Trái tim còn có thể đau hơn nữa không? Cánh cửa phòng hạng nhất với hiệu quả cách âm tốt làm người ta căn bản không nghe được người bên trong đang nói chuyện hay là đang làm cái gì? Nhưng mới vừa rồi, lúc tay anh đặt trên ván cửa lại cảm nhận rõ ràng nó rung. Rung đến tim anh đau như muốn rỉ máu! Anh là đứa ngốc sao? Ngây ngốc đứng giữa vợ chồng bọn họ. Đúng vậy, anh hai nói không sai, bọn họ là vợ chồng, mà anh, nhiều lắm thì là bạn lâu năm chăng? Có lẽ cái gì cũng không phải! Anh không còn là thiếu niên sẽ vì đau lòng mà khóc năm đó nữa, bây giờ anh là đầu tư cố vấn Sở Khương nổi tiếng trên thị trường chứng khoán phố Wall, bao nhiêu danh môn phú hào đều muốn nịnh bợ anh, anh sao còn có thể khóc chứ? Phía sau lưng lạnh run khiến anh lùi về vách tường phòng đối diện, trái tim chưa bao giờ lạnh lẽo đến thế. Có lẽ cho tới bây giờ anh chưa từng thực sự thắng anh hai, bất kể là 6 năm trước hay là hiện tại, anh vẫn thua thảm hại như vậy! Thua như vậy không hề có danh dự! "Áaaaaa. . . . . ." Một tiếng thét như dã thú bị thương vang vọng nơi hành lang vắng vẻ. Tại sao? Lần đầu tiên, anh cảm giác mình bị thương, thương tích đầy mình, khó chịu hơn là không cách nào dừng lại được sự đau khổ kia! Có lẽ chỉ có tránh ra không nhìn thấy mới có thể làm mình dễ chịu hơn, giống như ở bên Mỹ những năm kia vậy. Giống như là dã thú bị thương, Sở Khương đứng ở đại sảnh khách sạn, nhìn người bên ngoài xe tới xe đi, vậy mà anh không tìm được một có thể đến. Anh nên đi đâu đây? Nơi nào mới có thể để anh lẳng lặng liếm láp vết thương của mình? "Hinh Duyệt, có rãnh không?" Cầm điện thoại di động vỏ kim loại bản giới hạn, Sở Khương không nghĩ tới vào lúc này mình lại gọi cho Nghiêm Hinh Duyệt. Nghiêm Hinh Duyệt không nghĩ tới lần đầu tiên Sở Khương hẹn cô là ở trong quán rượu! Sau khi cô nhận được điện thoại, hưng phấn đến thay đổi quần áo đến hai ba lần, vèo một cái nói với mẹ rồi lái xe đến địa điểm theo lời Sở Khương. Bây giờ còn chưa đến giờ cơm chiều anh ấy đã muốn uống rượu sao? Trong khoảng thời gian này, nội bộ Sở Thành không ngừng tranh chấp, cô cũng có nghe qua. Nhưng anh chưa bao giờ chủ động nói cho cô những chuyện công việc này, cô cũng không biết nên hỏi anh như thế nào. "Sở Khương, em tới rồi!" Giọng nói vẫn dịu dàng như những năm qua, Nghiêm Hinh Duyệt nhẹ nhàng nói sau lưng anh. Anh không vui sao? Trên mặt có ưu sầu không xóa được. Cô biết anh nhiều năm như vậy, anh vẫn là lạnh nhạt mà xa lánh, rất ít khi để lộ cảm xúc như vậy, hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao? Có phải liên quan đến Sở Thành hay không? "Hinh Duyệt. . . . . . Xin lỗi, không biết anh có quấy rầy đến em không?" Vẫn là lời nói khách khí, lễ độ như thế. Sở Khương không biết mình làm sao, nhưng hôm nay anh muốn tìm người để nói chuyện. Anh cảm giác được gánh nặng anh đè nặng trong lòng sắp nổ tung rồi, không giấu được nữa rồi! Bây giờ chỉ muốn trút ra khỏi miệng mà thôi. Khổ sở, áp lực suốt những năm qua, anh thật sự rất mệt mỏi! Mệt quá, đau quá!!! "Em vừa đúng không có việc gì làm cả! Muốn tìm anh ăn cơm lại sợ anh quá bận rộn!" Nghiêm Hinh Duyệt nhảy dựng lên ghế bên cạnh anh rồi ngồi xuống, may là hôm nay cô mặc quần cho thuận tiện. Thật ra thì không phải cô không có chuyện để làm, cũng không phải là sợ anh quá bận, cô chỉ là sợ cô thường xuyên tìm anh sẽ làm anh chán ghét, sợ cuối cùng ngay cả bạn bè bọn họ cũng không làm được. Cô vẫn cẩn thận từng li từng tí che giấu tâm sự của mình, nhưng có thể trốn bao lâu? "Vậy thì uống với anh một ly không?" Sở Khương nhàn nhạt cười, kêu phục vụ tới đây: "Phiền cho vị tiểu thư này một ly brandy." "Vâng!" Nghiêm Hinh Duyệt cười dịu dàng, mái tóc hôm nay không buộc lại, xõa thẳng sau lưng, nụ cười nhạt kia cực kỳ giống một khuôn mặt khác, Sở Khương nhìn ngây người, tay cầm ly rượu cũng ngừng lại, không tự chủ sờ mặt của cô. Giống! Thật sự rất giống! Sở Khương nhất thời động tình, tay anh nâng cằm cô, nhìn say đắm. Cô không né tránh, cô biết biểu hiện thâm tình lúc này của anh không dành cho cô, nhưng như vậy đã đủ. Thế giới tình cảm của anh chưa từng có cô, mà anh vẫn luôn giấu tốt như vậy! Nhiều năm qua, mặc dù bên cạnh anh không có những cô gái khác, nhưng cô biết, trong lòng của anh