Chiếc Nhẫn Đi Lạc – Meme
Chương 10 : Cái số ăn mày
Sài Gòn hôm nay mưa như trút nước. Cậu không hiểu sao mới sáng sớm trời còn trong xanh là vậy thế mà ngay lúc này cậu lại phải đón cha cậu và thằng Sơn. Mặc cái áo mưa cánh dơi, cậu lội bì bõm giữa mấy cái vũng sình của bến xe, cậu cố căng mắt tìm bóng dáng cha cậu giữa bao nhiêu là cái áo mưa.
Cha cậu đứng giữa trời mưa, ông mặc mỗi cái áo đi mưa cũ sờn vẫn hay mặc ở nhà. Cậu chạy nhanh lại, kéo ông đi vào mái hiên, thằng Sơn cũng bì bõm lội theo…
– Sao cha đứng giữa trời mưa vậy?
– Cha sợ mày không thấy. Ai cũng mặc áo mưa kín mít làm cha có thấy mày đâu.
– Vậy mình ra kêu xe về luôn nha, đằng nào cũng ướt hết trơn rồi.
Cậu gọi xe ôm, dặn kỹ càng địa chỉ rồi cho xe chạy. Bữa nay cậu cũng mừng vì từ sáng anh đã ra ngoài. Cậu sẽ tìm cách để cha cậu nhanh nản lòng ra về sớm, nhưng mưa như vầy cậu lo… Cậu có linh tính không hay.
Cậu dẫn cha vòng cửa sau vào từ khu người giúp việc.
– Cha để đồ xuống đó đi, vào đây thay đồ ướt ra đã không khéo lại bệnh mất. Em cũng vậy nhanh lên.
Trong khi chờ cha cậu thay đồ, cậu vào bếp tính làm cái gì đó nóng nóng để cho cha cậu ăn cho ấm, đang lúi cúi chị giúp việc vào bảo.
– Cậu làm cho ông chủ tách cà phê, cho ông Kim Thành nữa.
Cậu buông cái muỗng đang cầm trên tay đánh choang một tiếng.
– “Không thể nào… Sao có thể về sớm như vậy chứ.”
– Cậu làm gì vậy? Nhanh đi, may là cậu về kịp không thì tôi không biết trả lời sao.
– Cám ơn chị, em làm ngay… Chị này, em đưa cha về đây một lát để trú mưa chị cho ông ấy nghỉ ở bếp một lát nhé.
– Rồi…rồi…cậu nhanh đi.
Cậu pha hai tách cà phê mang ra phòng khách. Chỉ có mình Kim Thành ngồi đó, Tùng đặt một tách cà phê xuống, cậu hỏi:
– Ông chủ không ở đây ạ?
– Không. Ông chủ cậu còn làm việc trên lầu._Anh trả lời, không buông tờ báo đang xem xuống_ Thấy tôi không vui sao? Không thấy chào hỏi gì mà đã hỏi ngay ông chủ cậu.
– Chào anh mới về. Em mang cà phê lên lầu.
Cậu mang tách cà phê còn lại lên lầu, quay trở xuống cậu tá hỏa khi thấy cha cậu đang bắt chuyện với Kim Thành…
– “Thôi tiêu rồi”
Cha cậu bước vào phòng khách với bộ đồ lịch sự nhất mà ông đã chuẩn bị để lên cám ơn ông chủ đã giúp đỡ con trai ông bấy lâu nay, đã vậy còn gởi nhiều quà về cho những người nghèo nhân dịp tết trung thu vừa qua.
– Kính chào ông._ Ông lễ phép thưa chuyện_
Kim Thành ngừng xem báo ngẩng lên nhìn người nông dân khắc khổ vừa mới chào anh.
– Ông là…?
– Thưa, tôi là cha của thằng Tùng._Nói rồi ông chỉ vào Tùng đang xuống cầu thang_
– À.
– Tôi hôm nay có bảo cháu nó đưa tôi tới gặp ông để tôi xin được tỏ lòng cảm ơn của tôi với ông đã giúp đỡ con trai tôi suốt thời gian qua.
– Bác ngồi đi._Kim Thành chỉ xuống ghế nói_
– Vâng cám ơn.
Ông khép nép ngồi xuống ghế mà Kim Thành vừa chỉ. Ông rất cố gắng để không tò mò nhìn xung quanh làm mất phép lịch sự. Ông không ngờ con ông làm ở một nơi sang trọng như vậy và ông chủ thì còn rất trẻ. Thường khi nghe thằng con trai nói “ông chủ” ông mường tượng chắc cũng phải trên năm mươi tuổi người ta mới thành đạt. Nhưng không ngờ…
– Bác muốn gặp ông chủ của Tùng hả? Có việc gì quan trọng không?
– Dạ cũng không có gì đâu ạ, tôi chỉ muốn cảm ơn ông vì những điều tốt đẹp ông làm cho những người thiếu thốn như chúng tôi thôi.
Kim Thành quay qua nhìn Tùng đang tiến từng bước chậm rãi tới gần. Anh nhận thấy khuôn mặt cậu đang căng thẳng dò xét thái độ của anh và anh cũng nhận ra có gì đó không ổn, và đặc biệt là cậu không hề đính chính với cha cậu rằng anh không phải ông chủ cậu.
– Bác cứ vào vấn đề chính đi._Kim Thành quyết định làm lơ sự nhầm lẫn này_
– Vâng, tôi xin làm phiền ông chút thời gian thôi ạ. Vốn là con trai tôi chân ướt chân ráo đi làm xa mà được ông giúp đỡ cháu như vậy. Có chỗ làm thu nhập ổn định, cháu có thể giúp mấy đứa nhỏ ở nhà theo học tiếp. Ông còn cho cháu nó ở nhờ, thiệt bậc làm cha mẹ như tôi không biết nói sao cho hết lời biết ơn. Nên tôi nghĩ chỉ có đích thân tôi lên đây để tỏ lòng tôi thấy mới đủ.
– Vậy à?
– Hôm trung thu vừa rồi ông gởi nhiều quà cho mấy đứa trẻ, tôi cũng mang theo lời cảm ơn của cha mẹ chúng lên cám ơn ông.
