Chu Vận cảm giác mình như đang say trong một giấc mộng rất dài, vừa quay lại giấc mơ đã đảo ngược. Bắt đầu từ khoảnh khắc cậu nói "Anh yêu em", đến buổi tốihọ cùng nhau quyết định mục tiêu tương lại, rồi đến bờ hồ đêm hè, cành liễu đong đưa, thân thể mướt mồ hôi, pháo hoa đêm giao thừa... Và cả những môn họ từng học, thuốc họ từng hút, con đường từng qua... Câu nói cậu mời cô vào Hội, nụ cười khẩy lúc khinh thường... Sau đó là buổi chiều nóng bức hôm ấy, giáo viên điểm danh khàn cả cổ ở cửa sân thể dục, không ngừng gọi to: "Số Một, lớp Một, Lý Tuân có đây không?" Sau lưng vang lên tiếng trả lời. "Đến đây!" Giấc mơ ngừng lại tại đây, những ký ức xa hơn cô không nhớ được và cũng chẳng cần nhớ đến, sinh mạng cô như bắt đầu từ câu "đến đây" kia. *** Lý Lam được một nhóm học sinh đi ngang qua phát hiện. Sản phẩm dự thi nhóm họ xảy ra chút vấn đề, nên làm đến tận khuya, sau đó ra ngoài định đi đường tắt về nhà khách, vừa vòng qua khúc quanh, người đi đầu đã suýt vấp ngã. Trong cảnh tối đen, họ nhìn thấy một người nằm ngất trên đất, khiến họ khiếp vía. Lúc họ đưa Lý Lam đến bệnh viện, sức sống của cô đã vô cùng yếu ớt, kèm theo bị hạ thân nhiệt trầm trọng nên rơi vào hôn mê sâu. Bác sĩ không tìm được giấy chứng minh nhân dân trên người cô, đành lấy điện thoại của cô đi sạc pin, sau đó thấy lịch sử cuộc gọi chỉ toàn là một cái tên Lý Tuân. Khi ấy Lý Tuân đã tìm Lý Lam mười mấy giờ rồi, cậu tìm tất cả những nơi cô có thể đến, cuối cùng thậm chí là nhờ cảnh sát giúp đỡ. Cảnh sát lấy lý do "thời gian mất tích chưa đến 24 giờ" từ chối khéo, bảo cậu lại đến những nơi cô có thể đến xem thử lần nữa. Cảm xúc Lý Tuân gần như đã đến đỉnh điểm mất khống chế, đến khi nhận được điện thoại liền chạy ngay đến bệnh viện, thấy dáng vẻ Lý Lam hấp hối thì hoàn toàn điên loạn. Cậu kéo một sinh viên, hỏi tại sao Lý Lam lại ngất xỉu ở nơi đó, vẻ mặt cậu kinh khủng như muốn ăn thịt người. Sinh viên kia sợ hãi rồi lại cảm thấy tức giận, mắng cậu: “Cậu có nhầm không vậy, là chúng tôi đưa cô ta đến bệnh viện, ngày mai chúng tôi còn phải thi mà bây giờ vẫn còn ở đây này. Thái độ cậu như vậy là sao, ai mà biết được sao cô ta lại ở đó chứ?” Họ lấy lại tiền tạm ứng chi phí cấp cứu liền bỏ đi. Lý Tuân hỏi bác sĩ tình trạng Lý Lam thế nào, bác sĩ cũng không dám nói chắc, chỉ ậm ờ suy đoán nói bình thường sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng vì bệnh nhân đang trong giai đoạn bệnh nặng, thân thể vô cùng suy yếu, nên không thể loại trừ trường hợp sẽ có thể dẫn đến tình huống đột phát nghiêm trọng hơn. Lý Tuân rời khỏi bệnh viện, đi đến nơi Lý Lam ngất xỉu ngoài hội trường xem xét. Đã hơn bảy giờ sáng, nhưng buổi sáng mùa đông trời vẫn còn âm u, cộng thêm mấy ngày nay trời đều đầy mây, cảnh vật xung quanh mờ ảo. Bên trái tòa nhà hành chính có một máy bán