“Cũng có hơi giận.” Khương Tùy Tranh bất đắc dĩ cười cười, “Nhưng mà không có gì đâu, không cần lo lắng cho bọn anh.” San San nói:  “Vậy… tại sao anh vào giới, lần trước em nghe Đào Thần nói, không phải anh được một công ty kiến trúc nổi tiếng ở nước ngoài tuyển chọn sao? Sao đột nhiên lại không đi? Hợp đồng với Mạch Hoa thấp nhất cũng phải ba năm, anh ký hợp đồng rồi sao?” “Ừm.” Khương Tùy Tranh nói: “Lúc trước anh nộp CV, không ngờ lại được chọn.” “Anh Đâu Đâu.” San San thử hỏi: “Anh không phải là bởi vì anh Xuyên nên mới từ bỏ cơ hội làm việc chứ…” “Không phải.” Ánh mắt Khương Tùy Tranh nói: “Muộn lắm rồi, mau về nghỉ ngơi đi.” San San không hỏi nhiều nữa, chúc ngủ ngon rồi quay người đi, Khương Tùy Tranh trải chăn lên giường, chui vào nằm, cậu đã nguôi giận từ lâu, nếu như mỗi ngày giận dỗi Lục Trạch Xuyên, có thể đã bị anh chọc tức chết rồi. Từ bỏ sao… Khương Tùy Tranh ngẫm cái từ này, dần dần nhắm mắt lại, nếu bàn về từ bỏ, không gì có thể so được với những thứ Lục Trạch Xuyên từ bỏ vì cậu, cậu chẳng qua chỉ là thay đổi công việc, còn Lục Trạch Xuyên vì cậu mà từ bỏ cả cuộc đời. Chuyện này làm sao mà so? Không so được. Hơn một giờ sáng, cửa phòng đẩy ra, Lục Trạch Xuyên lê dép trở về phòng, Khương Tùy Tranh đang ngủ, để lại một ngọn đèn nhỏ, cậu ngủ ở bên trái, bên cạnh đặt gối, như là chừa cho anh, Lục Trạch Xuyên không lên giường ngay, mà đứng ở bên giường nhìn cậu một lúc, cúi người xuống hôn trán của cậu mấy cái, mi mắt Khương Tùy Tranh giật giật, nói mớ, “Anh Xuyên Xuyên… Đừng sợ.” echkidieu2029.wordpress.com “Em không đi đâu…” Lục Trạch Xuyên cởi áo khoác, nằm ở bên cạnh cậu, ôm cậu thật chặt vào lòng, ôm như bảo bối, rồi hôn lên khóe miệng cậu, cạy đôi môi cậu ra, chất lượng giấc ngủ của Khương Tùy Tranh không tốt, hôn một cái thôi mà cậu đã mơ màng tỉnh giấc, trong lúc miệng lưỡi dây dưa, cậu nhẹ nhàng vuốt ve cổ anh, như là động viên con thú hoang nôn nóng bất an vừa rời sơn động. Phó Đình cái gì, ghen tuông cái gì, không quan tâm cái gì, đều là ngụy trang cả thôi, Lục Trạch Xuyên là một tên nhát gan đội lốt hung dữ, lời muốn nói đều giấu ở đáy lòng, chỉ có thể phô trương thanh thế hù dọa người mà thôi. Sáng sớm hôm sau. Đạo diễn muốn tách Lục Trạch Xuyên và Five ra, bảo anh ở lại nhà, kết quả anh không chịu, đòi đi hái hoa quả chung. Hái hoa quả không có tình tiết gì cụ thể, hai người một nhóm, tự do phát huy, chuyện đương nhiên, Lục Trạch Xuyên và Khương Tùy Tranh cùng một nhóm. Vào tháng Năm phương bắc cũng không có hoa quả theo mùa, ở đây có không ít nhà kính trồng hoa quả, Khương Tùy Tranh xách giỏ cùng Lục Trạch Xuyên và một anh quay phim vào khu trồng dâu tây, dâu tây trong nhà kính cuối tháng sáu mới chín, lúc này số dâu có thể ăn được không