Hội thực tiễn ra đời tuy hứng chịu nhiều gạch đá, nhưng cũng từ đó về sau, mọi người đã dùng hành động thực tế hùng hồn chứng minh cho câu “Miệng nói không cần nhưng thân thể lại kêu gào rằng có“. Buổi sáng được ngủ nướng thêm một lúc, buổi tối có nhiều thời gian rảnh lên mạng hơn một chút chính là cám dỗ khó cưỡng lại nhất đối với đám sinh viên chưa hề va chạm xã hội và lợi ích tiền tài kia. Thế là chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, đã có vài người kéo nhau đến tìm Lý Tuân để thăm dò. Cậu cũng chẳng từ chối bất cứ ai. Ai muốn vào tổ chức cũng được, đối tượng nào cũng nhận, không có bất cứ quy định hạn chế thành viên nào cả. Cuối cùng ngay cả Phương Thư Miêu cũng đến xin gia nhập. Cô ấy giải thích rằng: “Áp lực cạnh tranh của bên hội sinh viên rất lớn, mình phải tranh thủ xuất hiện trước ban giám hiệu nhiều hơn để họ quen mặt đã.” Cô ấy còn không quên tỏ ra tốt bụng với cô bạn cùng phòng: “Cậu muốn vào không? Mình nói giúp với Lý Tuân cho.” Chu Vận từ chối khéo: “Cảm ơn cậu, tạm thời mình không có nhu cầu đâu.” Ba mẹ Chu Vận đều là giáo viên, từ bé cô đã được tẩy não: Đến lớp tự học là điều đương nhiên phải làm của học sinh, đấy cũng không phải là việc gian khổ gì cho lắm. Với lại, hiện tại cô còn chưa biết rốt cuộc cái “Hội thực tiễn” kia làm về gì nữa. Theo như lời đồn, vì gia cảnh Lý Tuân có thế lực nên được khoa ưu ái, Chu Vận lại thấy chẳng thể tin nổi điều này. Tại sao không tin á? Chẳng vì sao hết. Một thời gian sau, sự việc cũng dần dần thay đổi. Chu Vận thấy mấy sinh viên lúc trước chỉ vì không muốn tham gia giờ tự học mà gia nhập vào Hội kia lại lần lượt bỏ về lớp tự học. Phương Thư Miêu cũng mang theo tin tức đầu tiên ở vùng tiền tuyến. “Gay go lắm.” Cô ấy nhăn mày, “Yêu cầu của dự án quá khó, hiện tại bọn mình mới học chương trình cơ bản, cũng chỉ mới biết vài hàm lệnh thôi, làm sao viết được những chương trình phức tạp như thế. Đầu muốn nổ ra luôn.” “Khó lắm sao?” “Khó lắm!” Phương Thư Miêu quả quyết. Chu Vận lại muốn hỏi thêm về mấy dự án kia, nhưng chợt nhớ ra gì đó trước nên lại hỏi sang cái khác: “Vậy Nhậm Địch thì sao?” Là lớp phó môn ngôn ngữ C, bài tập của Nhậm Địch đều phải nộp qua cô, Chu Vận nhận thấy cô ấy chẳng có tí hứng thú nào với môn lập trình cả. Vừa nhắc đến Nhậm Địch, Phương Thư Miêu lại ấp úng: “Cô ta... cô ta không tham gia làm dự án.” “Vậy sao ở lại được?” “Do được Lý Tuân bao che, ngày đầu tiên bắt đầu làm dự án đã ghi danh cô ta vào rồi, dù cô ta có đến làm hay không cũng thế.” “Vậy à...” Phương Thư Miêu nhún vai, sau đó lại lấm lét nhìn sang Chu Vận, thầm thì: “Nói cho cậu biết nhé, gần như tối nào Nhậm Địch cũng đi tìm Lý Tuân đấy.” Chu Vận nhướng mày. “Lý Tuân cũng thế. Có mấy lần đang bận tối tăm mặt mũi, nhưng hễ Nhậm Địch vừa đến thì cậu ta ngừng tay ngay, đi với cô ta đến