hàng tự động, hiện tại trong kỳ nghỉ nên không ai dùng, máy đang tắt. Lý Tuân đi đến, ngẩng đầu thấy phía trên máy bán hàng có một camera đặt ở góc khuất. Bảo vệ trực ban ở trường vừa thức dậy, nhìn thấy thời tiết âm u này đã cau mày. Bởi vì năm nay có cuộc thi, thời gian làm việc của anh ta cũng bị kéo dài, điều này khiến anh ta rất khó chịu. Vừa định đi rửa mặt đã bị tiếng gõ cửa làm giật mình. Anh ta đi ra mở cửa, trông thấy một nam sinh cao ráo đứng bên ngoài, vẻ mặt âm trầm, mắt đầy tơ máu. Anh bảo vệ vừa định hỏi cậu là ai thì đã nghe thấy đối phương khàn khàn nói: “Tôi muốn xem lại đoạn ghi hình giám sát hôm qua.” Anh bảo vệ bất mãn: “Cậu là sinh viên khoa nào, ngang ngược như thế muốn làm loạn à, thầy chủ nhiệm cậu là ai, tôi gọi cho thầy cậu...” Anh ta còn chưa dứt lời đã đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói, quỳ ngay xuống đất. “Tôi muốn xem đoạn ghi hình ngày hôm qua.” Cậu rút chân lại, nói lần nữa. Anh bảo vệ đau đến mức không đứng dậy nổi, cậu liền dứt khoát đi thẳng đến máy tính, loay hoay một chốc đã mở ra đoạn phim giám sát ngoài hội trường hôm qua lên. Hình ảnh trong đoạn phim rất mờ, giống như lau thế nào cũng chẳng rõ lên được. Anh bảo vệ phẫn nộ, cảm thấy nên làm chút gì đó để xử lý chuyện vừa rồi, nhưng anh lại không có hành động gì, bởi vì anh nhạy cảm phát giác được cậu nam sinh trầm mặc này đã có chút mất lý trí. Hội trường đang diễn ra cuộc thi, đúng lúc nhóm của Phương Chí Tịnh lên thuyết trình, giáo sư Lâm ngồi giữa những ban giám khảo bên dưới. Ông có ấn tượng khá tốt với Phương Chí Tịnh, đang khen cậu ta với giáo sư bên cạnh. Lúc Lý Tuân vào hội trường không ai chú ý đến, chỉ có Phương Chí Tịnh thoáng cái đã thấy cậu, đang phát biểu thì bỗng im bặt. Cậu ta nhìn Lý Tuân từ từ đến gần, theo bản năng khẽ lùi về sau. Cảm giác bị áp bách đáng sợ mà Lý Tuân mang đến hai năm trước lại kéo tới. Trong khoảnh khắc đó thậm chí Phương Chí Tịnh quên luôn cả cuộc thi, trong lòng cậu ta nhanh chóng suy nghĩ có phải đã có hành động xấu xa kia đã bị lộ tẩy rồi không? Lẽ nào bà cô kia mách với nó à? Như vậy cũng không sao, không có người thứ ba làm chứng thì đâu đối chứng được, với lại đang ở trước mặt đám đông, Lý Tuân có thể làm gì được cậu ta chứ? Nghĩ như vậy Phương Chí Tịnh lại an tâm, còn quay đầu ra hiệu cho bên nhóm mình chuẩn bị. Trong vài phút dừng lại ngắn ngủi, Lý Tuân đã bước lên sân khấu, Phương Chí Tịnh vừa quay đầu lại đã thấy mặt tối sầm, mắt trái thoáng chốc ướt đẫm như có đồ gì đó bể nát, chảy xuống chất lỏng sền sệt. Tiếp theo là cơn đau thấu xương, đau đến mức dưới thân cậu ta mềm nhũn, đũng quần ẩm ướt. Phương Chí Tịnh biết đã xảy ra chuyện nhưng không rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện lớn thế nào. Cậu ta ngã xuống đất, khi ấy vẫn còn ý thức mỏng manh, trong tầm