nhất định có một đoạn quá khứ khiến anh đau khổ như vậy. Nhưng anh còn phải vì đoạn quá khứ này mà buồn đau bao lâu? Vết thương thối rữa không có ngày lành lại sao? Trừ phi anh cố ý không để cho nó lành, ở thời điểm nó sưng mủ đến thối rữa như là cách để nhắc nhở mình đã từng chịu khổ đau như thế nào. Như vậy có ý nghĩa gì? Có thể xoay chuyển cái gì? Nhưng những lời này, cô chưa bao giờ dám ở trước mặt anh nói ra. Phải nói như thế nào? Cùng lắm anh và cô chỉ là bạn bè, một người bạn bình thường đến không thể bình thường hơn. Cô dùng lập trường gì để nói lời như vậy? Sở Khương, tại sao anh chưa bao giờ liếc mắt nhìn một cô gái khác? Có lẽ là ánh đèn quá huyền ảo, có lẽ trái tim quá đau đớn. Anh nhìn chằm chằm gương mặt dường như quen thuộc như vậy, cúi đầu hôn cô, vậy mà mất hồn chỉ trong vòng mấy giây, khi anh buông cô ra thì khôi phục lại gương mặt thờ ơ đó. "Xin lỗi!" Một câu "xin lỗi" đã phá vỡ tất cả ảo tưởng của Nghiêm Hinh Duyệt, thì ra ngay cả làm cơ hội thế thân cô cũng không có … "Không sao!" Dường như trong giọng nói có chứa sự chua xót và bất đắc dĩ không bao giờ hết. Quan hệ của bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể duy trì ở trạng thái này sao? "Sở Khương, không cần uống nữa, chúng ta đi về thôi." Bóng đêm dần dần bao quanh, người trong quán bar cũng ngày càng nhiều. Vốn là đại sảnh không có bóng người, lúc này người dần dần đông lên. Bọn họ vẫn uống từ xế chiều đến giờ, không đếm được rốt cuộc đã uống bao nhiêu. Nghiêm Hinh Duyệt muốn lấy cái ly trong tay anh ra, thế nhưng anh lại cố ý không buông. Trên khuôn mặt tuấn tú đã hơi lờ mờ. Anh chẳng nói gì cả, cứ uống như vậy. Muốn mượn rượu giải sầu sao? Mấy chuyện như thế bày sao lại xuất hiện trên người con trai dịu dàng như ngọc này chứ? Mà hình như đã quá say nên trong miệng không ngừng gọi: "Lộ Lộ, Lộ Lộ". "Lộ Lộ" trong miệng anh chính là nguyên nhân khiến anh mất khống chế hôm nay sao? "Sở Khương, nói cho em biết, Lộ Lộ là ai? Em dẫn anh đi tìm cô ấy được không?" Cố hết sức đỡ Sở Khương cao hơn cô một cái đầu, Nghiêm Hinh Duyệt mệt muốn ngã xuống, cuối cùng cũng đưa anh vào trong xe cô. "Lộ Lộ. . . . . . Sao anh có thể đi tìm cô ấy được? Cô ấy . . . . . . là chị dâu anh đấy. . . . . . Ha ha, là chị dâu." Sở Khương mặc cho Nghiêm Hinh Duyệt giúp anh cài dây an toàn, giọng nói mơ mơ màng màng trong xe vang lên. Lông mày Nghiêm Hinh Duyệt nhíu lại. Sở Khương đang nói cái gì? Người anh không ngừng nhớ trong miệng chính là chị dâu anh sao? Chẳng lẽ anh có quá khứ không thể quay đầu sao? Nếu như người mà lòng anh luôn nhung nhớ là chị dâu mình, thật sự là nghiệt duyên sao? Nhưng bây giờ cô có quyền gì mà đi hỏi chứ? ----- Đọc xong đoạn này thấy xót cho hai anh chị, gửi gắm tình cảm vào những người không biết có được đáp lại không ... "Sở Khương, nhà anh ở đâu?" May là cô chỉ uống với anh một chút mà thôi, nếu không tối nay hai người khỏi về nhà. Đành phải lắc lắc anh. Nhưng người uống quá say, lay thế nào cũng không chịu tỉnh, chỉ trừ âm thanh nghe xót lòng "Lộ Lộ". Đã khuya lắm rồi, Nghiêm Hinh Duyệt không còn cách nào khác ngoài dẫn anh về nhà trọ ở trung tâm thành phố cô ít khi ở. Người này uống rượu say rồi thì ổn, không có gào to rống lớn, cũng không nôn mửa khắp nơi, chẳng qua là cả người như mất đi ý thức, trong miệng không ngừng lẩm bẩm cái tên khiến cô xót lòng. Cũng may là lúc xuống xe anh đã tỉnh táo hơn chút, có thể tự đi nghiêng trái nghiêng phải, nếu không Nghiêm Hinh Duyệt thật không biết làm sao mang anh lên lầu. Về đến nhà đặt anh ngã vào chiếc giường duy nhất trong nhà, anh cau mày lầu bầu một tiếng rồi ngủ mất. Khuôn mặt trắng đỏ ửng lên, hai tay không ngừng nắm kéo quần áo mình, dáng vẻ nhìn rất không thoải mái. Nghiêm Hinh Duyệt đau lòng đi đến phòng tắm lấy một chậu nước ấm tới bên giường. Đây là lần đầu tiên cô hầu hạ một người đàn ông, hơn nữa còn là người cô thích thầm lâu như vậy. Cầm khăn lông nhẹ lau mặt anh, xuống chút nữa, cái cằm nhìn như ôn hòa kì thực kiên nghị của anh, cởi áo sơ mi của anh ra, bình thường anh nhìn tao nhã lịch sự, cởi quần áo, mặc dù không có cơ bắp như mãnh nam, nhưng cũng săn chắc mà đầy đủ. Một lồng ngực lớn, bóng loáng khiến Nghiêm Hinh Duyệt đỏ mặt, qua loa lau cho anh lau