nửa đêm còn chưa thấy về, cũng chẳng ai biết họ đã làm gì. Ghê chưa?” Chu Vận vừa định cất lời thì Phương Thư Miêu lại nói: “Ơ mà, cũng không phải là chẳng ai biết, thực ra Cao Kiến Hồng biết đấy, nhưng lại không chịu nói.” Cô ấy vừa nói vừa bĩu môi, “Hứ, cứ ra cái vẻ thần bí, một trai một gái thì còn có thể làm chuyện gì cơ chứ, đều là người lớn cả rồi còn bày đặt giấu giấu diếm diếm như thế.” “...” “Nhậm Địch cũng dại dột chết đi được ấy. Ai chả biết Lý Tuân thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo, cô ta chả xơ múi được gì đâu.” Phương Thư Miêu nói xong liền tỏ thái độ khinh thường thêm lúc nữa rồi mới thản nhiên bỏ đi. Chu Vận cũng không hỏi han gì nữa. Dự án khó nhằn của Hội thực tiễn đã đánh rớt hết 90% những thành phần cơ hội. Mà vấn đề đáng để suy ngẫm là sau khi những người này trở về với lớp tự học cũng rất ít tham dự vào mấy vụ bàn tán về Lý Tuân nữa. Một thời gian sau, tất cả mọi người dần nghiêm túc tập trung vào học hành, kỳ thi giữa kỳ cũng đã đến. Đây là kỳ thi chính thức đầu tiên kể từ lúc tựu trường đến nay, quyết định 30% kết quả cuối kỳ nên ai ai cũng chú trọng. Chu Vận cũng vậy, nhất là với tư cách lớp phó môn ngôn ngữ C của cô bây giờ. Cũng không biết có phải cô đang ngầm phân cao thấp với ai kia hay không, hằng ngày Chu Vận đều đóng đô ở thư viện, tập viết chương trình, một đề bài mà thử làm theo nhiều cách khác nhau. Mỗi lần định buông lỏng bản thân, trong đầu Chu Vận tự nhiên lại hiện lên hình ảnh ai kia đang vung bảo kiếm chém xoèn xoẹt vào cô. Thế là cô lại kiên trì tiếp tục. Hôm đi thi, cô mở đề ra xem hết một lượt, thấy yêu cầu phần thực hành là “Viết chương trình vẽ hình trái tim.” Chu Vận cau mày, giáo sư Lâm ra đề tùy ý thật, thế này thì quá đơn giản rồi. Cảm xúc hiện tại của cô như một người đầu bếp mang sẵn tâm thế chuẩn bị làm bữa đại tiệc Mãn - Hán thế nhưng cuối cùng khách hàng lại chỉ đòi ăn mì tôm úp. Chu Vận làm một mạch hết phần thực hành mới quay lại phần lý thuyết. Vì đã dốc sức học hành cẩn thận nên cô nhanh chóng giải quyết xong đề thi. Lúc cô đang định nộp bài thì chợt phát hiện ra Lý Tuân đang ngồi cách đó vài máy còn chưa đứng dậy. Ớ! Chẳng biết tại sao, Chu Vận di chuột khỏi nút “nộp bài“. Cô kiểm tra đi kiểm tra lại bài làm đến mười mấy lần, nhưng vẫn không thấy chỗ nào cần sửa. Cô nhìn lại phần bài thực hành dễ giải kia, hình trái tim được vẽ ra đạt chuẩn trăm phần trăm. Hơn nữa... Điều khiến cô hơi đắc ý chính là khi nãy trong lúc vô tình liếc nhìn sang Ngô Mạnh Hưng lớp phó môn toán cao cấp, tuy không nhìn thấy chi tiết hàm lệnh của cậu ta, nhưng cô đã thấy độ dài hàm lệnh trong trình biên dịch bên ấy gần như là gấp bốn lần của cô. Không biết cậu ta đã viết cái khỉ gì nữa. Cứ ngần ngừ mãi, rốt cuộc lúc này cô lại thấy Lý Tuân đã nộp bài. Đến thời điểm đó Chu Vận đã ngồi