Kim Thành nhìn Tùng đã tới đứng sau lưng cha, mặt cậu biến đổi theo từng lời cha cậu nói.
– Có đáng gì đâu mà bác phải lặn lội đến đây xa như vậy.
– Sao lại không, chúng tôi làm cả tháng chưa chắc dư tiền mua được những cái bánh rẻ tiền. Vậy mà ông lại gửi cho chúng tôi nhiều như thế thì…
– Nếu chỉ có vậy thì bác không cần cám ơn nữa, tôi biết rồi.
Nhìn Kim Thành dáng vẻ sang trọng lịch thiệp khá xa cách ông đâm bối rối chẳng biết nói thêm gì khi Kim Thành đã nói nhận lời cám ơn của ông rồi. Ông vội vã rút lui.
– Vậy xin phép ông chủ tôi xuống nhà sau, không phiền ông chủ nữa.
– Bác cứ tự nhiên.
Cha cậu vui vẻ đi trở xuống, Cậu thở phào như trút xuống mấy ngàn ký trên người.
– Tùng này.
– Vâng.
– Cậu không định giới thiệu cha cậu với Vũ Phong à? Tôi thấy cậu không đính chính khi ông ấy hiểu lầm nhỉ.
– Tại cha tôi muốn cảm ơn nên ông ấy cứ khăng khăng đòi lên, chứ đời nào tôi dám làm phiền ông chủ.
– Còn chuyện quà trung thu? Vũ Phong có gởi quà thì cũng nên để cậu ấy nhận lời cám ơn, nếu cậu ngại tôi sẽ chuyển lời của cha cậu lại cho.
– …_Cậu im lặng_
– …_ Kim Thành cũng im lặng chờ câu trả lời_
– Thôi được rồi, tôi xin anh đó. Một lát cha tôi đi liền anh làm ơn đừng nói lại gì với ông chủ có được không. Cả ba cái chuyện quà cáp nữa.
– Cậu đang nhờ vả tôi hả?
– Không! _Kim Thành lập tức cau mày_Là cầu xin anh đó, làm ơn giữ kín giùm tôi. Tôi sẽ tìm cách đưa ông ấy về ngay.
– Vậy thì tôi muốn nghe rõ ràng hơn trước khi nhận lời nhờ vả của cậu._Mặt Kim Thành lại giãn trở ra_
– Tùng im lặng.
– Cậu cứ giải quyết công việc của cậu cho xong đi.
– “Lại thêm một chuyện nữa, nhưng cũng may cha không gặp anh ấy chứ không lại chẳng biết làm sao”
Ngồi ăn cơm trưa chờ mưa tạnh, Tùng tìm cách gợi ý việc cha cậu muốn gởi Sơn ở cùng chỗ cậu.
– Tùng à, cha thấy chắc nên thuê chỗ nào đó cho con với thằng Sơn ở bên ngoài.
Tùng mừng rơn khi cha cậu tự động đổi ý.
– Không ngờ nhà ông chủ con sang trọng quá mức tưởng tượng, nếu cho nó ở thêm người ta sẽ nghĩ không tốt.
– Phải đó cha, con sẽ tìm phòng nào rẻ ở gần trường của nó để nó đi lại cho dễ, đỡ tốn tiền xe.
– Ừ. Trời thấy cũng ngớt mưa rồi đó, chắc tạnh cái cha về luôn. Con lo cho em nha.
– Dạ! Cha đừng lo, mọi khi có mình con, con còn xoay sở được mà.
– Ừ.
Bên ngoài có tiếng người lao xao ngoài phòng khách, cậu ra xem, Vũ Phong đang kéo hành lý ra xe. Cậu tới mang phụ anh những hành lý khác, hôm nay anh đi đâu đó có vẻ xa cậu không biết… Nhưng giờ phút này mà anh ra khỏi nhà là cậu mừng.
– Anh đi bây giờ ạ?
Vũ Phong chẳng nói gì, anh lên xe đi thẳng, dĩ nhiên Kim thành đi tiễn. Trở vào thằng Sơn và cha cậu cũng ăn xong rồi cậu dẫn cả hai lên phòng cậu nghỉ.
Khoảng ba tiếng sau Kim Thành trở về, Tùng vội chặn anh ngay phòng khách hỏi.
– Ông chủ đi xa à?
– Đi Singapo dự hội thảo những nhà doanh nghiệp kinh doanh nhà hàng, chắc sẽ ở lại đó một tuần.
Kim Thành ngồi xuống ghế xa lông hỏi.
– Tôi muốn được biết chuyện cậu đang định làm gì mà cứ dấu giếm Vũ Phong?
Biết chỉ nói thiệt thì họa may Kim Thành cho qua vụ này, cậu không ngần ngừ.
– Cha tôi nghĩ tôi làm ở một chỗ nào đó như mấy cửa hàng người ta hay cho người làm ở nhờ. Ông ấy định tới xin cho thằng em tôi ở chung để đi học.
– Ban nãy không nghe ông ấy nói.
– Nhìn thấy nhà cửa sang trọng như vầy sao dám.
– Còn chuyện trung thu.
– À, là do bánh trung thu mùa vừa rồi dư nhiều quá không biết làm gì, tôi có gởi khá nhiều về quê… Là bánh người ta tặng nhưng ông chủ bảo tôi tự xử lý.
– Nên Vũ Phong bảo cậu gởi cho dưới tên Vũ Phong.
– Cũng gần đúng vậy.
– Gần đúng?
– Là tôi thấy nhiều quá muốn gởi một ít về nhà, nhưng lại sợ cha tôi nghĩ tôi mới có tí tiền đã xa xỉ nên tôi nói ông chủ tặng. Sẵn đó tôi gởi nhiều chút cho mấy đứa trong xóm.
– Vậy thì có gì to tát mà cha cậu lại phải đến đây cám ơn.
– Ở đây thì không có gì nhưng những người như tụi tôi không có tiền đi học chứ nói gì mơ cái bánh trung thu mấy chục ngàn đồng. Ở quê tôi có người một ngày kiếm được mười ngàn đồng thôi cũng vất vả lắm rồi.