mắt đỏ lòm, thể giới cũng nhòa đi, máu và óc đều hòa lẫn vào nhau. Cậu ta muốn gào thét nhưng sợ đến mức chẳng thốt nổi thành lời, cổ họng bị bóp chặt, cảm giác được nỗi sợ hãi tuyệt vọng khi bị người khác tước đoạt tính mạng. Sau đó cậu ta không còn biết gì nữa, toàn hội trường đều khiếp sợ. Đến tận khi giáo sư Lâm ở ghế ban giám khảo đứng dậy, hét lớn với nhóm nhân viên bên cạnh: "Còn đứng đó làm gì, mau kéo họ ra!" *** Chu Vận biết được chuyện này đã là ba ngày sau. Mẹ cô ngồi trên sô pha, vừa nhâm nhi tách trà vừa thản nhiên kể lại cho cô nghe. Bởi vì giọng điệu bà quá nhẹ nhàng, cho nên Chu Vận cũng tự nhủ với lòng rằng chuyện này không nghiêm trọng lắm. "Chỉ đánh nhau thôi mà, kiểm điểm là được." Nếu không được thì xin nghỉ học, đâu có gì ghê gớm. "Kiểm điểm?" Mẹ cô nghe thấy liền cười khẩy, chậm rãi nói, "Mắt trái của Phương Chí Tịnh đã bị mù đấy." Toàn thân Chu Vận lạnh ngắt.  Mẹ cô lại nói: "Cậu ta ra tay rất độc ác, còn đánh người ta đến mức thoi thóp." Chu Vận không nói nên lời, chỉ không ngừng lắc đầu, tự an ủi mình... Sẽ không có chuyện gì, nhất định là có nguyên nhân, anh ấy sẽ không tự dưng... Mẹ cô hừ một tiếng, nói: "Cậu ta bị bắt ngay tại hiện trường, nghe nói hôm qua chị cậu ta đã chết trong bệnh viện. Chậc chậc, đúng là một đền một." Tai Chu Vận ù đi: "Mẹ nói gì?" "Mẹ nói là một đền một." Trong lúc nhất thời Chu Vận không biết được đây là mơ hay là thật, cô quay người lại đi lên lầu, mẹ cô gọi với sau lưng: "Con đi đâu?" Chu Vận không đáp lời, trở về phòng lấy điện thoại, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy. Hốc mắt cô đỏ hoe, tay bắt đầu run lên không ngừng, lại vội vã chạy xuống lầu, nhìn mẹ nói: "Điện thoại di động của con đâu?" Mẹ cô bưng tách trà, vẫn ung dung nhìn cô. Chu Vận thấy vẻ thong dong của bà liền hét to lên: "Con hỏi mẹ điện thoại của con đâu?" Bà chưa bao giờ nghe thấy Chu Vận nói chuyện với mình bằng giọng điệu như vậy. Trong cơn hoảng hốt làm bắn vài giọt nước trà nóng hổi lên tay, ánh mắt trở nên dữ tợn hơn: "Chu Vận, con dám hét với mẹ lần nữa xem." Chu Vận đi đến, vừa lấy giọng tất cả tâm trạng liền bộc phát, cô nhìn chằm chằm vào mẹ, nói: "Mẹ bảo con chuẩn bị tài liệu công ty là vì muốn giữ chân con đúng không?" Mẹ cô cười lạnh: "Chu Vận, con đừng có nhìn mẹ bằng ánh mắt ấy, không phải là mẹ xúi nó đi đánh người, chuyện này không liên quan gì đến mẹ và con, đây chính là hành động điên rồ của bản thân nó." Chu Vận đi ra cửa. Mẹ cô hỏi: "Con định đi đâu?" Cô giật áo khoác xuống, tiện tay mặc vào. "Người đã bị bắt giam rồi con định đi đâu tìm. Bây giờ chuyện này đang gây xôn xao dư luận, nhà Phương Chí Tịnh cũng không phải dạng vừa, con trai bị người ta đánh mù một mắt, con nghĩ xem họ có bỏ qua cho nó không?" Chu Vận như thể không nghe thấy, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, cô