chơi được mười mấy phút rồi. Nhìn bóng lưng Lý Tuân rời khỏi phòng thi, cô bất chợt thở dài cho bản thân mình một cách khó hiểu rồi cũng nộp bài. Mấy ngày sau điểm thi giữa kỳ được công bố, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Chu Vận, Lý Tuân chỉ đứng thứ mười một trong lớp, sau cô những bảy hạng. Chu Vận quả thật có cảm giác như đang cưỡi mây lướt gió. Sau đó đến tận khi xem chi tiết phiếu điểm, cô mới sửng sốt. Cậu ta thẳng thừng thể hiện rằng mình chỉ học môn chuyên ngành thôi, còn môn tư tưởng Mao Trạch Đông chỉ được có mười mấy điểm. Sau đó đến điểm số ngôn ngữ C, họ đều đạt điểm tối đa. Chu Vận cầm phiếu điểm mà cảm khái. Dường như cô cũng không thấy vui như đã tưởng tượng... Hôm đó có tiết của giáo sư Lâm, lúc Chu Vận vào lớp thấy chỗ mìnhhay ngồi bị Ngô Mạnh Hưng chiếm mất, đang nói chuyện với Lý Tuân ngay bên cạnh. Nhưng cặp sách của Ngô Mạnh Hưng vẫn đặt ở chỗ thường ngày của cậu ta, cô đoán chắc hẳn cậu ta sẽ nhanh chóng rời đi thôi. Vì vậy cô ngồi ngay bên phải Ngô Mạnh Hưng chờ đợi. “Cậu... cậu xem giúp tôi được không?” Cô nghe thấy Ngô Mạnh Hưng nói. “Mở ra đi.” Ngài Lý thờ ơ. Ngô Mạnh Hưng mở chương trình lên, Chu Vận len lén liếc sang, chính là câu cuối cùng của đề thi kia, yêu cầu vẽ trái tim. “Ý tưởng của tôi là vầy.” Ngô Mạnh Hưng hình như hơi sợ Lý Tuân, nói chuyện cũng ngập ngừng, “Chia trái tim làm ba phần. Sau đó... sau đó viết phần đầu tiên của trái tim vào bên trái, rồi đến khoảng chính giữa sẽ viết phần thứ hai của trái tim… Tiếp nữa dùng vòng lặp For...” (1) Lệnh For là vòng lặp xác định thực hiện lặp lại một số lần xác định của một (hoặc một chuỗi) hành động. Chu Vận thoáng nghe đã hiểu ra ngay, ý nghĩ này giống với bản chất con người Ngô Mạnh Hưng, chỉ có hai chữ thôi: Thẳng tuột. Lúc sau, cô nghe thấy tiếng cười khẽ của thủ khoa Lý. “Vậy mà cậu cũng là lớp phó môn toán cao cấp được à?” Câu nói này nghe mất lòng nhau quá! Quả nhiên Ngô Mạnh Hưng bị Lý Tuân giễu cợt thì vô cùng lúng túng, run run giọng: “Cậu, cậu, cậu, cậu có thể cho tôi xem cách giải của cậu không?” Lý Tuân đáp: “Cậu không cần xem cách giải của tôi làm gì, đi mà xem của lớp phó môn đang bên cạnh cậu kìa.” Ơ ơ ơ? Ngô Mạnh Hưng quay đầu lại. Hành động này của cậu ta khiến cho ánh mắt Chu Vận và Lý Tuân trực tiếp xoáy thẳng vào nhau. Chân Chu Vận như bị chuột rút, nhưng mặt vẫn tỏ ra điềm tĩnh. “Sao thế?” Ngô Mạnh Hưng: “Chu Vận, cậu có thể cho mình xem bài lập trình của cậu một chút không?” Chu Vận gật đầu: “Dĩ nhiên là được.” Dù sao cô cũng mang hình tượng hòa đồng dễ gần cơ mà! Chu Vận mở bài lập trình của mình ra, mắt Ngô Mạnh Hưng sáng lên như đèn pha. “Đơn giản quá!” Hai vòng lặp For, tổng cộng chỉ sáu hàng. Ngô Mạnh Hưng nói: “Hóa ra trái tim cũng có thể viết bằng hàm, cách của mình thật ngốc chết đi được.” “Không đâu, cách