Kim Thành trầm ngâm một lát không nói gì rồi anh bỗng nhiên xoay qua chuyện khác.
– Cậu giúp tôi mang hành lý xuống luôn đi, tôi cũng đi ngay đây.
“Vậy là anh ta cho qua rồi”
– Tôi mang liền, anh không nói lại với ông chủ chứ?
– Được, cậu cứ lo chuyện cha cậu. Vũ Phong trong vòng nửa tháng tới chắc chẳng về Sài Gòn đâu.
Vậy là nhờ Kim Thành nhận cha và em cậu là khách anh ta mời tới, cậu giữ cha cậu lại hai hôm mới đưa ra bến xe về.
Dẫn thằng Sơn lòng vòng hết cả ngày trời mới tìm ra được cho nó cái phòng trọ ưng ý, nghĩa là sạch sẽ an toàn, …Nhưng còn chưa mang hành lý tới hai anh em cậu đã nhận được tin dữ. Con Lam gọi lên báo cha cậu bị tai nạn đưa vô bệnh viện.
Hai anh em cậu tức tốc chạy thẳng vô bệnh viện, trước phòng cấp cứu mẹ cậu khóc ngất, con Lam cứ ôm chặt lấy mẹ không dám buông.
– Cha sao rồi?_ Thằng Sơn hỏi trong hơi thở đứt đoạn_ Mới đưa cha ra bến xe sáng nay mà…
– Cha nằm chỗ nào, bị đụng làm sao?
– Cha đi xe ôm từ ngoài đường lộ vô, bị xe chở cỏ đụng phải… Anh tài xế xe ôm chết ngay tại chỗ.
Cậu đứng cả tim khi nghe thấy câu chết ngay tại chỗ. Vậy là không đơn giản gãy tay gãy chân gì đâu.
Thằng Sơn sốt ruột chạy lại cửa phòng cấp cứu ngóng vào.
– Bình tĩnh nói anh nghe, bây giờ bệnh viện nói làm sao?
– Người ta nói chờ mổ, nhưng ở đây ai cũng bảo nặng quá mình nên chuyển về thành phố.
– Nặng là nặng làm sao, bác sĩ nào?
Cậu đứng lên tìm bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra chặn hỏi. Thấy cậu thất thểu đi lại thằng Sơn chặn hỏi.
– Sao rồi? _Giọng nó phát cáu vì sốt ruột._
– Năm ăn năm thua. Mẹ à, hay con chuyển cha về bệnh viện thành phố. Ở đó chắc có cơ hội hơn.
– Cha bị tông trúng chỗ nào._ Mẹ cậu nghẹn ngào_
– Bị cán trúng một bên hông và chân, phạm vào những cơ quan ở vùng bụng, xương chân gãy.
Mẹ cậu nghe xong thì bà xỉu lên xỉu xuống… Con Lam giục:
– Anh quyết nhanh lên đi, mẹ bây giờ không nghĩ gì được nữa đâu. Anh ở thành phố chắc biết bệnh viện nào tốt, anh quyết nhanh đi, không thì không kịp.
Con Lam nói mà cứ nức nở làm cậu cũng đâm rối.
– Để anh hỏi thủ tục xin chuyển cha đi… Sơn, em chở mẹ về lấy hết tiền ở nhà lên đây… Mẹ, mẹ bình tĩnh đi, bây giờ thằng Sơn chở mẹ về nhà lấy tiền lên lo cho cha, mẹ nhanh nhanh nha mẹ, như vậy cha mới có cơ hội sống.
– Được, đi liền đi con, chở mẹ đi liền…
Ngay đêm đó cha cậu được chuyển về thành phố. Nhưng oái oăm thay bệnh viện yêu cầu đóng ngay gần trăm triệu đồng để mổ, khi nào đóng tiền xong thì báo cho bệnh viện mổ.
Cậu ngồi chết trân giữa sân bệnh viện, bao nhiêu tiền nhà có đóng cho bệnh viện tuyến dưới khi họ cấp cứu cho cha cậu còn không đủ, bây giờ kêu lập tức có cả trăm triệu lấy đâu ra.
– làm sao bây giờ con, để mẹ về dưới hỏi mượn mọi người xem sao.
– Chắc gì có ai có số tiền lớn vậy.
– Mẹ cũng phải đi thử.
Nói rồi bà xách cái túi ra đi.
– Làm sao bây giờ anh?_Thằng Sơn cứ thúc giục_
– Tiền đóng nhập viện mình còn thiếu, làm sao đây? Không lẽ để cha chết._Con Lam mếu máo_
– Con này đừng nói gở… Để anh tính.
Trong đầu cậu lúc này chỉ còn con đường duy nhất cầu cứu anh. Chẳng lẽ nào anh tuyệt tình đến nỗi không đưa tay giúp đỡ.
– Ở đây trông chừng cha xem bệnh viện có dặn dò thêm gì không, anh đi lo tiền cho cha.
Nói rồi cậu đi thẳng về nhà, gọi cho anh bằng máy ở nhà.
Máy không thông, anh không mở máy, cậu gọi đi gọi lại máy vẫn không kết nối, cậu càng tuyệt vọng hơn… Đôi mắt cậu đỏ hoe vì lo sợ càng chậm tiền cơ hội cho cha cậu càng ít hơn, nếu có ai đó cho cậu vay tạm.
– Chuyện gì vậy, tôi thấy cậu hoảng lắm?_ Chị người làm thấy cậu cứ bấm điện thoại một cách nóng nảy liền hỏi_
– Có ai đó cho vay tiền không chị?
– Vay bao nhiêu?
– Khoảng trăm triệu.
– Cậu đùa à, nhiều vậy có tụi cho vay mới có thôi chứ ai có.
– Ai cho vay cũng được miễn là có chỗ chịu cho vay là được. Chị chỉ giùm em đi.
– Cậu đừng dây dưa với chúng, tụi nó hút máu cậu chứ không phải chơi đâu.
– Cứu mạng đó chị, làm ơn chỉ giúp em đi.
– Cậu không hối hận chứ?
Cậu gật đầu dứt khoát, bây giờ làm gì cậu cũng làm chỉ cần cứu được cha cậu.
