" chiến" chiếm hữu
Chương 12
"Sau đó thì sao?"
Nghe được câu hỏi của Tề Tễ ở đầu điện thoại kia, Chiến Chiến hoạt động đùi phải, phát hiện đau đớn bởi vì xoa bóp đã giảm đi không ít, cô thuận miệng lên tiếng: "Sau đó mình trở về Chiến Xa."
“Không phải cậu ngủ thiếp đi sao, mộng du trở về à?” Tề Tễ liếc mắt đổi đề tài: "Mấy ngày nay mình không có lớp, mình đi làm với cậu."
Không cho cô đường cự tuyệt, Tề Tễ lại nói: "Những người đó, cả cảnh sát cũng không dám bắt giam, tuyệt đối là có kẻ chống lưng, nói không chừng ngày nào đó lại tới."
"Nhưng . . . ."
"Không có nhưng nhị gì hết. Còn nữa, cậu đã bao nhiêu ngày chưa gặp mặt Lưu Kỷ Tài rồi?"
"Ách ——" Tề Tễ không đề cập tới, cô thiếu chút nữa quên mất sự tồn tại của người này. Kể từ khi không cần xem mắt, cô thoải mái đến quên mất còn cần gặp con cờ lén lút vụng trộm này.
"Cậu đừng phớt lờ, ông cụ ——"
"Mình biết rõ mình biết rõ! Cuối tuần mình đi liền!"
Ngày thứ hai, Tề Tễ quả thật đi theo cô đến "Chiến Xa", mà nghe chuyện đến, còn có Trịnh Hạo Khanh.
Hôm nay Trịnh Hạo Khanh mặc một cái áo màu đen, lịch sự nho nhã, lúc đi vào nhà liền khiến Chiến Chiến ăn mặc bừa bãi xấu hổ. Cô len lén liếc Tề Tễ ngồi bên cạnh một cái, đúng là cảnh đẹp bốn phía, thật xứng đôi, nếu bởi vì mình mà khiến Trịnh Hạo Khanh hiểu lầm, chia rẽ uyên ương, vậy thì tội lỗi quá lớn!
Trịnh Hạo Khanh xách theo bánh ngọt đi vào, nhìn thấy Chiến Chiến hé miệng mỉm cười, trong mắt của anh thoáng qua một tia nghi ngờ, rồi sau đó quơ quơ bánh ngọt trong tay cười nói: "Chiến Chiến, tặng em."
"Cám ơn." Chiến Chiến đi lên trước nhận lấy bánh ngọt, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Tề Tễ nói “Anh ngồi đi, em rót nước cho anh."
Nghi ngờ trong mắt Trịnh Hạo Khanh càng sâu hơn, anh không biến sắc ngồi xuống, tròng mắt ôn hòa quan sát mặt của Chiến Chiến: "Chiến Chiến, ngày hôm qua bị hù sợ à?"
"Có tôi ở đây làm sao có thể hù được cô ấy?" Tùy Nhạc đi vào, rảnh rang đứng ở cạnh cửa, không ngại vẻ khinh bỉ trong mắt Chiến Chiến, rất rộng rãi tranh công. Trịnh Hạo Khanh nhíu mày, cười bất đắc dĩ nói: "A Nhạc, cậu còn biết trước hơn tôi, tin tức quá linh thông."
"Cũng vậy." Tùy Nhạc ngồi xuống đối diện Trịnh Hạo Khanh, không khách khí vỗ bờ vai của anh, coi như là chào hỏi.
"Đúng vậy, Hạo Khanh, làm sao anh biết?" Chiến Chiến cũng có chút nghi ngờ, nếu như không phải Tùy Nhạc nói với anh ta. . . Đột nhiên, Chiến Chiến thấy ánh mắt Tề Tễ ném qua, lúc này cô mới chợt hiểu ra: đúng vậy, sao quên mất quan hệ bây giờ của hai người này, Tề Tễ biết, Trịnh Hạo Khanh khẳng định cũng đã biết rồi.
Trịnh Hạo Khanh không coi thường ánh mắt lưu chuyển của Chiến Chiến, nhưng anh chỉ ôn hòa mở bánh ngọt ra: "Hôm nay anh mang mùi vị mới, nếm thử một chút, nếu như thích, lần sau anh làm tiếp."
Chiến Chiến thấy bánh ngọt màu chanh, hai mắt liền tỏa sáng, nhưng không đợi cô động thủ, nĩa đã bị một bàn tay khác đoạt đi, nĩa bánh ngon đầu tiên đã vào trong bụng Tùy Nhạc. Tùy Nhạc chép chép miệng, gật đầu một cái với Trịnh Hạo Khanh: "Không tệ a A Hạo, mùi vị rất mát miệng."
"Ai cho anh giành thức ăn của em!" Chiến Chiến đoạt lại nĩa kháng nghị, tiêu diệt bánh ngọt trước mắt thật nhanh. Vẻ âm trầm trong mắt Trịnh Hạo Khanh cuối cùng chỉ hóa thành sự cưng chiều mơ hồ: "Không sao, anh mang đến rất nhiều."