rồi dừng, kéo lại quần áo anh, đang muốn giúp anh đắp chăn, tay của anh chợt duỗi ra, kéo lấy cô, cô mất trọng tâm "Bụp" một tiếng ngã xuống người anh. Ánh mắt anh sáng trong, không có chút men say, vẻ mặt khẩn trương, nhìn cô gần trong gang tấc gọi từng tiếng: "Lộ Lộ, Lộ Lộ. . . . . . Lộ Lộ của anh. . . .. . Đừng rời xa anh, chúng ta không bao giờ rời xa nhau nữa. . . . . ." Vẻ mặt cố chấp lại vô cùng đau khổ của anh là một độc dược, Nghiêm Hinh Duyệt trúng loại độc không thuốc nào chữa được của anh. "Vâng, em là Lộ Lộ, Lộ Lộ anh thích nhất . . . . . . Sở Khương." Tay cô xoa gương mặt tuấn tú của anh: "Em là Lộ Lộ của anh, ôm em, đừng buông tay." Giờ khắc này, Nghiêm Hinh Duyệt chẳng muốn gì cả, chỉ muốn ở bên anh, trong lòng anh. Dù bây giờ anh say đến nỗi đã không phân biệt được cô gái đang ở bên mình là ai thì cô cũng không quan tâm, thật sự không quan tâm! Đôi mắt trong veo của Sở Khương cuồn cuộn nổi lên gió bão đầy trời, cảm xúc đè nén đã lâu bị rượu làm hồ đồ, lần đầu tiên anh mất khống chế! "Đau quá!" Anh vội đến nỗi ngay cả quần áo của cô cũng không có cởi hết ra, cứ như vậy thẳng tắp tiến vào, Nghiêm Hinh Duyệt đau đến hàm răng run lên, người đàn ông bình thường nhìn tao nhã, lịch sự thế nào lúc này hóa thành dã thú? Thân thể của cô như bị tách thành hai nửa … "Xin lỗi, rất đau sao?" Biểu tình trên mặt cô giống như đã từng quen biết khiến động tác Sở Khương ngừng lại, đổi lại hôn môi cô. "Không đau! Thật sự không đau! Em muốn anh yêu em, Sở Khương, yêu em được không?" Rõ ràng đau như muốn chết, nhưng Nghiêm Hinh Duyệt cũng không muốn anh dừng lại, chỉ cần giờ khắc này là tốt rồi! Bởi vì khoảnh khắc này bọn họ đã hợp lại thành một. Người đàn ông cô yêu lâu như vậy, rốt cuộc vào lúc này hoàn toàn thuộc về cô! "Lộ Lộ, anh yêu em. Anh vẫn luôn yêu em!" Người luôn dịu dàng như nước bây giờ đã biến thành mãnh thú. Thân thể như không biết mệt mỏi càng không tiến vào, tìm kiếm cảm giác tuyệt vời. "Sở Khương, em cũng yêu anh. . . . . ." Vào thời khắc này, nước mắt không nhịn được cuối cùng chảy xuống. Không phải vì mình mất đi trong sạch, mà là vì người đàn ông đang ở trên người cô gọi tên một người phụ nữ khác, không phải là cô …*** Quá nhiều rượu và tình cảm mãnh liệt bùng nổ, khiến Sở Khương ngủ một giấc đến thẳng giữa trưa ngày thứ hai. Trong căn phòng xa lạ, một mình anh nằm trên giường, trên người chỉ còn độc chiếc quần đùi, như nghĩ đến gì đó, anh chợt kéo quần mình ra. Rất sạch sẽ nên chắc đã được lau chùi, nhưng phía dưới khăn trải giường màu trắng có vết đỏ như hoa rụng chói mắt làm lòng anh chìm xuống. Trong trí nhớ khi anh mơ hồ mà điên cuồng ôm thật chặt hình như là . . . . . Lộ Lộ. . . . . . Nhưng làm sao có thể chứ? Hinh Duyệt, xin lỗi! Tối hôm qua người điên cuồng cùng anh là Nghiêm Hinh Duyệt! Tâm ý cô anh vẫn luôn hiểu, nhưng anh không thể đáp lại cô. Bởi vì lòng của anh, nhiều năm trước, đã trao cho người khác, không thể lấy về! Ý trời trêu người, người anh cho là đời này vĩnh viễn không có liên quan, thế nhưng. . . . . . ông trời ơi, tại sao ông lại thích trêu cợt người chứ? "Tỉnh rồi à? Đầu còn đau không?" Nghiêm Hinh Duyệt đẩy cửa đi vào, gương mặt cười nói tự nhiên. Anh thấy cô thì hiện lên ánh mắt áy náy, chẳng khác một dao đâm vào tim cô, đau đến không thể thở. Sở Khương ngồi dậy: "Hinh Duyệt, tối hôm qua anh. . . . . . xin lỗi, anh mất khống chế!" Anh không biết phải nói gì, anh phá hủy trong sạch của người ta làm sao có thể nói một câu "Xin lỗi" là có thể xong? Nhưng lúc này anh đầu óc thật sự rất loạn! "Không sao. Mọi người đều là người trưởng thành! Cứ xem như giấc mộng đi!" Vẻ mặt anh như muốn chuộc tội làm trái tim đạp loạn của cô chìm xuống. Đúng vậy, cô không phải là người anh yêu. "Hinh Duyệt, cho anh một chút thời gian, để anh suy nghĩ thật kỹ. Anh sẽ chịu trách nhiệm!" Sở Khương nhìn cô gái rõ ràng đã rất khổ sở vẫn còn gượng cười, biểu cảm như vậy làm lòng anh đau đớn lần nữa. "Em không cần anh phụ trách! Sở Khương, nếu như đây là chuyện anh muốn nói! Sớm biết tối hôm qua đã không dụ dỗ anh rồi! Được rồi, chúng ta không cần bàn lại vấn đề này, nhanh đi ăn cái gì đi! Buổi trưa rồi, anh không đói sao? Anh đi rửa mặt trước, em ở bên ngoài chờ ngươi." Nghiêm Hinh Duyệt