Chị giúp việc gọi cho ai đó, một lát sau có một người đàn ông đến dẫn cậu đi.
– Người này là anh tui đó, anh ấy cũng từng vay tiền tụi nó mà mất nhà mất cửa luôn. Cậu liệu suy nghĩ kỹ đi.
– Không sao mà.
Nhờ vậy Tùng vay bọn cho vay nặng lãi một trăm triệu đồng lãi 12. Đóng tiền xong cả nhà thở phào một hiệp, bây giờ chỉ việc chờ đợi kết quả từ bệnh viện.
Cha Tùng vẫn còn ở phòng hồi sức, chẳng ai trong nhà có thể vào trừ việc nhìn từ ngoài cửa. Con Lam được phân về nhà chăm mấy đứa em và coi nhà. Tùng biết mình không thể túc trực suốt được, cậu còn những hợp đồng đã được lên lịch nên nhiệm vụ này do mẹ cậu và Sơn đảm nhiệm. Nhiệm vụ của cậu là cung cấp kinh phí cho gia đình sinh hoạt và phí bệnh viện cho cha cậu.
Đã hai tuần nay rồi cha cậu đã qua được cơn thập tử nhất sinh nhưng bệnh viện yêu cầu mổ lại lần nữa để không gây hậu quả xấu về sau _ Gia đình cậu hiểu đại loại là vậy chứ cũng không hiểu lắm về nghề nghiệp chuyên môn của người ta_Sau một hồi giải thích cuối cùng kết lại một câu đóng tiền để mổ thêm lần nữa.
Cậu ngồi thừ người trên ghế ở phòng khách nhỏ chẳng buồn mở đèn. Chỉ có ánh sáng vàng vọt từ phía trong hắt ra. Cậu chẳng biết kiếm tiền ở đâu bây giờ, cậu đã cầm giấy tờ nhà đất ở quê để lấy tiền cho lần mổ trước. Chạy vạy khắp nơi quen biết, thân lạ gì cậu cũng mượn để đóng đủ thứ chi phí, thuốc men. Thậm chí cả mấy người bạn ở Đà Lạt đã lâu không gặp cũng được thằng Xuân vận động giúp cậu hết mình. Nhưng bạn cậu ai cũng nghèo hoặc trung bình, làm gì mà có cho mượn hoài…
…Có mỗi anh là niềm hy vọng của cậu nhưng anh chẳng hề chịu nghe máy cậu gọi. Cậu đã cố gắng dẹp bỏ mọi tự ái cá nhân để gọi cho anh… Cậu thấy ấm ức trong lòng vô cùng…nhưng cậu cần cứu cha. Cậu sẽ làm mọi điều dù cho ai có nói gì, chỉ cần nghĩ tới cha cậu sẽ không mở mắt ra nữa…mọi thứ trong đầu cậu quay cuồng…
Nhìn dáng vẻ rầu rĩ của cậu mập mờ giữa tranh tối tranh sáng trong phòng khách nhỏ, ngoài hành lang… Có ai đó động lòng.
Bóng người ngồi xuống cạnh cậu, làm cậu giật mình. Ai đó tới gần mà cậu không hề phát giác. Mùi rượu xộc vào mũi cậu làm cậu nhận ra là người say… và còn ai xa lạ… Anh về, vào nhà và đến bên cạnh lúc nào cậu cũng không hay chứng tỏ cậu đã không còn để ý gì xung quanh nổi nữa ngoài chuyện cha cậu.
…Anh lại say, mùi rượu từ người anh bốc ra nồng nặc đến như vậy cơ mà, và khi say anh lại mới có cái thái độ thân mật là ngồi bên cậu dịu dàng như vậy. Nhưng phút giây này đối với cậu là cần thiết, nó làm sóng gió trong lòng cậu dịu lại. Ít ra không phải là anh của lạnh lùng của xa cách. Anh gần gũi, dù tỉnh rượu anh lại chẳng nhớ gì.
– Anh say à?
Giọng cậu thật dịu dàng thật âu yếm, nó làm cho trái tim ai đó bị rung động vì đã không thể phòng bị trước…
…(…Im lặng…)…
– Này, say đến không nói nổi à?
Cậu lay lay vai anh đang ngồi ngả người, dựa hẳn ra lưng ghế. Sự đụng chạm làm anh hưng phấn thích thú, nhưng cậu không biết. Cậu dí sát mặt lại gần hơn, nhìn cho rõ giữa cái phòng khách ngoài hiên không được bật đèn.
Mùi cơ thể cậu thoang thoảng trong gió nhẹ làm anh thấy dễ chịu. Anh hít một hơi thật mạnh để cảm nhận cái mùi hương làm anh thích thú. Tại sao anh lại thấy thích thú, thấy dễ chịu anh cũng không biết. Nhưng anh đang thèm muốn… Nó đang rạo rực trong lòng…
“Kim Thành chết tiệt toàn gieo những thứ kỳ quái cho mình…”
Anh kéo mạnh cánh tay đang lay vai mình, làm cả người Tùng chúi nhủi trên người anh. Anh ôm cậu thật chặt và không sai… Một cảm giác ấm áp len lỏi vào người.
– Thôi đừng… Buông em ra đi, hôm nay không được đâu.
Nghe như có tiếng sét đánh ngang tai làm anh tỉnh người, những cảm giác đê mê vừa có bay mất.
Gì mà hôm nay không được… Vậy có nghĩa là đây không phải là lần đầu tiên anh ôm cậu? Mà anh nhớ là anh chưa từng làm điều đó… Tùng vẫn không nhận ra thài độ Vũ Phong đang thay đổi trong cảnh tranh tối tranh sáng đó, cậu nói như chia sẻ tâm sự…
– Hôm nay tâm trạng em chán lắm đây, anh say rồi thì đi ngủ đi. Thiệt tình… Trông anh mãi không thèm nghe máy em gọi, bây giờ gặp thì say. Anh ác với em thật đó…_ Cậu thở dài_ Mai thức dậy làm ơn đồng ý giúp đỡ em một cái, em mang ơn suốt đời…
– Tại sao tôi phải giúp cậu?
