Hôm sau trời trong xanh, rất thích hợp để ra đường, nhưng từ khi Lục Trạch Xuyên làm diễn viên chưa được tự do tự tại ra ngoài chơi lần nào, một năm có một nửa thời gian ở phim trường, một nửa còn lại không phải ở công ty thì là ở nhà, dù sao anh cũng không cảm thấy tẻ nhạt, trong nhà có Khương Tùy Tranh, tốt hơn nhiều bất kì chỗ nào. Khi Khương Tùy Tranh mở mắt ra thì đã tầm tám giờ, tối hôm qua mơ mơ màng màng, chỉ biết Lục Trạch Xuyên ôm cậu về phòng thay đồ ngủ, cậu khẽ động đậy, chui ra khỏi lồng ngực Lục Trạch Xuyên. echkidieu2029.wordpress.com “Đi đâu?” Lục Trạch Xuyên nhắm hai mắt mà vẫn ôm eo cậu, nói không rõ, Khương Tùy Tranh hôn một cái lên mắt anh, nói: “Anh ngủ tiếp đi, em đi làm bữa sáng.” “Ò… Khỏi làm cho anh, anh không ăn.” Lục Trạch Xuyên để cho cậu chạy thoát, bịt kín đầu ngủ tiếp, anh đóng phim quanh năm, về đến nhà lại như một đứa trẻ thích bám giường. Khương Tùy Tranh đáp lại một tiếng, vào phòng vệ sinh rửa mặt, đổi lại quần áo ở nhà, vào nhà bếp, tay chân vẫn còn ê ẩm, cũng tại cậu không thường xuyên rèn luyện thân thể, từ khi trốn về từ nước ngoài hồi mười mấy tuổi, người của nhà họ Khương cũng không còn xuất hiện nữa, chắc là bị dũng khí của cậu dọa sợ rồi, không cưỡng cầu nữa, giống như nhà họ Lục, bỏ mặc cậu tự sinh tự diệt. SSTruyen reup làm chó Sau khi ổn định lại, Khương Tùy Tranh định vừa học vừa làm, kết quả bị Lục Trạch Xuyên mắng cho một trận, bắt cậu bỏ cái suy nghĩ này, lo học cho giỏi, những chuyện khác không cần phải để ý, ba lần Khương Tùy Tranh liên tục trốn đi, làm trễ nãi việc học hơn một năm, mãi đến tận năm ngoái mới vừa tốt nghiệp, thật ra chuyện công việc cậu đã từng cân nhắc, định thương lượng với Lục Trạch Xuyên, hoặc là tự mở một cửa hàng nhỏ, hoặc là đi làm giờ hành chính, nhưng cậu vẫn chưa tìm được cơ hội thì Lục Trạch Xuyên đã hoảng trước rồi, mấy năm nay tuy rằng tình cảm của hai người chỉ có tăng lên chứ không giảm đi, thế nhưng nói thật, đề tài có thể cùng tán gẫu càng ngày càng ít. Cậu học kiến trúc, thành tích rất tốt, giải thưởng to to nhỏ nhỏ lấy được khá nhiều, Lục Trạch Xuyên ở trong giới giải trí, nổi bật như mặt trời ban trưa, hai người nhìn như xa cách đến nỗi bắn tên lửa cũng không tới ấy vậy mà lại cùng trông giữ một căn nhà nho nhỏ, Khương Tùy Tranh trước đây thường chia sẻ cho Lục Trạch Xuyên những chuyện lý thú trong trường, cho anh xem tác phẩm cậu thiết kế, phấn khởi giới thiệu với anh một kiến trúc sư nổi danh nào đó mà chỉ có người trong nghề mới biết, thỉnh thoảng không cẩn thận cậu sẽ nói một vài danh từ chuyên ngành, lại quên mất Lục Trạch Xuyên nghe không hiểu, không có cách nào nói tiếp, đương nhiên, anh không bao giờ biểu hiện ra là mình nghe không hiểu, nếu như không phải Khương Tùy Tranh phát hiện anh trốn ở thư phòng điều tra tư liệu, cậu sẽ mãi không biết anh vì mình mà tìm tòi học hỏi rất nhiều tài liệu chuyên ngành, những thứ đó đối với anh mà nói rất khô khan, anh đã từ bỏ việc học từ lâu để kiếm tiền nuôi gia đình, Khương Tùy Tranh biết chứ, Lục Trạch Xuyên bởi vì nửa năm cậu biến mất mà luôn không có cảm giác an toàn, cũng biết anh sợ giữa bọn họ càng chạy càng xa, anh không quen biểu đạt tình cảm, chỉ có thể lén lút đọc sách giáo khoa, ngốc nghếch kéo gần khoảng cách giữa bọn họ. Nhưng cậu không muốn để cho Lục Trạch Xuyên chống đỡ tất cả khổ cực, dù sao cũng là công việc, đi làm hành chính cũng thế, vào giới giải trí cũng thế, ở đâu cũng được, chỉ cần ở bên anh là được. “Anh muốn ăn cá.” Khương Tùy Tranh mới vừa bỏ gạo vào trong nồi, trên bả vai có thêm một cái đầu nặng trịch, Lục Trạch Xuyên buồn ngủ còn mặc áo ngủ, từ phía sau lưng ôm lấy eo cậu, treo ở trên người cậu như một con koala to bự, rõ ràng nói buồn