Tùy Nhạc lại quấy rối giành ăn, ngoài miệng rất có thâm ý nhạo báng Chiến Chiến: "Em thật quá tham lam, ngày ngày anh đều làm bánh ngọt cho em, em lại luôn nhớ kỹ A Hạo, A Hạo rất bận rộn. . . ."
Ma trảo đang đưa về phía bánh ngọt của Chiến Chiến dừng ở nửa đường. Đúng vậy, sao cô thấy thức ăn liền quên việc chính! Cô thật không xứng là chị em tốt của Bàn Nha!
Chiến Chiến đẩy miếng bánh ngọt kia tới trước mặt của Tề Tễ, bộ mặt thành khẩn nói với Trịnh Hạo Khanh: "Đúng vậy Hạo Khanh, anh bận bịu thì không cần nhớ em, Tùy đầu lớn này. . . . Mặc dù không giống người, nhưng đồ làm cũng không tệ lắm, cho nên. . . . Hắc hắc."
Cho nên, các cậu cứ yên tâm lớn mật ở chung đi!
"Này, cái gì gọi là không giống người." Tùy Nhạc đổi chủ đề, cải chính Chiến Chiến “Hơn nữa anh làm mà không tệ lắm à, là cực kỳ ngon đó."
Tùy Nhạc và Chiến Chiến đấu khẩu, Tề Tễ cúi đầu ăn bánh ngọt, không có ai chú ý tới nụ cười ở khóe miệng Trịnh Hạo Khanh dần dần biến mất.
******
Bởi vì nhắc nhở của Tề Tễ, vào chủ nhật, cuộc hẹn của Chiến Đình Đình và Lưu Kỷ Tài bắt đầu.
Nên dặn dò đã dặn dò xong, liền khoa tay múa chân tả lại tình hình đánh nhau ngày đó cho anh ta, hai người xác nhận xe giám thị bên ngoài đã lái đi, rốt cuộc yên lòng quyết định kết thúc "cuộc hẹn" lần này.
Nhưng cô thật không ngờ, lúc kết thúc cuộc hẹn, thì nhìn thấy một người đàn ông áo đen đứng cách đó không xa. Người nọ xoay mặt qua, hiển nhiên cũng bởi vì nhìn thấy cô mà dừng một chút, sau đó trực tiếp sải bước đi về phía cô.
Tóc ngắn nhuộm highlight màu nâu, phóng túng rủ xuống trán, mặt mày hẹp dài giống như vết mực, năm năm không gặp vẫn quen thuộc làm người ta run rẩy. Cảm giác đau đớn khi bỏ lỡ ước mơ, khi gặp lại anh liền trở về toàn bộ —— tình cảm mười năm, lần đầu không biết đọ sức vì cái gì, căn bản không thể nói ra người nào đúng người nào sai.
Nhưng vô luận đúng sai, đều hủy con đường vốn đã lên kế hoạch xong của hai người.
Khâu Triết đi tới trước mặt, tự nhiên chào hỏi với cô: "Đã lâu không gặp, Chiến Chiến."
Chiến Chiến nhìn người gần ngay trước mắt, trên mặt thoáng qua kinh ngạc, mừng như điên, cuối cùng lại thấy tức giận, cô không để ý tới lúc này mình vẫn là... "Chiến Đình Đình", đấm một quyền vào trước ngực dầy của Khâu Triết: "Tên, khốn, kiếp!"
Sức lực giống nhau, chỉ là người đối diện đổi thành Khâu Triết, Khâu Triết nhìn người đối diện từ trên xuống dưới: "Nhiều năm không gặp, cậu thật đúng là thay đổi không ít."
"Khâu Triết, cậu muốn tính chuyện cũ với mình?"
"Nếu không thì sao?"
Chiến Chiến hung hăng trừng mắt liếc anh một cái: "Mình thật sự muốn đánh cậu”.
"Vừa rồi không phải đã cho mình một quyền rồi sao?" Khâu Triết nhún nhún vai “Chiến Chiến, ăn mặc giống con gái, còn để tóc dài, mình thật sự hơi không nhận ra đấy."
"Có cái gì không nhận ra, quần áo này là mượn của Bàn Nha."
Nghe được hai chữ "Bàn Nha", nụ cười của Khâu Triết không khỏi cứng đờ, rồi sau đó uống cà phê như không có chuyện gì xảy ra. Chiến Chiến thấy phản ứng này của anh, phiền não đưa tay cào tóc, lại chợt nhớ tới tạo hình của mình, chỉ có thể ngưng. Khâu Triết chú ý tới động tác của cô, nhìn kỹ tóc của cô: "Lúc nào thì tóc của cậu trở thành tốt thế này, tóc vàng thành tóc đen rồi."
"Đây là tóc giả."
Khâu Triết nghiêng đầu, bộ dạng rửa tai lắng nghe: "Vậy xin hỏi cậu tại sao muốn trở thành như vậy, người đàn ông vừa rồi là ai?"
