Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ

Chương 111 : Ngoại truyện 4 : Quỷ vô sỉ

Những vạt nắng trong veo rơi rớt trên mặt nước mát lạnh. Vài cánh chuồn đậu lại rồi mau chóng lượn đi, để lại những gợn sóng dập dờn. Bên bờ hồ, Đông Vy đứng cạnh một đống sỏi, tay áo đồng phục xắn lên tận khuỷu. Mặt cô dính lem bụi đất bởi mải mê lia sỏi xuống nước rồi lại đưa tay quệt má. Ánh mắt cô tràn ý cười đắc thắng, viên sỏi cô vừa ném bật nhảy được hẳn ba lượt. Vội khoe: - Thấy em giỏi không? - Vô vị! Chàng quý tộc chả buồn liếc mắt. Anh duỗi chân ngồi lên chiếc áo khoác đang dăng trên mặt đất, hai tay chống bên hông, ngửa đầu ngắm trời mây trong xanh. Ánh nhìn cao ngạo như chọc thủng trời. Thực ra … hai người đang cúp học! Đơn giản là vì … đột nhiên Hữu Phong muốn thế. Mà cô gái nhỏ lại không thể từ chối, bởi anh đến tận lớp, thản nhiên lôi tuột cô đi trước mọi ánh mắt sững sờ. - Lần sau nên bớt gây chú ý! Nếu anh muốn, nhắn tin cho em là được rồi. - Đông Vy nhỏ nhẹ nhắc nhở. - Thế lãng phí lắm. Nên tiết kiệm! - Hữu Phong rất giỏi vờ vịt. Lườm anh cái sắc lẻm, cô gái nhỏ vẫn kiên trì đưa ra những ý kiến hay ho: - Vậy nhá máy. Em sẽ đường hoàng xin thầy ra ngoài. - Cũng không được! - Hữu Phong nghiêmtúc trích nội quy học việnném vào mặt cô gái nhỏ - Trong giờ học không được phép dùng điện thoại! - Vậy nội quy cho phép anh lôi em cúp tiết hả? - Giáo viên đâu có ngăn. Đông Vy hết cãi nổi nam sinh hết mực “ ưu tú ” này. Đúng là chính mắt giáo viên thấy Hữu Phong đường đột xông vào lớp, đột ngột cướp cô đi nhưng … dám ngăn sao? Đến vị hiệu trưởng đáng kính còn phải mắt nhắm mắt mở làm ngơ khi bị tên quỷ họ Đinh biến văn phòng thành nơi ngủ nghỉ thì nào ai dám ho he với anh nữa. - YAY! Anh xem, sỏi nhảy 4 lần kìa! Đổi lại sự phấn khích của cô gái nhỏ là cái lườm nguýt coi thường. Tuy tỏ ra chán chường là thế nhưng Hữu Phong vẫn đứng dậy đi về phía mép hồ. Anh lấy viên sỏi khỏi tay cô gái nhỏ, nháy mắt khiêu khích với cô một cái rồi vung tay lia nó. Như bao lần, sỏi nảy gần chục lần và bật thẳng sang bờ bên kia. Đã mắt biết bao! - Anh giỏi quá! - Đông Vy kiễng chân, với tay nhéo má Gió Quỷ. Hữu Phong không ngờ cô nàng hỗn láo đến thế. Ngay tức thì anh ôm ngang người cô bế bổng lên. Mặc cho cô la hét, mũi giày thể thao nền trắng sọc đen nhích thật sát mí hồ, dậm lún một khoảnh đất ẩm ướt. - Thả em ra ngay! Không, không phải thế! Không phải thả xuống hồ! - Cô gái nhỏ ầm ỹ, hai tay bám chặt vai Hữu Phong. Mếu mặt trước trò ác của anh. - Lần sau không dám nữa,không dám phá hoại nhan sắc của anh nữa! - Hừ! Hữu Phong chẳng dễ dàng buông tha ai bao giờ, nhưng lại thường rộng lượng, nhân nhượng với bạn gái. Huống hồ cô ấy đã năn nỉ xin tha, anh hà cớ phải xuống tay. Và bởi vì không-chấp-nhặt như thế nên Gió Quỷ … thả cô gái nhỏ rơi phịch xuống đất … - Đinh. Hữu. Phong!!! - Đông Vy đứng bật dậy la toáng. Mắt lia thành hình viên đạn. - Ơi? - Ai đó thật bình tĩnh đáp. Đông Vy tức run. Cô trưng ra vẻ mặt giận dỗi, lách qua người Hữu Phong đi tới chỗ khác, đứng yên không thèm nói