ngủ, kết quả vẫn là tỉnh dậy. “Nhà ai sáng sớm ăn cá chứ?” Khương Tùy Tranh cười nói, kéo anh vào trong tủ lạnh xem thử nguyên liệu nấu ăn, bên trong trống rỗng không có thứ gì, nghĩ tới, trước khi cậu chính thức đến Mạch Hoa đã dọn dẹp sạch sẽ tủ lạnh, sợ trong nhà không có ai ngắt điện sẽ hỏng. Không có nguyên liệu nấu ăn, chỉ có thể thay quần áo cùng ra ngoài mua, Lục Trạch Xuyên võ trang, bịt rất kín, Khương Tùy Tranh ra mắt không lâu, còn chưa tới mức đi ở trên phố bị người ta nhận ra, chỉ mặc áo khoác, cùng đi siêu thị. “Mấy ngày này anh đều về nhà à?” Khương Tùy Tranh đứng ở quầy hoa quả lựa cam, Lục Trạch Xuyên thích ăn mấy loại hoa quả khó bóc vỏ, như là măng cụt hay dứa, còn thích cậu đút vào miệng anh, như một đứa trẻ to xác. Lục Trạch Xuyên đẩy xe đưa lưng về phía cậu, nói: “Ừm, mấy ngày nay không có chuyện gì, Trần Bằng cho bọn em nghỉ ba ngày à?” “Ừm.” Khương Tùy Tranh cầm lấy một quả cam ngửi một cái, bỏ vào trong giỏ: “Sau đó định đi chụp một bộ ảnh tuyên truyền, còn phải thu âm ca khúc mới.” Cậu chọn cam xong đem đi cân, Lục Trạch Xuyên chưa đi sang, quay đầu nhìn, phát hiện Lục Trạch Xuyên đang giơ điện thoại tự sướng, giơ trên dưới phải trái tìm góc chụp, chụp gần năm phút, Khương Tùy Tranh phì cười, Lục Trạch Xuyên rất ít khi đăng ảnh tự sướng, đăng được một tấm là fan cứ như ăn tết, dù sao cũng chỉ có lúc đăng ảnh tự sướng thì tài khoản weibo mới có thể là do chính anh thao tác. Chụp liên tục mấy bức, Lục Trạch Xuyên mở album ra nhíu mày chọn, bức ảnh này nói thế nào đây, chụp rất có cảm giác nghệ thuật, anh đội mũ đeo khẩu trang, lộ một phần tư khuôn mặt, bối cảnh là giá hoa quả đủ màu đủ sắc, Khương Tùy Tranh đứng ở đằng sau anh, không xa không gần, không lộ mặt, ngón tay thon dài đang cầm một quả cam bỏ vào trong giỏ. Lục Trạch Xuyên rất hài lòng, chọn một tấm rõ ràng nhất đăng lên weibo, @Lục Trạch Xuyên: Mua cam. Bình luận nháy mắt một cái đã lên hơn một nghìn, Lục Trạch Xuyên mở ra xem thử, vô cùng hài lòng. @Heo Nhỏ Bấy Bì: Đâu Đâu!!!! @Coca Thêm Sữa Chua: Đệttttt mị điên rồi!! Đâu Đâu và Xuyên tổng cùng nhau mua cam!! Áaaa mị là cam! @Không Nghĩ Ra Tên: Tay của Đâu Đâu à!? Có phải là tay Đâu Đâu không! Tay Đâu Đâu nhỏ nhắn trắng nõn thon dài quá đi!! @Đình Đình Ngọc Trạm: Cái tay kia…? Ú ù, hình như tui biết được chuyện gì không nên biết nè. @Chính Cung Đâu Đâu: Biến cho bố!! Đâu Đâu mới là chính cung! Cô hồn tuyến mười tám lui ra đi! @Mẹ Ruột Đình Đình: Hì hì, mị cũng phát hiện cái tay kia, ngồi đợi công khai thôi. Khi Khương Tùy Tranh quay lại, Lục Trạch Xuyên đã cất điện thoại vào trong túi, định đi mua cá, lại chần chừ không đi, Khương Tùy Tranh hỏi: “Còn muốn ăn gì nữa?” sstruyen reup là chó Lục Trạch Xuyên hất cằm, nhìn từ trên cao xuống mà hỏi: “Cái weibo kia của em là ai đang quản lý.” Khương Tùy Tranh nói: “Tự em quản, trước khi đăng weibo nói với anh Trần một tiếng là được rồi.” Người mới đều như vậy, rất bình thường, Lục Trạch Xuyên nói: “Vậy em không đăng gì tương tác với fan à.” Khương Tùy Tranh chớp mắt mấy cái: “Em có chuyện gì để đăng đâu.” Lục Trạch Xuyên khoanh tay, chỉ điểm cậu giống như tiền bối: “Đi dạo siêu thị không phải chuyện sao? Em tiện tay đăng một tấm lên đi, coi như tương tác.” “Như vậy cũng được sao?” Lục tiền bối nói: “Có cái gì mà không được, nhanh lên, chụp xong còn đi mua cá nữa.” Khương Tùy Tranh mười lăm tuổi đã tin mấy trò ma quái của anh rồi, tiện tay chụp một tấm đang cười, hỏi: “Như vậy được không?” Lục tiền bối nhìn kĩ vài giây, gật gật đầu, tuy rằng bối cảnh không rõ ràng, nhưng lại rất hợp với tấm trước của anh, dùng kính hiển vi xem, vẫn có thể nhìn ra là chung một siêu thị, Lục Trạch Xuyên ở trong lòng nhấn like cho bản thân, đẩy xe đi.