cười đẩy cửa đi, trong phút chốc đóng cửa, cô cố gắng không để mình rơi lệ. Cẩn thận nấu xong mang lên bàn, ba món ăn đơn giản một canh là cô cực khổ một buổi sáng làm ra. Mặc dù cô ít khi về nhà trọ, nhưng đồ làm bếp phải có cũng đầy đủ mọi thứ. Từ nhỏ cô là thiên kim tiểu thư mười ngón tay không dính nước, nhưng từ khi biết anh, cô từ từ học nấu ăn, mua thức ăn, rốt cuộc hôm nay đã có cơ hội làm cho anh ăn. Tối hôm qua khi hoan ái kịch liệt đi qua, anh chìm vào giấc ngủ. Nhưng cô lại nhìn vẻ mặt anh dịu dàng khi ngủ một buổi tối, như muốn vĩnh viễn khắc ghi trong lòng. Sáng sớm đã đến siêu thị mua thức ăn tiện thể mua quần về. Nhưng cô không hề thấy mệt mỏi! Cô ở trong bếp bận rộn nghĩ tới người cô thích nhất nằm trên giường, ngay cả không khí hít vào phổi cũng cảm thấy ngọt . Tất cả đều đáng giá, không phải sao? Sở Khương ăn mặc chỉnh tề ra ngoài, Hinh Duyệt đã ở trước bàn ăn ngồi chờ anh. "Những thứ này đều là em làm sao?" Sở Khương nhìn món ăn hấp dẫn kinh ngạc hỏi. Mặc dù quan hệ của bọn họ vẫn là bạn bè bình thường, dù sao quen biết nhiều năm như vậy, ít nhất anh cũng biết Nghiêm gia cũng là đại gia tộc, mà tiểu thư đại gia tộc như cô lại biết nấu ăn. "Dĩ nhiên! Anh là người đầu tiên có thể nếm tài nghệ nấu nướng của em! Rất vinh hạnh sao? Thử xem món canh này uống có được không?" Nghiêm Hinh Duyệt đưa chén canh nhỏ cho anh. "Cám ơn!" Sở Khương nhận lấy, trả lời nhạt một câu. Bên trong phòng lại khôi phục yên tĩnh, cho đến tiếng chuông điện thoại anh đặt trên bàn vang lên mới đánh vỡ không khí lúng túng và lặng lẽ này! "Lộ Lộ? Em làm sao vậy? Đừng khóc, anh tới ngay!" Đó là một số lạ, sau khi thì Sở Khương nghe được giọng nói quen thuộc kia, trong nháy mắt lòng rối loạn lên. Sao cô ấy dùng giọng thương tâm như vậy gọi điện thoại cho anh? Hình như muốn khóc thét lên. Ngày hôm qua cô và anh hai đã xảy ra chuyện gì? "Hinh Duyệt, xin lỗi em. Anh phải đi trước, Lộ Lộ bên kia có thể đã xảy ra chuyện! Hôm nào chúng ta tìm thêm thời gian nói chuyện được không?" Sở Khương cúp điện thoại, lập tức kéo bàn ra, đi ra ngoài. "Có muốn em đi với anh không?" Còn hỏi gì nữa chứ? Anh vừa nghe điện thoại của cô ấy thì cả người loạn lên. Thì ra là trong thế giới tình yêu, người tổn thương nhất là người bỏ ra nhiều tình cảm! Nhưng cô đã sớm hãm sâu, không thể lấy lại rồi! "Không cần. Hai ngày nữa anh rảnh sẽ liên lạc với em!" Ở cửa ra vào, Sở Khương ném những lời này rồi vội vàng rời đi. Cửa vang lên một tiếng “rầm”, cuối cùng nước mắt Nghiêm Hinh Duyệt cũng không nhịn nổi nữa, lộp độp rơi trên bàn. Không tới một phút, bữa ăn trên vải trắng bày bữa ăn đã bị làm ướt hơn phân nửa. Cô quan tâm, làm sao có thể không quan tâm chứ?***Phòng tổng thống khách sạn năm sao, rèm cửa sổ sát đất bị kéo ra một góc nhẹ nhàng đung đưa trong gió. Trong phòng yên lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng cây kim rơi xuống đất. Ngưng Lộ ngồi thẫn thờ dưới đất, nhìn chằm chằm giấy ly hôn chướng mắt bị cô ném đi. Đúng vậy, anh ký tên ly hôn. Toàn thân cô đều đau, phổi co rút làm cô đau đến không thở nổi. Nhưng mắt lại khô không chảy ra nước, ý thức của cô dừng lại ở một giờ trước . . . Cô thật sự không ngờ anh vẫn hành hạ cô từ chiều hôm qua đến tận đêm khuya, khi cô ngất đi lần nữa mới dừng lại. Toàn thân đau nhức tỉnh lại, người đàn ông ma quỷ đã không còn ở đây. Ôm lấy chăn ngồi dậy, giữa hai chân đau nhức nhói, động đậy một đầu ngón chân đã đau như kim châm muối xát. Vươn tay vuốt ve thân thể sắp vỡ vụn của mình, da thịt không có chỗ nào bình thường, khắp nơi là cục xanh cục tím, da ở bụng như có dính gì đó nhớt nhớt? Chẳng lẽ là. . . . . . Kéo chăn ra, một mùi tanh quen thuộc tràn vào mũi, trong lúc nhất thời, nước mắt uất ức cứ như vậy từng giọt một rớt xuống. Lần này anh ta thật sự rất quá đáng! Rất quá đáng! Trước kia mỗi lần làm xong, bất kể cô có ngất đi hay không, anh cũng sẽ rất săn sóc ôm cô đến phòng tắm rửa sạch sẽ. Thế nhưng lần này, anh ta chẳng những rất hung ác, bất kể cô cầu khẩn thế nào anh ta đều không nhẹ lực, để toàn thân cô bừa bãi, cũng không trông thấy bóng người. Đây coi là cái gì? Rốt cuộc ngày hôm qua bọn họ đã nói cái gì? Nên giải thích sự tức giận vô cớ của anh như thế nào đây? Chẳng lẽ là