Tùng đứng phắt dậy, lùi lại một bước nhìn vào cái bóng tối đang che khuất gương mặt anh trong đó, và cái giọng gay gắt lạnh nhạt đó thì không lẫn vào đâu được.
Tùng đứng phắt dậy, lùi lại một bước nhìn vào cái bóng tối đang che khuất gương mặt anh trong đó, và cái giọng gay gắt lạnh nhạt đó thì không lẫn vào đâu được.
– Anh…anh không…say?
– Tại sao cậu nghĩ tôi say?
– Mùi rượu…không phải…người anh…
Anh kéo nhẹ áo rồi chắt lưỡi
– Rượu đổ…
– Đổ…không thể…_Cậu thực sự lo lắng_
– Vậy cậu vẫn ăn nói với tôi cái kiểu đó khi tôi say à? Và cái gì mà hôm nay không được đâu…những hôm khác thì được, mà được cái gì…?
Giọng anh ngày càng trầm, càng sắc làm cậu lắp bắp.
– Không có gì…gì…không có gì đâu anh nghe nhầm đó thôi… “không thể để anh ấy biết được nếu không mình sẽ tội nghiệp lắm”.
– Cậu nghĩ cậu có thể chối quanh co với tôi sao…? NÓI!!!!!_Anh nạt lới_ Đừng bịa chuyện với tôi…VÀ_ anh ngắt từng chữ_ Cậu – muốn – xin – gì vào ngày mai…? Tôi không nhớ là tôi có nói sẽ giúp cậu bất cứ việc gì.
Khi nghe tới việc anh sẽ không giúp cậu bất cứ việc gì, cậu suy sụp hẳn. Cậu đứng lặng người, đôi mắt không chút thần sắc. Niềm hy vọng cuối cùng của cậu đã bị sự sơ xuất của cậu làm cho cậu đang mất cơ hội.
– Anh làm ơn giúp em một lần đi_Giọng cậu lạc đi_một lần thôi, em thề sẽ không cầu xin anh bất cứ điều gì nữa. Dù có chết cũng không xin anh giúp thêm lần nào nữa đâu.
Vũ Phong cảm thấy toàn thân anh tê dại khi nghe những gì Tùng vừa nói, nó như một con dao đâm xuyên lồng ngực… Anh nhắm mắt lại, cố dằn những cảm xúc mới mẻ lần đầu tiên nhen nhúm trong lòng. Anh muốn mình bình tĩnh không muốn mình bị chi phối…anh không muốn mình thua cuộc …anh không thể để một người dối trá như Tùng làm ảnh hưởng đến anh.
Cậu cố gắng bước lại gần hơn ngồi xuống đất. Đúng hơn là quỳ trên gối trước mặt anh. Cậu chạm vào đầu gối anh nhẹ nhàng…
– Em không còn đường nào nữa mới phải nhờ anh giúp, cha em cần một số tiền lớn để mổ…
– Lại là bệnh thập tử nhất sinh à?
Tùng nuốt nghẹn, ráng bỏ qua lời cay độc vừa thốt từ miệng anh. Cậu phải cố gắng, cậu biết chẳng còn cơ hội nếu bây giờ cậu để anh đi hay cậu vì tự ái mà cậu không tiếp tục xin xỏ anh.
– Hôm trước cha em trên đường về nhà bị tai nạn, đã mổ một lần rồi. Bác sĩ bảo chuyển biến rất tốt.
Tôi không muốn biết những chuyện đó, anh dợm đứng lên, cậu vội vàng nắm tay anh lôi lại…
– Nghe em nói hết. Một lần thôi, anh sẽ không nghe em làm phiền anh nữa đâu…làm ơn…
Vũ Phong cảm nhận rõ bàn tay đang giữ tay anh run rẩy, nhưng nó thật ấm thật dễ chịu khi nắm vào tay anh. Nó thuyết phục anh ngồi lại.
Tùng nhận rõ anh chịu ngồi lại là có hội thuyết phục anh, cậu nắm chặt tay anh hơn như thể để giữ không cho anh đứng lên đi mất.
– Anh ơi!_Giọng cậu thật tha thiết_ Chỉ cần mổ thêm một lần thì cha em có cơ hội hồi phục, lần trước cha đã hồi phục tốt rồi nhưng nếu không mổ lần nữa sẽ khó mà giữ tính mạng lâu…
– Rồi cậu muốn gì?
Cậu nắm chặt bàn tay anh đưa lên môi hôn thật chặt. Và anh không hề có ý định rút tay lại, cậu biết mình có cơ hội rồi.
– Em cần tiền cho ca mổ tới. Ca mổ trước đã làm cả nhà không còn gì, bây giờ thực sự không thể tìm ra tiền nữa. Anh là niềm hy vọng cuối cùng cho tính mạng của cha em rồi… xin anh, anh rủ chút lòng giúp em lần này đi…
Vẫn chưa nghe anh trả lời… Đôi bàn tay cậu vô thức cứ nắn nắn bóp bóp bàn tay anh mà cậu vẫn nắm nãy giờ.
– Một lần thôi không có lần nữa đâu. Em sẽ làm trâu ngựa cho anh suốt cuộc đời để trả món nợ này, trả hết những gì em nợ anh mất bao lâu cũng không sao… Anh yên tâm, em thề, không có gì thêm nữa ngoài lần này đâu… một lần thôi…
– Cậu cần bao nhiêu?
Tùng lập tức ngẩn mặt nhìn anh mà quên mất phải trả lời, cậu mừng quá mà quên…
– Không cần phải mừng như vậy, tôi chưa nhận lời mà.Tôi muốn biết bao nhiêu xem cả cuộc đời cậu có trả nổi không… Hay cậu có gì đáng giá để đổi.
– Chỉ có giấy tờ nhà ở quê nhưng cũng cầm rồi_ Cậu nói giọng xịu lơ thất vọng_
– Vậy không còn gì nữa à? Vậy cậu lấy gì thế nợ cho tôi?
Cậu im lặng, có gì trong nhà cậu đáng giá ngoài giấy tờ nhà mà cậu đã thế cho bọn cho vay nặng lãi rồi.