"Còn không phải do ông nội mình, bắt mình ăn mặc thành ra như vậy đi xem mắt, sau đó. . . . Ai nha dù sao chính là bảo anh ta giúp đỡ mình thôi."
Không chịu được câu hỏi của Khâu Triết, Chiến Chiến tóm tắt nói ra tình huống của mình, rồi sau đó không khách khí nói: "Mình đây là chuyện nhỏ. Cậu đó, mau nói rõ với mình, những năm này tránh đi đâu."
Mắt Khâu Triết đặt ở sau lưng Chiến Chiến, vẻ mặt phức tạp: "Mặc dù mình rất muốn nói rõ với cậu, chỉ là bây giờ cậu tốt nhất giải thích tình huống này. . . ."
"Mình đã nói là chuyện nhỏ rồi, cậu làm gì như bà mẹ thế!" Chiến Chiến không nhịn được vỗ cái bàn “Nói sang chuyện khác đúng không, mình cho cậu biết, vô dụng."
Ngón tay của Khâu Triết chỉ ra sau lưng Chiến Chiến: "Mình thấy cũng không phải là chuyện nhỏ, vị tiên sinh này. . . . Ách”.
Chiến Chiến thật cảm thấy hôm nay nhà hàng này xung khắc với cô! Bởi vì cô vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy bộ mặt tối tăm của Tùy Nhạc.
Anh, anh ta tại sao lại ở chỗ này đây? Còn có bộ dạng oán phu, Chiến Chiến còn chưa phản ứng kịp, liền nghe anh ta mang chút thống khổ kêu cô: "Đình Đình."
Không chờ Chiến Chiến đáp lời, thanh âm mang chút ngạc nhiên của Khâu Triết vang lên: "Chiến Chiến, rốt cuộc ông nội cậu đổi tên cho cậu rồi hả?"
Tùy Nhạc vừa nghe, gương mặt lập tức nghi ngờ nhìn chằm chằm cô gái tóc dài: "Đình Đình, anh ta. . . Tại sao gọi em Chiến Chiến?"
"Ách. . . . . . Chuyện này ——"
Không đợi Chiến Chiến nói xong, Tùy Nhạc hơi khiển trách nhìn Khâu Triết: "Tiên sinh, Chiến Chiến tôi cũng biết, cô ấy là em gái của Đình Đình, vị này là Chiến Đình Đình tiểu thư, anh cứ liên tục gọi tên như thế không thấy thiếu lễ phép sao?"
Tính khí của Khâu Triết cũng không phải bỏ mặc cho người chỉ trích, anh cười lạnh nói: "Nói giỡn, tôi biết cô ấy mười lăm năm, tôi cũng không biết cô ấy có một chị gái."
Nội tâm Chiến Chiến gào lên một tiếng: sao hai người này lại thế!?
"Việc này ——"
"Vị tiên sinh này, không rõ ràng tình huống chính là anh đó" Khâu Triết căn bản không để ý tới Chiến Chiến chen vào nói, khó được kiên nhẫn giải thích “Vị tiểu thư này tên là Chiến Chiến, là con gái một, cái tên Chiến Đình Đình chắc là tên giả cô ấy dùng khi xem mắt, cậu nói cho anh ta biết đi Chiến Chiến. Tôi nói cho anh biết, cô ấy thế này, chỉ là đội tóc giả mà thôi."
Không ai bảo cậu giải thích rõ ràng như thế a a a a! ! ! Chiến Chiến vô lực ngồi phịch ở trên ghế, tiếp nhận ánh mắt quét nhìn như tia laser của Tùy Nhạc, chỉ thấy Tùy Nhạc vừa rồi còn tràn đầy sức mạnh, lúc này bộ mặt lại bi thương không thể tin, thanh âm anh khẽ run: "Anh. . . Anh ta nói là. . . Thật?"
"Đương nhiên là thật” Khâu Triết đung đưa cái ly trong tay “Chẳng lẽ tiên sinh cho là có hai người."
"Tôi. . . ." Tùy Nhạc bình tĩnh nhìn Chiến Đình Đình, thật ra thì cũng chính là Chiến Chiến đội tóc giả, rất bị đả kích lui về phía sau từng bước một, môi rung rung mấy lần, cuối cùng hung hăng xoay người cất bước, nhanh chóng biến mất ở trước mắt hai người như lúc tới.
Khâu Triết uống sạch cà phê trong ly, hỏi Chiến Chiến đang ngây ngốc: "Đây là người lần đó cậu xem mắt chọc tới sao? Lại còn nói cả Chiến Chiến cũng biết, cậu lại nói với người ta cậu có em gái? Không sợ mình bị tinh thần bị phân liệt à."
"Cậu cho rằng mình nguyện ý à. . . ." Chiến Chiến hữu khí vô lực trả lời, biểu tình vừa rồi của Tùy Nhạc không biết là gì, thật khiến cô có cảm giác không ổn.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
92 chương
72 chương
22 chương
14 chương
10 chương
27 chương
497 chương