bởi vì cô đi với Sở Khương sao? Hay bởi vì anh hỏi cô còn yêu Sở Khương không, mà cô đã trả lời như thế nào? Hình như là nói không biết? Đúng vậy, lúc ấy lòng cô cực kỳ hỗn loạn! Bị vấn đề anh làm hỗn loạn, mới có thể thốt lên lời như thế. Nhưng bây giờ cô đã tỉnh táo lại, đáp án của cô là gì? Yêu hay không yêu quan trọng sao? Cô và Sở Khương vĩnh viễn không thể quay lại! Có lẽ lúc ban đầu mới xa nhau, đối với anh cô quả thật không thể buông tay, nhưng kể từ khi có con trai, cảm giác đau lòng đó của cô đối với anh dường như càng ngày càng phai nhạt hơn, cho đến khi cô đem hết tâm tự đặt trên con trai, cũng rất ít suy nghĩ đến chuyện tình cảm. Nhưng ngày hôm qua, anh mở miệng yêu cầu tình cảm từ cô! Anh để ý việc cô có yêu người khác không, vậy anh thì sao? Đối với cô là cảm giác gì, nếu như là yêu thì sao lại nhẫn tâm thương tổn cô như vậy? Nếu không phải thì là gì? Đầu thật là đau! Cô biết, cô không thể lừa gạt mình nữa rồi, đối với anh, cô có chút động lòng, động lòng việc anh đối xử tốt với cô, sự dịu dàng hiếm có của anh, động lòng tình yêu anh dành cho cô. Đúng vậy, Ngưng Lộ nghĩ, anh phải yêu cô chứ? Mặc dù anh chưa bao giờ nói, nhưng nếu nhiều năm như vậy một chút cảm giác cô cũng không có thì thực sự quá ngu ngốc, cũng quá lừa mình dối người. "Đây là quần áo của em, nếu đã dậy thì vào phòng tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra bên ngoài, tôi có việc nói với em!" Cửa phòng ngủ được mở ra, đi vào là vẻ mặt nguội lạnh của Sở Mạnh. Ngày hôm qua anh ở cửa xé nát quần áo cô, cho nên buổi sáng anh bảo thím Trương mang một bộ tới đây, không nghĩ tới chuyện anh nên làm cũng làm xong, cô vẫn đang ngủ. Đi tới bên giường, nhìn người phụ nữ bị anh hung hăng bắt nạt, dạy dỗ cả đêm, dung nhan trong trẻo mà lạnh lùng, một mảnh bình tĩnh. Cô mệt muốn chết hay là sợ choáng váng? Nếu không sao cứ như vậy nửa quỳ đó, cũng không nhúc nhích, vốn miễn cưỡng lấy chăn che kín thân thể mỏng manh, không biết lúc nào đã lặng lẽ theo đầu ngón tay rơi xuống. Theo tính cách thẹn thùng của cô, ít nhất sẽ lấy mền che lại, nhưng lúc này cô không có. Trên mặt còn nước mắt chưa khô, cái miệng nhỏ sưng đỏ, cái cổ nhỏ như thể anh chỉ dùng chút lực là có thể bẻ gãy, còn có làn da bị anh cắn đến thảm hại, phần bụng bằng phẳng như cũ, bắp đùi trắng như tuyết, phía trên tất cả đều là dấu tay và dấu răng, loáng thoáng có thể thấy được chất lỏng nồng đặc, toàn thân cao thấp, không chỗ nào không nhếch nhác, không chỗ nào không đáng thương. Rõ ràng nhất là vòng eo mảnh khảnh có những dấu tay bầm tím đáng sợ, có thể thấy được người kia dùng bao nhiêu hơi sức, đối với cô mà nói không bị gãy đã tốt lắm rồi. Không sai, anh chính là cố ý giày vò cô! Cố ý để mùi vị anh lưu lại trên người cô, cố ý để cho cô khó chịu. "Thế nào? Không động đậy được sao?" Anh cứ đứng bên giường, dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn cô, tròng mắt bí ẩn, nhìn không ra tâm trạng. Đây là một Sở Mạnh Ngưng Lộ chưa từng gặp qua, vô cùng lạnh nhạt và xa lạ khiến không ai thể đến gần. "Anh tránh ra!" Uất ức trong lòng như muốn lập tức khóc lên khiến giọng nói Ngưng Lộ mới tỉnh nghẹn ngào. "Yên tâm, tôi nhất định sẽ đi! Cho em nửa tiếng, em không ra ngoài thì tự gánh hậu quả." Anh cúi gần, hơi thở phái nam nhẹ nhàng khoan khoái, chui vào cô chóp mũi, khiến lòng cô nhộn nhạo cũng làm cô bất mãn, toàn thân anh được tắm rửa trên dưới sạch sẽ rồi bỏ lại cô chật vật như vậy nằm trên giường. "Anh cưỡng bức tôi." Đây thật là sự tố cáo đầy máu và nước mắt. Bây giờ nơi đó của cô đau như không phải là của mình, đau rát, nhức nhối khiến cô không muốn nhúc nhích. Cô nghĩ cô nhất định là bị thương, hơn nữa còn bị thương không rõ. Bởi vì gã đàn ông kia, căn bản không tiết chế lực, giống như là muốn đem cô vào chỗ chết vậy. "Cưỡng bức? Ý cô là một lần sao?" Khóe miệng của anh nâng lên nụ cười châm biếm. Anh còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa kia. "Anh vô sỉ. Tôi không cần nói nữa." Toàn thân cô đầy màu hồng, lúc ban đầu chỉ một lần, rất đau khổ, rất khó chịu, sao đó là vô số lần, cô. . . . . . Nghĩ đến tối hôm qua cô khóc, năn nỉ, thậm chí cầu xin anh . . . Cô thật muốn đập đầu vào tường tự vẫn! Cô không muốn sống! Tại sao cô ở trước