– Không có gì đáng giá cả… Nhưng em xin anh…em sẽ ký giấy nợ, em sẽ làm việc trả lại cho anh…trả cả tiền lời luôn… Bao nhiêu dù mất bao lâu cũng trả đủ… xin đừng bỏ em trong lúc này mà… Xin anh…
Cậu không để ý anh vẫn để cậu vò vò bàn tay anh nảy giờ mà không nói gì…chứng tỏ anh thích điều đó, và nếu vậy chỉ cần cậu tha thiết hơn thì cậu chắc sẽ toại nguyện.
– Vậy cậu cần bao nhiêu?
– Năm…năm…
– Năm triệu?
– Không… năm…mươi triệu…
– Được, vậy tôi mua cậu năm mươi triệu.
– Hả! _Cậu tròn mắt nhìn anh không hiểu_Mua?
– Phải mua cậu?
– …(vẫn chưa hiểu, vì không hề nghỉ tới)
– Mua cậu_Anh chỉ vào ngực cậu_
– Mua em?
– Vẫn không hiểu sao, tự do của cậu tôi đã mua rồi, cậu còn lại gì…?
– Còn… còn…bản thân em.
– Không, trả lời chính xác hơn nữa.
– Con… người…
– Đúng, chính xác hơn là cơ thể cậu…Cậu biết các cô gái bao nhận tiền của đàn ông thì phải bán lại những gì không?
Tùng gật gật đầu
– Cho cậu một đêm để suy nghĩ, ngày mai có thể trả lời tôi.
Anh đứng lên bỏ đi nhưng Tùng chạy vội theo…
– Bán.
– Không cần suy nghĩ à. Cậu có biết hàng tôi mua rồi có thể bán lại không, nguyên tắc kinh doanh là vậy.
Tùng thật sự run khi nghe hai chữ ‘bán lại’. Anh là mafia buôn người sao…? Cậu không thể mở miệng trả lời, cậu sợ. Cậu đã từng bị anh bỏ tù, bị anh bắt ký giấy nợ khống thì bán cậu…có thể lắm chứ…cậu đang đứng trước một quyết định đáng sợ.
– Nhìn cậu vậy là đã có câu trả lời rồi, nhưng không sao cứ để thêm một đêm tôi sẽ nghe cậu trả lời cũng được.
Anh quay lưng bỏ đi.
– Bán_Giọng cậu không còn nghe thấy rõ nữa_
Bàn tay cậu nắm tay anh giữ lại. Anh cảm thấy rõ nó đang run rẩy và ướt đẫm mồ hôi, cậu đang sợ.
– Được, mua.
Anh vuốt nhẹ tóc cậu, khuôn mặt cậu nhợt nhạt thấy rõ dù dưới ánh sáng lờ mờ từ trong hắt ra.
– Mua cậu năm mươi triệu vẫn còn mắc, nhưng không sao dù gì cũng là Mới… Có nên thử hàng trước khi giao tiền không…?
Vuốt ngược mái tóc cậu trượt xuống tận gáy anh vén nhẹ mớ tóc đang che mất cái cổ cậu để lộ ra làn da bánh mật mời gọi. Cúi nhẹ xuống, mút thật mạnh lên nơi da lồ lộ đó Vũ Phong để lại một dấu hôn đỏ ửng.
Vũ Phong thích thú vì anh nghe vị ngọt ngào lan tỏa trên môi anh, đẩy nhẹ cái đầu đang ngoan ngoãn chờ anh sang một bên. Vũ Phong luồn tay ra sau vuốt ve đôi bờ vai tròn trịa, rắn chắc. Ngón tay anh lần ra nếp cổ áo, kéo nhẹ xuống dần cho đến khi lộ bờ vai trần, nếp áo trễ đến đâu môi anh lần theo tới đó… Anh nhận thấy hai tay cậu đang nắm chặt phần ngực áo của anh chịu đựng.
– Sao lại gồng mình lên như vậy, đâu phải lần đầu tiên của cậu…
…Phịch…
Đẩy cậu nằm úp trên mặt ghế sofa, Vũ Phong kéo trễ hơn cổ áo của cậu đến ngang lưng. Anh tiếp tục để lại những dấu hôn đỏ ửng trên da cậu ngày một mạnh bạo hơn.
Để mặc cho cái áo vẫn nằm trên lưng chưa tháo hết, tay anh đi dần xuống bụng cậu lần tìm chiếc nút và mở dây kéo.
– Ha…a…a! _Cậu vội bụm miệng khi tiếng kêu từ miệng mình phát ra làm cậu xấu hổ_
Dù đây không phải lần đầu, nhưng là lần đầu anh tỉnh táo và đang chiếm hữu cậu. Cảm giác này làm cậu sợ chứ không dễ chịu như lần trước khi anh đang say. Cậu cứ cố gồng mình giữ cho miệng cậu không bật thành những tiêng kêu kỳ quái mỗi khi tay anh lần mò trên da thịt cậu.
– Ư…ưm…ư
– Cứ như lần đầu ấy!_Anh mỉa mai_ Nếu cậu khẳng định chưa khui thùng tôi sẽ trả thêm mười triệu.
– “Lại mua bán, anh ấy xem mình như món đồ vậy, cái gì mà trả tiền cho lần đầu chứ, chẳng phải lần đầu cũng là anh ta sao”
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cậu không dám nói. Vũ Phong kéo lưng chiếc quần jeans cậu đang mặc xuống quá mông để lộ chiếc quần sịp mầu nâu sẫm lỗi thời cũ kỹ.
– Nhìn không bắt mắt chút nào làm sao mà làm hài lòng ông chủ cậu chứ._Anh phàn nàn_
– Xin… lỗi…!
– Ngớ ngẩn.
Vũ Phong đẩy hai bên ống quần sip vào cái khe giữa mông, rồi thản nhiên xoa xoa cặp mông cậu thích thú với thái độ ngượng nghịu mà cậu đang cố chịu.
– Không trả lời vậy là lần đầu à, hay tôi kiểm tra lại?
Vừa nói Vũ Phong lần ngón tay ấn ấn vào giữa cái khe còn khuất dưới lới vải quần làm cậu cứ rụt mông lại.
– Ha…haa…đư…đừng…a…a!