có bao nhiêu, Khương Tùy Tranh ngồi chồm hổm trên mặt đất chọn lựa, hái được hai quả đỏ tươi, Lục Trạch Xuyên đi sát bờ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Khương Tùy Tranh, suýt chút nữa giẫm vào dâu tây trong cành cây non, quay phim đi cùng Lục Trạch Xuyên, kết quả anh cứ như hoàng đế vi hành, không có một chút thường thức cuộc sống nào, vì hiệu quả chương trình, quay phim vi phạm mệnh lệnh của tổ chức, chạy tới trước mặt Khương Tùy Tranh, trước tiên đặc tả gương mặt của cậu, rồi cùng cậu tìm kiếm dâu chín, bàn tay trắng nõn thanh tú xen kẽ qua những tầng lá xanh quả đỏ, không cần nói gì cũng rất đẹp. “Cho em.” Sau mười phút, trước mắt Khương Tùy Tranh xuất hiện một quả dâu tây đỏ mọng, cậu hái cả nửa ngày cũng không có quả nào đẹp như vậy, vui mừng ngẩng đầu, Lục Trạch Xuyên mặt lạnh tanh nhìn cậu, ánh mắt Khương Tùy Tranh cong cong, khen ngợi: “Tiền bối đúng là lợi hại.” SSTruyen reup như lòn Lục Trạch Xuyên hết sức xem thường, đưa cho cậu xong rồi quay đầu đi, mấy phút sau, trước màn ảnh lại xuất hiện một quả dâu nữa, Khương Tùy Tranh nhận lấy, kinh ngạc nói: “Anh tìm ở đâu thế? Thật là giỏi!” Lục Trạch Xuyên không để ý, quay đầu đi lần thứ hai, Khương Tùy Tranh ở phía đông nhà kính, anh cứ chạy về phía tây, khách mời quan trọng không thể không có cảnh quay, anh quay phim chạy tới chạy lui mệt ngắc ngứ, Lục Trạch Xuyên đi kiếm dâu tây đã thấy phiền, cái quả vớ va vớ vẩn gì đây? Chỉ có hai quả là nhìn được, cau mày nhìn lén Khương Tùy Tranh đang nghiêm túc hái, lấy điện thoại gọi cho Đào Thần. Nửa tiếng sau, Đào Thần cầm cái hộp, vội vã chạy vào khu trồng dâu tây, Lục Trạch Xuyên thừa dịp không ai chú ý, xé toạc nhãn mác, đổ vào trong cái rổ trống rỗng, chạy về phía Khương Tùy Tranh, đưa tới trước mặt cậu. Ống kính quay theo, anh quay phim suýt nữa rớt cằm, trong rổ là một đống dâu tây đỏ mọng hấp dẫn, khác biệt một trời một vực với mấy trái Khương Tùy Tranh hái, lần thứ hai cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lục Trạch Xuyên, nhìn thấy trên mặt anh đề ba chữ lớn. Mau khen anh. Khương Tùy Tranh nhìn nửa ngày, nhịn cười, nói với anh quay phim: “Anh ơi, em mới vừa thấy được vài con ong mật, không biết có thể quay làm tư liệu không?” Quay phim nói: “Được chứ! Ở đâu?” Khương Tùy Tranh chỉ vào chỗ cậu mới vừa đi ngang qua, chờ anh quay phim cầm máy đi, cầm một quả dâu tây đứng lên, trên quả dâu đỏ còn dính một chút giấy, Khương Tùy Tranh lấy tay chùi chùi, nhỏ giọng nói: “Đồ ngốc! Lòi đuôi rồi, còn không biết xé sạch mác.” Lục Trạch Xuyên nhìn chằm chằm nhãn mác dâu tây chớp mắt mấy cái, vừa định quay đầu rời đi, cảm thấy khóe miệng ngòn ngọt, Khương Tùy Tranh thừa dịp không ai chú ý, cắn một nửa trái, kiễng chân, đút vào miệng anh.