mặt anh luôn như vậy? "Vậy thì không nên nói nữa! Còn 26 phút." Anh lạnh lùng đứng dậy, lúc đi ra ngoài không quên nhắc nhở cô. "Sở Mạnh, anh là đồ đầu heo tự đại!" Muốn đem gối trên tay ném qua anh, nhưng tay mềm nhũn không giơ lên được. "Vậy không phải tối hôm qua em ở dưới thân đầu heo như tôi thoải mái đến ngất đi sao? Quan Ngưng Lộ, giữ lại chút hơi sức đi!" Đúng vậy, ở trong miệng cô, trong mắt cô, trong lòng cô, anh chẳng là gì cả! Hừ lạnh, anh không hề nhìn người phụ nữ khiến anh muốn đánh một trận rồi đi về phía ngoài cửa. “Rầm” tiếng ngã xuống đất vang lên! "Vậy không phải tối hôm qua em ở dưới thân đầu heo như tôi thoải mái đến ngất đi sao? Quan Ngưng Lộ, giữ lại chút hơi sức đi!" Đúng vậy, ở trong miệng cô, trong mắt cô, trong lòng cô, anh chẳng là gì cả! Hừ lạnh, anh không hề nhìn người phụ nữ khiến anh muốn đánh một trận rồi đi về phía ngoài cửa. “Rầm” tiếng ngã xuống đất vang lên! Cô mất thể diện ngã trên mặt đất. Vốn là nghĩ mình nhanh đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, nhưng mũi chân vừa mới chạm đất, còn chưa kịp đi thì cả người đã ngã rồi, may là thảm dưới giường đủ dày khiến khuôn mặt cô không bị bầm dập. Nghe được tiếng gì đó rớt xuống đất, thân hình cao lớn của Sở Mạnh chẳng qua là dừng lại một chút, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài. Trong chớp mắt lòng anh đau nhói, chẳng qua là anh không muốn quay đầu nhìn lại cô! Chỉ sợ chính mình xoay người lại sẽ không quay đầu được, sẽ không buông tay được. Anh ta đủ quá đáng, đủ nhẫn tâm, đủ vô tình! Tay Ngưng Lộ chống mép giường, lúc này không chỉ là thân thể đau, lòng của cô cũng đau! Anh rõ ràng có nghe tiếng cô ngã nhào trên mặt đất nhưng lại ngoảnh mặt làm ngơ đi ra ngoài. Trước kia anh sẽ không như vậy, anh ta là đồ đáng ghét! Cho tới bây giờ, Ngưng Lộ mới cảm nhận sâu sắc được, trước kia anh đối xử với cô rất tốt! Nhưng hôm nay, tại sao anh lại thay đổi nhanh như vậy? Anh không muốn đối tốt với cô nữa sao? Tốn sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng Ngưng Lộ đi nửa bò nửa vào phòng tắm, dùng chút sức lực cuối cùng mở một bồn nước nóng. "Sở Mạnh, anh là đồ đáng ghét nhất!" Ngâm mình trong bồn tắm lớn, toàn thân bắp thịt đau nhức cuối cùng là chậm rãi hơi có chút. Tay Ngưng Lộ vô thức mở thêm nước, trong lòng, trong mắt tràn ngập hình ảnh của người đàn ông ghê tởm kia!!! Còn không ra sao? Hai chân thon dài của Sở Mạnh chồng chéo lên nhau ngồi trên ghế sa lon Ý bằng da thật phòng tiếp khách, nhẹ nhàng phun ra một vòng khói thật to. Bình thường ở nơi có cô anh sẽ không hút thuốc, nhưng hôm nay anh không muốn lo lắng đến cô nhiều như thế! Giơ cổ tay lên, từ lúc anh rời phòng đến bây giờ đã sắp một tiếng, cô thật là lề mề! Tắm cũng cần lâu thế sao? Mà anh thì sao? Vậy mà cũng ngu ngốc ngồi đợi lâu như vậy! Cầm giấy ly hôn được thảo hai bản trên bàn lên, đó là mấy ngày trước anh muốn luật sư soạn thảo cho kĩ đến tận sáng hôm nay mới đưa tới đây. Cuối cùng vẫn phải đến bước này! Anh không muốn buông tay thì có thể làm gì? Ngày hôm qua cô với Sở Khương đến đây không phải muốn nói chuyện này với anh sao? Mà ngày hôm qua, không phải chính miệng cô nói với anh không quên được Sở Khương sao? Anh cho là mình không để bụng, nhưng câu nói kia như một con dao bén nhọn đâm vào tim anh, đâm đến nỗi anh đầm đìa máu tươi. Cô đã biết chân tướng rồi sao? Biết thật ra anh không là ai cả, không phải là anh trai ruột của Sở Khương lại càng không có liên hệ gì với nhà họ Sở. Coi như là anh vong ân phụ nghĩa đi? Sở Vân Thiên biết rất rõ ràng anh có thể không phải là con trai của mình nhưng vẫn áy náy, bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, thậm chí để anh làm thương tổn con trai duy nhất của mình mà còn kiên quyết đứng về phía anh! Anh còn có thể làm sao chứ? Sở Khương, đứa bé trai từ nhỏ đến lớn vẫn đi theo phía sau anh một tiếng lại một tiếng gọi “anh hai, anh hai”, hôm nay đã trưởng thành. Anh vẫn còn hận sao? Hận gì chứ? Có lẽ ban đầu Sở Vân Thiên đúng có lỗi với mẹ Tiêu Tĩnh Vân, thế nhưng ông đã đối tốt với anh nhiều đến thế vẫn không bù đắp được một phần thương tổn sao? Huống chi, người đã sớm từ giã cõi đời rồi, người sống luôn nhớ chuyện thiệt hơn nhiều như vậy không phải làm