– Chỉ cần ấn vào tôi sẽ biết, và hình như tôi không thích mua lại món hàng đã qua sử dụng đâu.
– Không có…a…ha…a_ Cậu khó khăn đính chính_ ha…aa!
– Không có, mà không có gì?
Vũ phong lại ấn mạnh hơn, cả người cầu oằn xuống.
– Á…a…aa…đừng mà…aaa…một lần…aa làm ơn…ha…ha!_Cậu nhăn nhó_
– Một lần à. _Vũ Phong thọc sâu hơn ngón tay vào cái hang nhỏ của cậu làm cậu rướn người lên rên rỉ_
– Á…á…xin anh…đa…au…hư.hư!
– Với ai, ở đâu?
– Hơ…ơ.a….a.lần trước…anh say…trong phòng anh mà_Cậu nói như muốn khóc_
– Vậy à, vậy thì còn châm chước được. _Tay anh nới lỏng ra khỏi hang nhỏ của cậu để lại một cái lỗ hồng hồng mở rộng_
– Hư…ưm…ưm!_Cậu thở ra nhẹ nhàng_
Chẳng buồn hỏi gì nữa, anh đã biết vì sao ban nãy cậu bảo lúc này không được. Và cũng có thể anh đã làm với cậu rồi nên mới có những cảm giác kỳ lạ mà anh không nghĩ là khi chạm vào cậu anh sẽ có.
Kéo dần cái lưng quần sip xuống khỏi mông, vén mạnh cả cái áo còn chưa cởi hết lên, cả người cậu gần như phơi trần dưới mắt anh, không thể sai được anh muốn nó, anh muốn ôm ấp và chiếm hữu nó.
Vũ Phong tiếp tục để lại những dấu hôn đỏ hơn dày đặc hơn và ngày càng thấp hơn.
– Áh!… Á…ái…a
Tùng la lên, bấu chặt xuống ghế khi bị Vũ Phong cắn thật mạnh vào cái mông tròn lẳn đang nhỉnh lên trước mắt anh. Nó làm anh không kềm chế được muốn cắn một cái và anh đã cắn nó. Cắn thật mạnh, dấu hai hàm răng để lại trên mông cậu rõ mồn một.
– Ha…a …anh …anh…làm gì vậy…ha?
Giữ chặt hai cánh tay cậu không cho cậu tự xoa vào vết cắn đang làm cậu đau. Dùng cái lưỡi ma quỷ Vũ Phong liếm láp nhẹ nhàng cái vết anh vừa tạo ra một cách thích thú. Tay anh không quên tiếp tục khám phá những nơi anh chưa sờ mó tới… lần ra phía trước, nắn nắn cậu nhỏ giờ đã cương cứng từ nãy giờ. Vũ phong xoa xoa nhẹ nó rồi mạnh hơn.
– Ưm…hư …hưm…ư…um_Mặt cậu nhăn lại theo từng tiếng rên rỉ bật ra không thể kềm chế nổi_
Càng xoa mạnh cái mông cậu càng nhỉnh cao hơn, đưa lộ ra cái hang nhỏ mời gọi. Đánh nhẹ cái lưỡi vào đó trong khi tay anh ngày càng bóp chặt hơn phía trước
– Ah…ah…aaaa!
…Cậu đã lập tức không chịu nổi, thứ đục đục màu trắng chảy trên tay anh.
– Tốt _Chồm người trên lưng Tùng, Vũ Phong thì thầm vào tai cậu_ Bây giờ cậu sẵn sàng rồi thì đến phiên tôi vui, nhưng làm cho cậu chỉ một lần này thôi đó.
Với bàn tay còn dính chất màu trắng sữa, Vũ Phong bôi nó vào khe giữa hai mông cậu xoa xoa đều. Tùng nhắm mắt lại, nhớ cái cảm giác đau đớn lần trước khi anh đi vào cậu và tưởng tượng nó sắp lặp lại.
Nhưng không tệ như lần đầu, nó nhẹ nhàng hơn dù cũng làm cậu run rẩy toàn thân. Cậu cảm nhận rõ cậu nhỏ của anh mềm mại khi chạm vào cậu rồi nó cứng rắn dũng mãnh như thế nào khi khoan vào cậu làm cậu cứ phải nhỉnh mông lên ngày càng nhiều. Cắn chặt môi để cố gắng giảm bớt sự đau đớn khi anh đi vào, rồi sự đau đớn đó dịu dần khi hang nhỏ của cậu đã mở rộng đón anh vào trọn vẹn.
– Ư…hư…ư…_cậu nín thở theo từng nhịp ngấu nghiến đang tấn công cậu_
Nhưng không còn nhẹ nhàng như lúc ban đầu.
– Hư…a…ư…aa…aaa! _Tiếng la càng ngày càng to hơn khi cậu oằn người dưới những cú thúc mạnh mẽ.
Cậu nhỏ của anh tham lam ngấu nghiến cậu mãnh liệt, nó thúc mạnh vào bất cứ nơi nào mà nó với tới.
– Áh…!
Đứng dậy dùng hai tay kéo mạnh hông cậu cao lên, dạng hai chân cậu rộng ra hai bên anh vào sát hơn làm cậu phải chống hai tay xuống ghế mới theo anh kịp.
Những nhịp đẩy dồn dập làm cậu bật ra những tiếng rên rỉ buông thả.
– …Ha…haaaa…a…a!
…Cả thân dưới đã không thể trụ nổi khi anh ngày càng thô bạo hơn, mọi giác quan trong người cậu biến mất hết chỉ còn cái cảm giác không thể chịu nổi ở cái hang nhỏ của cậu.
– Làm ơn chậm lại …ư…hư…ư…chậm lại…!
– Chậm lại à…không chịu nổi sao?
Cậu gật gật đầu nhăn mặt…
– Nhưng tôi thì chưa đủ.
Nhấc cậu quỳ gối trên ghế, đặt hai tay cậu bám trên thành ghế, ấn cho cái mông cậu thấp xuống anh vào cậu mạnh hơn nửa, dồn dập hơn dữ dội hơn, tiếng da thịt va chạm vào nhau dồn giã. Cậu không thể nói gì ngoài việc há miệng để thở và để rên rỉ.