phải đi gặp cậu. Ngay lúc cô đẩy cửa ra, Chu Quang Ích đi từ ngoài vào, không nói hai lời liền đẩy cô vào nhà, trở tay đóng cửa lại. Chu Vận: "Ba để con đi ra ngoài." "Con không được đi đâu hết!" Chu Quang Ích nghiêm giọng, "Trước khi chuyện này kết thúc, con phải ngoan ngoãn ở nhà cho ba." Chu Vận vẫn muốn đi ra ngoài, Chu Quang Ích liền giơ tay lên tát cô. "Con còn sợ chuyện này còn chưa đủ náo động phải không?" Đây là lần đầu tiên Chu Quang Ích đánh Chu Vận. Nhà họ đều là dân trí thức, bất kể là nói chuyện gay gắt đến cỡ nào, ba mẹ chưa từng ra tay đánh cô. Mẹ cô ở bên cạnh xem không nhịn được đến kéo Chu Vận, nói với Chu Quang Ích: "Ông nói thì nói, động tay động chân làm gì." Vẻ mặt Chu Quang Ích nghiêm khắc, khiển trách Chu Vận: "Con đã lớn rồi mà không phân biệt được nặng nhẹ! Đây không phải là chuyện nhỏ. Con trai người ta đã mù một con mắt, nửa đời sau cũng bị hủy hoại, con còn bênh vực thằng khốn đó à?" Chu Vận gào to: "Cậu ta mù hay không đâu có liên quan gì đến con." Chu Quang Ích lại tát cô một cái, lần này mẹ cô không ngăn cản, Chu Vận bị tát đau điếng. Da cô trắng nõn, vô cùng nhạy cảm với tác động bên ngoài, hai cái bạt tai này khiến cho nửa gương mặt cô sưng vù, đáy mắt hằn lên tia máu, nhưng cô vẫn gượng chống đỡ, trước sau không để nước mắt chảy xuống. "Vậy tương lai của anh ấy thì sao?" Chu Vận giương đôi mắt đỏ ngầu chất vấn, "Anh ấy cũng là sinh viên mà, sao các người không ai nghĩ cho tương lai của anh ấy?" Chu Quang Ích quát lên: "Nó gây ra chuyện như thế còn muốn nghĩ đến tương lai à?" Chu Vận lắc đầu: "Ba sai rồi." Cô hạ giọng, "Tương lai của tất cả mọi người ở đây đều thua anh ấy, bao gồm cả con." Chu Quang Ích bị ánh mắt như dao găm của cô làm dấy lên cơn thịnh nộ: "Con có biết mình đang nói gì không?" Mẹ cô ở bên cạnh phụ họa: "Chu Vận, sao con lại không ngoan ngoãn như vậy. Ba mẹ ngậm đắng nuốt cay mới nuôi con khôn lớn không phải là để con không biết phân biệt đúng sai thế này." Chu Vận quay sang nhìn bà: "Con không ngoan đã từ lâu lắm rồi, con còn biết hút thuốc lá nữa đấy, mẹ biết không?" Mắt mẹ cô trở nên lạnh lùng: "Con nói cái gì?" Ánh mắt Chu Vận không hề nhượng bộ, hoàn toàn bất chấp tất cả: "Biết con đã học hút thuốc từ lúc nào không? Là vào cái ngày mẹ và Phương Chí Tịnh ép Lưu Hiểu Nghiên bỏ đi đấy." Trong nháy mắt mẹ cô cứng đờ. Bà không ngờ rằng lại xảy ra tình huống khó xử này, chuyện đã từ nhiều năm trước nhưng Chu Vận vẫn còn nhớ rõ. Giọng nói Chu Vận run run liều lĩnh, nghiến răng nói: "Cho nên, dù Lý Tuân có giết Phương Chí Tịnh con cũng sẽ vỗ tay cổ vũ cho anh ấy." Mẹ cô lại sợ đến mức sững người lần nữa. Lần đầu tiên bà á khẩu không nói được gì trước mặt Chu Vận.  