mệt mỏi mình sao? Bởi vì anh không phải là con trai của Sở Vân Thiên, cho nên anh nhất định cũng như mẹ mình không có được người mình yêu sao? Điều duy nhất anh có thể làm đúng là đem vợ anh trả lại cho Sở Khương! Sở Mạnh, thật không giống tác phong của mày! Mày không phải nói là chết cũng muốn kéo cô cùng nhau xuống địa ngục sao? Tại sao phải buông tay? Buông tay, thật sự là không làm được! Anh thật sự mệt mỏi! Mệt mỏi đến không muốn đơn phương cố gắng nữa! Cũng là bởi vì quá khát vọng cô đáp lại nhưng vẫn không có được, tiếp tục như vậy nữa anh nhất định sẽ bởi vì đói khát mà chết. Thay vì hai người cũng đau khổ, không bằng để cho cô đi thôi! Ngưng Nhi! Rời xa anh, em có thể có hạnh phúc thực sự không? Nặng nề nhắm mắt lại, bóng dáng đó luôn làm nhiễu loạn lòng anh. "Anh muốn nói với tôi cái gì?" Rốt cuộc một tiếng sau, Ngưng Lộ mới từ trong phòng đi ra, mái tóc đen dài xõa phía sau, cả người trông có sức sống hơn lúc nãy, chẳng qua là da thịt lộ ra bên ngoài vẫn nhìn thấy mà giật mình! "Ngồi xuống." Sở Mạnh không muốn làm ình mềm lòng, chà điếu thuốc vào gạt tàn, chỉ ghế sofa ra hiệu cho Ngưng Lộ. Vẻ mặt của anh ta nhìn rất nghiêm túc! Mà trước mặt người ngoài, anh đều bày ra bộ mặt này. Anh như vậy khiến Ngưng Lộ nghĩ tới lần đầu tiên cô đến Sở Thành tìm anh cũng là vẻ mặt như thế. Vốn là người đàn ông cứng cỏi, một động tác nho nhỏ hay một mệnh lệnh có thể khiến người khác không tự chủ nghe lời anh nói, bất mãn trong lòng Ngưng Lộ cũng dần tan biến, cô nuốt nước miếng ngồi xuống. "Ký cái này đi rồi em có thể cùng tình nhân cũ của mình vừa ngủ vừa bay!" Giọng nói anh thật bình tĩnh, đem "Giấy thỏa thuận li hôn" đẩy tới trước mặt cô. Đây là cái gì? Giấy thỏa thuận li hôn? Cặp mắt Ngưng Lộ trừng lớn! Cô không thể tin được chuyện anh muốn cô là chuyện này sao? Ly hôn? Có lẽ lúc ban đầu kết hôn, đây là chuyện cô nằm mơ cũng hi vọng nhất. Nhưng bây giờ, khi tự do cô đã từng khát vọng đang ở trước mắt thì cô lại trở nên hoang mang không biết làm sao! Đây chính là nguyên nhân khoảng thời gian này anh không muốn thấy cô sao? Thì ra là anh đã sớm muốn hất cô ra! Nhưng cô lại khờ dại lo lắng cho anh, khờ dại nghĩ khi nào anh sẽ về nhà, nhưng lại không nghĩ đến cô lại chờ được kết cục như thế. "Có phải vui đến không nói ra lời không?" Sở Mạnh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, trong lòng một hồi cười lạnh, bàn tay thon dài lật tới tờ cuối cùng, chỉ vào nơi ký tên: "Chỉ cần một chữ ký, về sau chúng ta sẽ không có bất kỳ quan hệ gì nữa! Em thích đi đâu thì đi đó, yêu ai, ở bên ai đều không liên quan đến tôi. Sau khi ly hôn, tôi sẽ chuyển tiền trợ cấp vào tài khoản của em, mỗi tháng tôi sẽ chuyển một khoản tiền mặt vào tài khoản tiết kiệm của em, đủ 100 vạn [*] sẽ bảo nhân viên tài vụ chuyên môn trưng cầu ý kiến của em là muốn để tiết kiệm hay tiếp tục đầu tư. Về phần căn nhà đang ở, tôi đã bảo luật sự chuyển sang tên em. Về phần con trai, đương nhiên phải đi theo tôi. Tôi nghĩ, sau này em có cuộc sống mới, một nửa tương lai của em sẽ để ý việc giúp người khác nuôi con. Nhưng mà em có quyền thăm con, nếu em đồng ý!" Sở Mạnh nói một hơi xong, cũng không quan tâm người phụ nữ đối diện như đi vào cõi thần tiên có nghe được hay không. [*] 100 vạn = 1 000 000 nhân dân tệ là khoảng 359 tỷ Việt Nam đồng. Cuối cùng vẫn phải tới bước này! Điều này không phải anh nên sớm hiểu mới phải sao? Nói nhiều như vậy, anh quan tâm nhất chính là anh không thể nào để cho con trai của anh gọi người khác là ba. Con, năm đó là anh ép buộc cô có, đương nhiên anh sẽ phụ trách đến cùng! Huống chi, cô nhất định sẽ không muốn mang con trai bắt đầu lần nữa với người tình cũ. "Nếu như em còn có gì không hiểu hay có yêu cầu khác thì bây giờ có thể nói ra." Sở Mạnh thu tay lại, vẻ mặt cô là gì vậy? Hình như nghe không hiểu anh đang nói gì. "Anh nói là, muốn ly hôn với tôi sao?" Lần này, như kỳ tích, Ngưng Lộ cảm giác mình có kiên cường trước nay chưa từng có, trái tim sắp không thở nổi, hốc mắt cũng căng đến khó chịu, nhưng khi nói ra lại bình tĩnh đến thế. Ly hôn? Cuối cùng anh ta đang nói cài gì? Cô cho là đời này anh sẽ không nói với cô câu đó! Nhưng ngay hôm nay, chính là sau khi bọn họ điên cuồng triền miên suốt đêm thì anh