– A…a…áh…ưm.
…Hư…ư…ư…aaa!
Tiếng rên rỉ càng kích thích anh mạnh hơn, làm cậu phải gồng mình chịu đựng dữ dội hơn, cậu lại phun trào lần nữa cùng với anh.
– Ah…ah…a…ư…hư…hư!
Vũ Phong ấn thật mạnh, giữ chặt hông cậu thật sát để anh vào thật sâu. Thỏa mãn, anh thấy thỏa mãn hơn bất kỳ lần nào anh ôm ấp các cô gái, nó làm anh không thể giữ lâu được. Để mọi thứ chảy hết trong cái hang nhỏ của cậu, anh giữ tư thế đó trong vài phút mới nới lỏng người ra khỏi người cậu…Toàn thân cậu đổ ập xuống khi anh buông cậu ra, không thể giữ thêm phút nào nữa vì chân cậu không còn chút sức lực làm cho cả người cậu đổ dài ra ghế, cậu nằm thở.
– Tốt lắm, tôi thích đó
Vừa nói anh vừa ngồi xuống cạnh cậu, vừa vuốt ve những phần da thịt còn đang trần trụi…
– Như vầy mà bán đi cũng uổng.
– Anh định bán em thật sao, anh buôn người à?
– Đúng, nhưng khi nào tôi chán đã.
– Khi nào anh chán?_ Cậu cố gắng hỏi_
– Nếu biết nghe lời, ngoan ngoãn thì tôi sẽ không chán, tôi sẽ không bán cậu.
– Thật chứ?
– Thật.
Đặt lên má cậu một nụ hôn tạm biệt, Vũ Phong bỏ đi bỏ mặc cậu nằm lại đó không nhúc nhích nổi.
…
Sáng nay vừa mở mắt Tùng đã bị anh gọi đến. Vũ Phong ngồi sau bàn làm việc với nụ cười ông chủ. Chiếc áo sơ mi anh vẫn chưa cài hết nút đúng hơn chỉ mới cài một chiếc nút chỗ thắt lưng để lộ bộ ngực trần lấp ló sau ve áo.
Đứng trước bàn làm việc nhìn anh như vậy, rồi nhớ sự việc tối qua cậu cứ ngượng chín cả người… Còn bị anh nhìn chăm chăm vào cậu…
Đẩy một xấp tiền đã đặt sẵn trên bàn lại phía cậu giọng thật nhẹ nhàng…
– Đây, như lời hứa sáu mươi triệu.
Tự dưng cậu nghe miệng mình đắng chát, tiền cậu bán thân xác mình… Không phải cậu buồn vì bị anh chiếm đoạt mà cậu buồn vì anh làm điều đó với cậu và trả bằng tiền…
…Có cần gì nhận của anh đồng nào… Cậu yêu anh và vẫn muốn được anh yêu dù chỉ là mong ước khó thực hiện. Nhưng bây giờ giữa cậu và anh là sự đổi chác bằng vật chất thì trái tim anh vốn đã xa giờ lại càng xa hơn.
Nhón tay cầm món tiền đã được đẩy đến trước mặt, cậu cúi mặt không nói một lời…
– Không hài lòng à?
– Không có, em xin phép nghỉ một thời gian lo cho cha em xong em sẽ về làm lại.
– Vậy thì chắc cũng khá lâu nhỉ… Lại đây._Vũ Phong ra lệnh_
Vẫn ngồi trên ghế Vũ Phong dùng chân đạp cho chiếc ghế lùi xa bàn làm việc, chờ cho cậu đi lại gần…kéo mạnh cậu vào lòng, ấn mặt cậu vào ngực mình bảo cậu.
– Vậy thì chào hỏi cho đúng lễ đi.
Hoàng Tùng choàng tay ôm cổ Vũ Phong, thật dịu dàng cậu đặt môi lên da thịt anh mát lạnh…cái cổ anh cậu vẫn hay ngắm trộm hôm nay cậu mới được chạm tới… Bờ vai anh cậu vẫn tựa vào trong giấc mộng… Bộ ngực anh cậu vẫn khao khát hằng ngày…
Hoàng Tùng hôn lên ngực lên cổ… Cậu mơn trớn vuốt ve da thịt anh mềm mại dưới bàn tay cậu, mân mê cái đầu ngực đầy ma lực, cậu lần dần xuống sâu hơn…
– Ừ được đấy, thật dễ chịu… cậu làm tốt lắm…ừ …ư…xuống sâu hơn đi…ừ…
Kéo nhẹ dây kéo chiếc quần tây hàng hiệu, tay cậu chạm vào vật cộm cứng dưới chiếc quần sip màu trắng đắt tiền…
Hôn lên khối cương cứng đó, cậu vuốt ve nhẹ nhàng không vội lấy nó ra. Cắn nhè nhẹ nó từ bên ngoài lớp vải mềm thơm tho, cho đến khi nó chịu lú đầu ra khỏi nơi ẩn náu…
– Ah! …Cậu điêu luyện đó chứ, khó mà tin là cậu không rành về mấy chuyện này…ah…
Đánh nhẹ cái đầu nó bằng cái lưỡi ẩm ướt của mình cậu ngày càng tiến sâu hơn…vuốt ve, mân mê cậu nhỏ của anh cho đến khi anh phun trào cả vào trong miệng cậu.
Đưa tay áo quệt những gì còn chảy trên khóe miệng cậu lạnh nhạt hỏi.
– Em có thể đi chưa ạ?
– Được.
Không đợi câu thứ hai cậu nhanh chóng ra khỏi phòng, chạy thẳng tới bệnh viện.
Vũ Phong gác hai chân lên bàn, anh xoải người trên ghế…
– “Cái tên Kim Thành chết tiệt, có mấy ngày mà hắn làm mình trở nên quen thuộc với loại cảm giác này rồi đấy”
Vũ Phong nhắm mắt nhớ cái hôm anh từ Singapor về thẳng Huế, Kim Thành đã ở đó. Được sự nhờ vả của anh Kim Thành đến làm rỏ một vài chuyện mà anh muốn biết.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
11 chương
106 chương