đó cũng được đấy.” Ngô Mạnh Hưng nghiêm túc, cầm quyển sổ ghi ghi chép chép, miệng vẫn lẩm bẩm. Cậu ta vốn có nền tảng, chẳng qua là có lúc đầu óc không nhanh nhạy, bây giờ vừa xem được bài giải của cô đã lập tức hiểu ra vấn đề. Ngô Mạnh Hưng được khai sáng nên rất phấn chấn, liên tục cảm ơn Chu Vận. Còn Chu Vận thì lịch sự bảo cậu ta đừng khách sáo. Không khí thật vui vẻ ấm áp. Tiễn Ngô Mạnh Hưng đi, Chu Vận trở về chỗ ngồi của mình. Vẻ hòa nhã trên mặt chưa tan đã phải đối diện với ánh mắt của Lý Tuân. Cô thật sự rất muốn hỏi cậu một câu, rốt cuộc là điều thần thánh gì đã tạo nên cái bản mặt châm biếm xoay 360 độ cũng không thấy góc chết của cậu vậy? “Muốn nói gì thì nói đi.” Lý Tuân dựa vào lưng ghế, những nếp áo sơ mi màu xám rộng thùng thình xếp trên bụng. “Hả?” Chu Vận ngỡ ngàng, “Gì cơ?” Lý Tuân lại cười khẩy, dời mắt đi. Chu Vận bị cậu đả kích liên tiếp nên chẳng biết đã lệch mất sợi dây thần kinh nào, bật thốt: “Cho tôi xem với.” Lý Tuân thản nhiên liếc mắt sang: “Hả?” Đâm lao thì phải theo lao, Chu Vận lấy can đảm nói tiếp: “Bài làm của cậu đấy, cho tôi xem một chút, được không?” Lý Tuân ung dung nói: “Được.” Cậu ấn vào bàn phím, hàm lệnh trong trình biên dịch hiện ra, Chu Vận ghé người qua xem. ... ...... ......... Cái khỉ gì đây? Nói về độ dài, hàm lệnh của Lý Tuân còn dài hơn cả của Ngô Mạnh Hưng. Nhưng của Ngô Mạnh Hưng là ý tưởng thô sơ như việc quẹt đá đánh lửa thời tiền sử, vừa nhìn đã thấy rõ hết thảy. Mà cái của Lý Tuân... Chu Vận vận dụng hết tất cả các tế bào não, cũng chỉ có thể hiểu được năm hàng đầu tiên. Phần sau làm gì nhỉ? Hàm này thực hiện công việc gì vậy? “Xem không hiểu thì đừng cố.” Phía sau truyền đến giọng nói ôn hòa êm tai, “Mất công mà lại nghẹn uất nữa.” Cô cảm nhận được một cơn đau đớn đang bộc phát mà không cần kích thích mạnh mẽ từ bên ngoài thường được gọi là đau dây thần kinh, lần đầu tiên ghé thăm đầu óc của mình. Trong khoảnh khắc trời đất quay cuồng đó, chuông vào học vang lên. Giáo sư Lâm mang theo cốc trà bước vào lớp, Chu Vận im thin thít lùi về chỗ ngồi. Sau khi hết giờ, Lý Tuân vừa bước ra đến cửa phòng học thì Chu Vận đã tranh thủ lấy bút viết nhanh mấy điểm mấu chốt trong hàm lệnh kia lại, sau đó cũng ba chân bốn cẳng chạy về ký túc xá. Cô lật tài liệu ra tra, cuối cùng sau hơn bốn giờ vật lộn, qua mười mấy lần thử nghiệm, rốt cuộc cô đã xây dựng thành công lại hàm lệnh của Lý Tuân. Cô cho chạy ngay lập tức. Trên màn hình hiện lên một trái tim đỏ tươi đa chiều đang đập thình thịch trên phông nền mờ tối. *** Trên sân thượng, tối nay gió thổi cũng rất lạnh. Chu Vận bùi ngùi nhìn ra đài phun nước phía xa xa, cắm ống hút vào cốc trà sữa. Vừa mới hút được một hơi đã nghe thấy phía sau vang lên giọng nói quen thuộc. “Mẹ kiếp!” Chu Vận quay đầu lại, gọi: “Nhậm Địch, đến đây cùng ngồi đi.”