lại đề nghị với cô như thế. Hoan ái từ chiều hôm qua đến tận nửa đêm thì coi là gì? “Tiệc chia tay” sao? Còn phải nói gì nữa? Từ khi cô đi ra, theo lời anh nói, tất cả vấn đề đều liên quan đến ly hôn, xem ra sự thật đã bày ở trước mắt rồi, cô đã không có biện pháp thay đổi. "Đúng vậy, ly hôn. Trả lại em tự do! Đây không phải là điều em vẫn muốn sao?" "Tự do?" Ngưng Lộ vì hai chữ này mà toàn thân cứng ngắc. Tự do? Cô còn có tự do sao? Sau khi anh đã chiếm đoạt hết thể xác và tinh thần cô sao? Tại sao hai chữ này từ trong miệng anh nói ra lại nhẹ nhàng như vậy? Từ lúc đầu gặp nhau đến bây giờ đã qua nhiều năm rồi, vì yêu cầu của anh, cô trở thành vợ anh, sinh con cho anh, sự đáng ghét của anh, sự thân mật của anh, sự dịu dàng hiếm có của anh, sự chiếm đoạt mãnh liệt của anh dành cho cô, cô đều cất giấu từng chút từng chút một trong lòng. Cho dù bây giờ cô mới phát hiện, tình cảm kia lại như nước, từng giọt từng giọt thấm vào lòng phòng bị kiên cố của cô, tất cả của anh đã sớm thay thế vị trí Sở Khương trong lòng cô, không thể vờ như không … Thì ra là lúc cô lo lắng anh nằm viện, cảm giác cô vội vàng muốn gặp được anh chính là tình yêu! Cô yêu anh sao? Cô cho là sẽ không có ngày này, thế nhưng ngày này lại đến, ngày bọn họ phải ký giấy ly hôn. Nhưng đợi khi cô hiểu, vậy mà anh lại để cô tự do. Trên đời này còn có người không nói đạo lý như vậy sao? Anh không quan tâm cảm nhận của người khác, lại còn nói lời làm tổn thương; anh muốn ném đơn li hôn cho cô sao? Vậy cô là gì? Cô là gì chứ? Là đồ chơi anh bảo tới thì tới, vứt thì đi sao? Hay là trò chơi tình yêu để anh đùa, khi trò chơi kết thúc thì cũng là lúc hạ màn? Không, anh ta đừng có mơ! Cuộc hôn nhân này không phải Sở Mạnh anh muốn không cần là có thể không cần. "Sở Mạnh, anh cho rằng anh là Thượng Đế sao? Muốn thế nào thì như thế ấy sao?" Quan Ngưng Lộ tức giận đứng lên, cầm đơn ly hôn trước mặt ném về phía anh. Đây vẫn là Quan Ngưng Lộ mới vừa rồi ngay cả đi cũng không được sao? Vẫn là cô gái ở trước mặt anh bất kể là vui hay là uất ức đều khóc như trời sắp sập xuống sao? Sao đột nhiên lại dũng cảm như vậy? Xem ra anh đã làm ặt sâu nhất trong cô nổi dậy. Thì ra là ly hôn lại có thể biến cô thành một người khác. "Tôi không phải là Thượng Đế, có điều tôi mua được thượng đế. Quan Ngưng Lộ, em tự do rồi! Từ nay về sau chúng ta nam cưới vợ, nữ lấy chồng đều không liên quan đến nhau." Sở Mạnh nhắm mắt lại. Cô đã vô tình, anh liền thôi. Hay cho câu “nam cưới vợ nữ lấy chồng đều không liên quan đến nhau”! Sở Mạnh, anh có quá đáng quá không? Ở trong lòng anh, Quan Ngưng Lộ là người dễ bị ức hiếp như vậy sao? Tùy tiện để cho anh nhào qua nhào lại cũng không lên tiếng đúng không? Anh nằm mơ rồi! "Anh cho rằng tôi là cái gì? Lúc muốn thì không để ý nguyện vọng của tôi, ép buộc tôi ở chung một chỗ với tôi, không muốn thì tùy thích ném giấy li hôn là có thể không cần sao?" Lần đầu tiên, Quan Ngưng Lộ ưỡn ngực trước mặt anh, cho dù là thân người không cao bằng, nhưng lần này cô không muốn cứ thất thế như vậy. "Có ký hay không tùy em. Từ nay về sau tôi sẽ không trở lại quấy rầy em." Sở Mạnh đẩy Ngưng Lộ ngăn ở trước mặt anh ra, mặt không chút thay đổi đi ra ngoài. Anh đã không còn muốn biết cô chợt thay đổi là vì cái gì rồi, lúc này anh chỉ muốn lẳng lặng một mình. Anh sợ mình sẽ không khống chế được cố chấp giữ cô bên cạnh. Anh không muốn ình cơ hội như thế nữa. Cô đã từng nói, vừa bắt đầu đã sai, bất kể phía sau có làm gì thì cũng đều là sai. Cho nên, chuyện anh đã quyết định sẽ không hối hận! Nếu cô vẫn cho rằng đều là sai, vậy anh để tất cả trở lại điểm ban đầu không phải tốt sao? "Sở Mạnh, tên khốn kiếp. Tôi hận anh. Hận anh chết đi được!" Đơn ly hôn bị ném trên đất, Ngưng Lộ hướng về phía bóng lưng rời đi đó hô to ra tiếng. Nhưng bất kể cô mắng lớn tiếng thế nào, anh vẫn không quay đầu lại. Hận anh? Anh đương nhiên biết! Anh luôn cho rằng vậy! Không dùng cần ở thời khắc cuối cùng còn nhắc nhở anh! Thì ra là yêu đến cuối cùng cũng sẽ thành hận! Nếu như có thể trở về lúc đầu, anh nhất định sẽ không chạm vào thứ tình cảm này. Nhưng mà có “nếu như” sao? Nếu như, thật sự có “nếu như”, anh sẽ không nên say đắm bóng dáng tiên tử xinh đẹp nhảy múa dưới ánh trăng kia …