một câu. Nhưng trò hờn giận đôi lứa chưa kéo dài được bao lâu thì cô nàng sẩy chân. Nhanh như chớp, một bóng người vụt qua túm lấy cơ thể mảnh mai đang sắp sửa bị nước hồ nuốt chửng. Cô gái nhỏ khẽ thở phào, đưa tay vịn ngay vào thắt lưng chàng quý tộc. Một khắc trôi qua, Đông Vy chợt nhận ra điều bất thường đang hiện diện giữa hai người. Mặt cô tối sầm, chầm chậm dời mắt tới bàn tay lạnh lẽo kia … - Anh …! Bởi quá gấp, Gió Quỷ đã túm mép váy Đông Vy để níu cô khỏi miệng hồ. Phần đùi trắng nõn cứ thế lộ ra dưới nắng ban trưa. Hữu Phong giật mình. Giờ anh mới cảm nhận được vùng da thịt con gái mềm mại, man mát. Như bị điện giật, Hữu Phong lập tức rút tay về, đồng thời lùi ra sau tránh cô gái nhỏ. Hại cô không điểm bám víu, rốt cuộc vẫn là ngã nhào xuống hồ. Tiếng la hét ầm ỹ hay những vạt nước văng tung toé từ cú ngã của cô gái nhỏ, hết thảy đều không chút ảnh hưởng tới chàng quý tộc. Anh đứng thất thần trên bờ, lòng bàn tay vẫn còn cứng đơ. Mãi đến khi Đông Vy tự bò lên bờ, anh mới vội lấy áo khoác trùm lên tấm thân ướt nhẹp của bạn gái. Đông Vy cuống quít siết chặt vào người, để im cho Hữu Phong bế cô ra khỏi khuôn viên trường. Tới thẳng văn phòng trên tầng cao nhất của dãy nhà ban giám hiệu trường, cũng chính là không gian riêng của Hữu Phong tại Trung Anh. Đông Vy mặc tạm chiếc áo sơ mi nam mà Hữu Phong cởi từ trên người. Cô khép nép ngồi trên sofa, len lén nhìn chàng trai đang đứng bên khung cửa. Áo phông trắng đơn giản vẫn không làm nét cao quý của anh sứt mẻ. Anh bắt chéo chân, nghiêng đầu hất nhẹ mái tóc đen hơi rối. Im lặng lâu thật lâu, Hữu Phong chợt ho một tiếng: - Váy của em ngắn quá! - Đồng phục mà. Váy nào cũng thế! - Đông Vy nhỏ giọng, cúi thấp đầu, tay di di lên những ngón chân. - Từ mai, Vy mặc thêm quần tất! - Không đâu! Thế nóng chết! Vả lại … - Liếc thấy Hữu Phong đang nâng mi đầy đáng sợ, cô gái nhỏ hạ giọng thật mềm thật êm - Vả lại … là do anh kéo váy em mà. - Thì sao? - Hữu Phong thấp giọng. - Thì … nếu bình thường, vẫn rất kín đáo. - Mặc kệ! Phảimặc! Đông Vy nhất quyết lắc đầu. Cô biết chồng sắp cưới của cô có tính độc chiếm vô cùng cao. Anh sẽ rất tức nếu vợ sắp cưới của anh sơ ý hở chút xíu trước kẻ khác. Nhưng Đông Vy chưa từng, và sẽ không để điều đó xảy ra. Cô vốn theo xu thời trang … bịt kín mít. - Loại tất đen mỏng. Sẽ không nóng! - Hữu Phong dụ dỗ. - Em không thích mà! - Đông Vy kiên quyết gạt ngang. Cô quen ăn mặc đời thường, vấn linh tinh vào làm sao chịu nổi. Cứng rắn hay mềm mỏng đều thất bại, Hữu Phong giận dữ vung chân đá mạnh vào bàn. Giọng phát ra như mang theo hơi lạnh. - Rồi! Tùy em! Dứt lời, Hữu Phong lạnh lùng quay đi, để lại sau bóng lưng một cô gái nhỏ lo lắng cắn cắn môi. Nhưng khi vừa đối mặt với khung cửa rực nắng, chàng quý tộc lập tức rũ bỏ dáng vẻ đáng sợ vừa nãy. Những suy nghĩ của anh, không ai có thể đeo đuổi. Âm mưu của anh, người khác lại càng không thể nắm bắt. Nhìn những hạt bụi lơ lững giữa không trùng, chàng quý tộc cười quái dị. Hừ, không mặc à? Anh ... chính là muốn thế. Về sau khỏi lo bị cản trở tầm mắt.