, cháu để nó xuống, về nhà trước, ta có lời hỏi nó." Tay của Tề Tễ sau lưng Chiến Đình Đình dùng thêm sức bấu cô. Cũng không lùi bước vì bộ dạng của Chiến Cường Quốc, cô và mẹ Chiến - Dương Hân cùng nhau đặt người còn chưa hành động lưu loạt được xuống ghế, rồi sau đó lấy lòng Chiến Cường Quốc: "Ông nội, đã lâu cháu chưa gặp ông, ông đuổi cháu đi thế sao?" "Hơn nữa, có chuyện gì của cậu ấy mà cháu không biết, cần gì tránh cháu." Tề Tễ thuần thục cầm cái ấm Tử Sa[2] trên bàn lên, rót trà vào ly không của Chiến Cường Quốc “Hôm nay cậu ấy ra ngoài với cháu, không cẩn thận dính chút rượu, cái miệng đã không lưu loát rồi, ngài có thể hỏi cháu, cháu bảo đảm biết sẽ nói!" "Hừ! Đi ra ngoài với cháu?" Chiến Cường Quốc trợn mắt nhìn Tề Tễ một cái “Lừa gạt ai đó, ra ngoài với cháu lại ăn mặc thế này?" Ánh mắt Chiến Cường Quốc sắc bén, ông lập tức liếc thấy sợ hãi trên mặt Chiến Đình Đình, đôi môi sưng đỏ, nhất thời giận dữ, hung hăng nện một vật cứng nắm trong lòng bàn tay qua bên chân Chiến Đình Đình: "Cháu có phải điên rồi hay không! Cháu và tiểu tử họ Lưu đó đã làm cái gì! ?" Chiến Đình Đình cùng Tề Tễ cúi đầu xem xét, bị ném tới, hồng phấn, cũng chính là thứ Chiến Cường Quốc đặc biệt làm ra từ bộ đội quân tình —— máy thu hình bỏ túi. Chiến Đình Đình thầm kêu hỏng bét, kim cài áo này, cô rõ ràng đã giấu ở dưới nệm, sao lại bị phát hiện! ? Vật này, cô nghiên cứu thật lâu, cũng không biết nên tiêu hủy tư liệu bên trong thế nào, lại không nghĩ rằng bị Chiến Cường Quốc phát hiện, vậy. . . Ông đã thấy được cái gì? Chẳng lẽ. . . Cả chỗ hai người "vật lộn" cũng xem được. . . . cô nghĩ tới biểu hiện dũng mãnh lúc đó của mình, nhìn lại sắc mặt xanh mét của Chiến Cường Quốc. . . Chết chắc. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ [1]Gà trống hầm nhân sâm [2]Ấm Tử Sa: là loại ấm trà làm bằng từ sa - một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen.