Trên người của Chiến Chiến còn có hương thơm lưu lại sau khi tắm rửa tối qua, rõ ràng là mùi thơm mình đã sớm quen thuộc, nhưng ở trên người cô, lại có một loại quyến luyến làm cho người ta muốn ngừng mà không được, Tùy Nhạc lẳng lặng hưởng thụ phần hạnh phúc hướng tới đã lâu này, cảm thấy tất cả tốt đẹp đều khiến lòng anh say —— Nếu như người trong ngực có thể an phận một chút. Tùy Nhạc bất đắc dĩ kết thúc cảnh tượng ôm nhau mà anh tự nhận rất ấm áp sau khi Chiến Chiến không phối hợp nhiều lần, rút tay từ trong quần áo của cô ra, lại dùng sức, lật người cô lại, chuyển tình trạng xoay lưng thành mặt đối mặt. Chiến Chiến đang chuẩn bị xoay người lại dạy dỗ anh, lại không nghĩ rằng bàn tay chạm vào lồng ngực trần trụi, Chiến Chiến không được tự nhiên vội vàng thu tay lại, thân thể không tự chủ được lui về phía sau, lại bị Tùy Nhạc ôm lấy từ sau lưng, ôm vào trước ngực. Mặc dù quen thuộc, mặc dù đã là quan hệ người yêu, nhưng nhìn nhau gần thế này, thật sự sẽ có tia lửa tí tách xuất hiện, đặc biệt là khi Tùy Nhạc dùng cặp mắt đào hoa cô đơn lẳng lặng và chuyên chú nhìn cô. Tùy Nhạc nhẹ nhàng đánh cái mông cô một cái: "Không chịu ngoan ngoãn, đáng đánh." ". . . . Người nào, ai bảo em không nghe lời. . . Phiền chết người. . . ." "Bởi vì anh rất vui vẻ." Tùy Nhạc cạo nhẹ lỗ mũi ngạo nghễ ưỡn lên của cô “Anh đã sớm mong em có thể chuyển vào ở chung nhà với anh, không cần vì gặp em mà phải trốn việc đến ‘Chiến Xa’, có thể cùng ngủ, cùng dậy, cùng sống với em." Nếu như nói Chiến Chiến mới vừa thích ứng tiến triển quan hệ của hai người, như vậy Tùy Nhạc nói những lời này, quả thật vượt ra khỏi dự đoán của cô. Thế này căn bản là. . . hình thức sống chung của người nhà. Chiến Chiến đột nhiên cảm thấy trái tim bị mấy câu bình thản của anh ủ ấm, thì ra là, anh đã nghĩ xa như vậy. "Như thế nào, nếu không em cứ tới đây sống chung với anh đi." "Như vậy sao được! Nhà em sẽ nổi điên ——" Nói tới chỗ này, Chiến Chiến đột nhiên dừng lại, cô rốt cuộc nhớ tới, cô đã bị đuổi đi. Y theo tính tình của ông nội, nếu như không làm theo lời ông nói, cô cũng đừng mong trở về. Tùy Nhạc vẫn nhìn chằm chằm vào cô, nhìn thấu vẻ mặt biến đổi của cô, một tay anh ôm cô vào trong ngực, chế nhạo nói: "Thế nào, đừng nghĩ ngẩn người là có thể trốn tránh anh, anh giỏi nhất là dây dưa, không cho anh đáp án hôm nay cũng đừng nghĩ xong chuyện." Một lúc lâu, giọng buồn buồn của Chiến Chiến truyền tới: "Anh không cần dời đi lực chú ý của em." Nhận thấy lực lượng ở cánh tay anh giảm xuống, Chiến Chiến khẽ ngẩng đầu lên: "Em bị ông nội đuổi ra ngoài, anh cũng biết rồi, ngày hôm qua Bàn Nha khẳng định kể rõ tình huống cho anh biết." "Anh có biết hay không không quan trọng, chỉ cần em không muốn nói, anh sẽ không hỏi.” Tùy Nhạc sờ sờ đầu cô “Bây giờ nhiệm vụ của anh chỉ là dỗ bạn gái của anh vui vẻ, không có chuyện khác." Chiến Chiến yên lặng một lát, lại vùi đầu trong ngực anh: "Nhưng em muốn nói với anh." "Được." Tùy Nhạc nói, hơn nữa săn sóc ôm sát cô vào ngực. "Thật ra thì ông nội vẫn rất thương em, ít nhất từ khi em có trí nhớ." Tay Chiến Chiến không tự giác ôm chặt hông củaTùy Nhạc, thân mật dựa vào cũng không biết “Tuy rằng ông quản giáo em rất nghiêm, em trộm tiền đi chơi điện tử, đi gây họa với người khác, nghiêm trọng sẽ bị đánh một trận, nhẹ cũng phải chịu mắng, nhưng, sự thương yêu của ông đối với em cũng không giấu giếm chút nào." "Ông nội chỉ có một cháu gái là em, từ nhỏ em trên thực tế đều tự do phát triển, bọn họ giáo dục em tức thời, nhưng quyết không hạn chế hoặc là lên kế hoạch cho em. Ba em cũng là quân nhân, bọn họ cũng không bởi vì em là con gái mà phản đối em vào bộ đội. Hơn nữa, bọn họ còn đồng ý em không làm văn chức, mà là làm binh lính chân chính." "Vậy những người khác trong nhà em đều đồng ý à?" Tùy Nhạc vỗ nhè nhẹ lưng của cô, nhỏ giọng hỏi. "Mẹ cũng đồng ý, nhưng bà nội rất phản đối, cho đến khi bà qua đời, bà vẫn nói ông nội bồi dưỡng em như vậy là sai." Chiến Chiến dần dần buông lỏng dưới sự vuốt ve của anh “Trong ấn tượng của em tình cảm của hai người bọn họ rất tốt, chỉ có đụng phải chuyện của em mới có thể thường thường gây gổ." "Cuộc sống trước của em vẫn là như vậy, cho đến một tuần lễ trước khi lựa chọn tân binh nhập ngũ. . . ." Chiến Chiến nói thật nhỏ, suy nghĩ cũng bay đến thời điểm cô đang kể với Tùy Nhạc —— Thời khắc ghi lại lần tự do bừa bãi cuối cùng của mình. ****** "Mình nói Chiến Chiến, không phải cậu đang gia tăng huấn luyện thể năng sao, ngồi ở chỗ này làm gì?" Khâu Triết bước vào cửa nhà trụ sở quân đội của Chiến gia, liền hô to với Chiến Chiến đang vùi trong ghế sô pha lớn. "Nuôi — tinh — tích — duệ." Chiến Chiến miễn cưỡng loay hoay hộp điều khiển ti vi, cũng không nhìn anh cái nào. Một tháng trước, Chiến Chiến đã bỏ ra cố gắng khá lớn cho lần lựa chọn này, còn dư lại một tuần lễ, mỗi ngày mặc dù cô giữ vững lượng huấn luyện căn bản, nhưng cũng không hao tổn thể lực quá độ, hôm nay khó được ở nhà ăn bữa cơm, người này lại tìm tới cửa. "Khâu Triết a, cháu ngồi xuống, ăn trái cây đi." Mẹ Chiến cười híp mắt kêu Khâu Triết ngồi xuống, đưa tới một đĩa thạch trúc tươi mới, thấy một đôi người trẻ tuổi trước mắt thật thuận mắt. Chiến Chiến vừa nghe mẹ mình giở giọng như kêu con rể tương lai, không nhịn được liếc mắt, kêu to với người đang lấn đến ngồi cạnh mình: "Cách xa mình một chút, phiền cậu!" "Chớ, mình thích cậu chết bầm ~~" "Đi đi một bên!" Khóe mắt Chiến Chiến liếc thấy mẹ đã vào phòng bếp, cắn răng nhỏ giọng mắng “Lại tìm mình làm gì! Nhất định không có việc tốt!" "Cậu xem cậu chút, ở nhà đến phiền, mình tìm cậu đi ra ngoài hóng gió một chút, như thế nào, mình tốt ~" Mắt KhâuTriết sáng trong, vẻ mặt mong đợi nhìn Chiến Chiến. Chiến Chiến hiểu rõ cười nhạo một tiếng: "Hôm nay Bàn Nha về nhà, mình không gọi được." Khâu Triết bị một chậu nước lạnh tưới xuống, lập tức ỉu xìu rồi, Chiến Chiến thấy bộ dạng không có tiền đồ của anh, vỗ vỗ bả vai anh: "Thật không phải không giúp cậu, nếu hôm nay mẹ Bàn Nha để cậu ấy ra ngoài, thì cũng không cần đặc biệt phái xe đến đón cậu ấy về." Vừa nghe hai chữ "Phái xe", sắc mặt Khâu Triết trầm xuống: "Lại bảo cô ấy đi gặp rùa biển (rùa biển Hán Việt là hải quy,đồng âm với từ du học về, ý chỉ những người du học trở về) đó?" "Hắc, người ta là chuyên gia vũ khí nhẹ học thành về nước, góp sức cho trại lính” "Mình quản anh ta khỉ gió chuyên gia không chuyên gia, lớn tuổi còn có ý với cô gái trẻ!" Khâu Triết hận đến hàm răng ngứa ngáy, sắp bóp vỡ cả thạch trúc trong tay. "Phì, được rồi được rồi, cậu cũng đừng tức giận." Chiến Chiến nói “Hôm nay hình như là tiệc nhà, không liên quan gì với rùa biển, Bàn Nha sớm đoán được hôm nay cậu sẽ tới, bảo mình chuyển lời cho cậu, cậu ấy trở lại sẽ tìm cậu." Chiến Chiến nhìn thấy sắc mặt biến đổi của Khâu Triết, khoa trương thở dài: "Khâu Triết a Khâu Triết, mình cũng hiểu sự tận lực của cậu ~ chỉ là sao cậu với Bàn Nha vẫn chưa có tiến triển đột phá gì, cứ giấu giếm thế cũng không phải chuyện hay." Mặt Khâu Triết khó được đỏ lên, nói lầm bầm: "Vậy cậu không cần biết. . . ." "Có thể có thể, mình bất kể!" Chiến Chiến đưa tay ra hiệu xin mời “Vậy có thể làm phiền ngài đi về, chỗ tôi quá nhỏ ngại chen lấn." Khâu Triết trừng mắt nhìn cô: "Hôm nay mình tới là có tin tức quan trọng nói cho cậu biết, sao cứ đuổi mình đi thế!?" "Tin tức quan trọng gì?" Chiến Chiến không chút để ý hỏi, căn bản không tin tưởng anh. "Hạng mục đặc biệt của lần khảo hạch này." Khâu Triết dương dương đắc ý nhỏ giọng “Mình biết rõ rồi." "Cái gì!?" Chiến Chiến bật dậy, kinh ngạc trợn to hai mắt. Lần chọn lựa này, là vì chọn lựa thí sinh ưu tú nhất thuộc khoá này vào bộ đội tiến hành huấn luyện nghiêm khắc làm quản lý quân đội, cho nên nhiệm vụ khó khăn và cơ hội trúng tuyển đều có thể nghĩ đến, vài hạng mục khảo hạch công bố lúc trước Chiến Chiến đã hết sức luyện tập, chỉ là cửa ải khảo hạch khó khăn cuối cùng, đến nay cũng không có thông tin. "Cậu từ đâu mà biết?" Chiến Chiến nắm cổ áo Khâu Triết kích động lay động anh “Là cái gì là cái gì mau nói!" ****** Khi Chiến Chiến nói tới chỗ này thì ngừng lại, Tùy Nhạc cũng không thúc giục cô, chỉ là căn cứ tình huống kiểu đó, còn có báo cáo tai nạn xe cộ kinh động toàn thành kia, anh cũng đoán được. Chiến Chiến hít sâu một hơi: "Dù sao, sau đó biết phải truy đuổi ở đất hoang, hai chúng ta liền lén lái xe đi ra ngoài luyện tập." "Em có bằng lái?" "Uh, cấp 3 đã thi, nhưng lúc ấy coi như là tay mới." Chiến Chiến bất đắc dĩ nhếch nhếch môi “Hai tay mơ, ở trên đường lớn vào nửa đêm từ luyện tập đến tranh tài. . . Cuối cùng điên cuồng chạy." Thật ra thì chính xác mà nói, cũng không phải đua xe, mà là hai người đều quá mức nghiêm túc. Hai đối thủ ngang tài ngang sức nhau này ngay lập tức xem lần thứ nhất len lén luyện tập thành cuộc đấu lần thứ nhất. Lần thứ nhất đấu nhau, ai cũng không muốn thua, lại dùng đến sự nghiêm túc khi khảo hạch. "Khi xe bay ra hàng rào, em cũng ngây người, thân thể cũng cứng ngắc, giống như ngộ độc rượu. . . ." Đầu ngón tay Chiến Chiến có chút lạnh, Tùy Nhạc đã nắm tay cô vào tay mình làm ấm, ngay tiếp theo ôm cả người cô chặt hơn, giữa hai người cơ hồ không có kẽ hở. Một tuần sau tai nạn xe cộ, Chiến Chiến cơ hồ không có trí nhớ, chấn động não nghiêm trọng và xương đầu gối gãy nát bấy là cô biết được từ chỗ bác sĩ. Mà sau khi cô tỉnh, cũng chưa từng thấy ông nội đến bệnh viện lần nào, mà Khâu Triết, cũng biến mất giống như bốc hơi. Sau đó, cô mới biết, ảnh hưởng của lần tai nạn xe cộ này lớn đến cô không cách nào tưởng tượng, bởi vì chạy xe quân, phản ứng từ xã hội lớn vô cùng, ông nội và ba đều bị xử phạt, Khâu Triết và cô bị hủy bỏ tư cách nhập ngũ vĩnh viễn, một đi xa tha hương, một ở trong bệnh viện đằng đẳng hai tháng. "Em. . . . Em thật sự không biết sẽ như vậy. . . ." "Tốt lắm tốt lắm, đừng nói, ngoan." Tùy Nhạc vuốt ve cô từng lần một, thấy cô hơi run rẩy, cực kỳ đau lòng. Có lẽ, đây là lần đầu tiên anh hối hận quyết định kiên quyết rời khỏi nước ban đầu của mình. Mùa hè năm ấy, anh rõ ràng gặp được cô sau khi lớn lên, vẫn chói mắt như ánh mặt trời, lại không nghĩ tới, sau khi anh xoay người rời đi, cuộc đời cô lại xảy ra biến đổi lớn như vậy. "Chiến Chiến, đều đã qua rồi." Tùy Nhạc nâng mặt của cô lên, bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt chân thành tha thiết mà nóng bỏng “Em nên bỏ qua." "Nhưng. . . ." Nhưng, trước kia cô là cháu gái ông nội vẫn lấy làm kiêu ngạo, cuối cùng lại thành vết nhơ duy nhất trong quãng đời quân nhân của ông nội, trải qua nhiều năm cố gắng, cô vẫn làm được tốt nhất, nhưng lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác bị ông nội vứt bỏ. "Em còn có anh." Giống như nhìn thấu tâm tư của cô, Tùy Nhạc từ từ gần sát cô, hôn môi của cô “Nhớ, còn có anh." Chiến Chiến cảm thấy hốc mắt đột nhiên chua xót, cô chợt ôm cổ Tùy Nhạc, chen đầu lưỡi vào trong miệng của anh, mang theo khích lệ và hứa hẹn không tiếng động, trong nháy mắt ở trong mắt Tùy Nhạc thắp lên một cây đuốc.