Chu Quang Ích không nghe nổi nữa, cũng không tiếp tục nói nhảm với cô, ông nắm cánh tay cô lôi lên lầu. Chu Vận liều mạng giãy dụa nhưng sức cô không bằng Chu Quang Ích. Ông nhét cô vào phòng: "Con tỉnh táo lại cho ba!" Mẹ cô theo sát phía sau: "Khoan khóa cửa đã, để tôi vào trong trông chừng nó." Chu Vận bị nhốt trong phòng bốn ngày, mẹ cô cũng nghiêm túc trông chừng cô trong những ngày ấy. Cô không ăn gì cả, làm hết tất cả các cách muốn đi ra ngoài, nhưng ngoại trừ thời gian đưa ba bữa cơm ra, Chu Quang Ích tuyệt đối không mở cửa cho cô. Cuối cùng Chu Vận nghĩ liều muốn nhảy ra ngoài cửa sổ, mẹ cô cũng không cản, chỉ ngồi trên sô pha nhìn cô. Đã trông chừng Chu Vận nhiều ngày, mắt bà cũng hằn sâu vẻ mỏi mệt. Bà nói với Chu Vận:  "Mẹ không biết con luôn canh cánh trong lòng với chuyện trước kia như vậy, nhưng mẹ cũng muốn tốt cho con thôi. Nếu con cảm thấy con vì thằng con trai kia bằng lòng để ba mẹ đau khổ cả đời thì con hãy nhảy đi. " Mẹ cô đã khóc khi nói ra câu đó. Rốt cuộc tinh thần Chu Vận sụp đổ, quỳ trên mặt đất khóc òa lên, như thể tất cả mọi người trên thế giới đều được bảo vệ, ngoại trừ cô ra. Cô cảm giác như mình đang say trong một giấc mộng thật dài, vừa quay lại giấc mơ đã đảo ngược. Đến cuối cùng thậm chí cô cảm thấy giấc mơ kia đẹp đến mức không giống là của cô nữa. *** Vụ án của Lý Tuân chấn động xã hội. Sau khi Phương Chí Tịnh biết tin Lý Lam qua đời, ý thức được sự tình rất nghiêm trọng nên khăng khăng là khi ấy Lý Lam chỉ hỏi cậu ta về tình hình chuẩn bị trong hội trường, sau khi cậu ta tốt bụng nói thì Lý Lam sợ ảnh hưởng đến em trai nên mình không đi vào. Ba mẹ Phương Chí Tịnh đều làm trong cơ quan nhà nước, trong lúc đợi khởi tố liền nghĩ hết cách tạo áp lực dư luận. Có ký giả không biết moi từ đâu ra thông tin, tuôn hết tất cả những chuyện Lý Tuân làm trong trường. Coi thường nội quy, bắt nạt bạn học, nịnh bợ con gái lãnh đạo... Thậm chí là lời cậu nói thích con gái ngốc cũng bị lôi ra. Truyền thông dễ dàng đắp nặn lên hình tượng kẻ hèn hạ trèo lên nhà quyền quý, đố kỵ người có tài cho cậu. Trong lúc nhất thời dư luận sôi sục, nghiêng về phía người bị hại. Có khoảng thời gian rất dài Chu Vận không dám ngủ, vất vả lắm mới thiếp đi thì khi tỉnh lại cũng không dám mở mắt. Dường như vừa mở mắt là sẽ rơi ngay vào địa ngục. Tòa án nhanh chóng đưa ra phán quyết về vụ Lý Tuân, cố ý gây thương tích khiến đối phương tàn tật, chứng cứ vô cùng xác thực và không hề hối cải. Khi thẩm phán chất vấn vì sao cậu lại ra tay nặng như vậy, cậu chỉ nói một câu: "Bởi vì nó đáng chết."  Bị phán quyết tám năm tù, Lý Tuân không chống án. Tình trạng sức khỏe của Chu Vận trở nên rất tệ, ba mẹ cô vốn không hề lo lắng nhiều, họ cho rằng nhất định Chu Vận sẽ tốt lên, tin rằng chỉ cần một thời gian trôi qua thì cô sẽ vô sự. Đến tận ngày tựu trường tháng sau, Chu Vận vẫn không dậy nổi. Rốt cuộc mẹ cô bắt đầu lo lắng, đưa cô đi khám Tây y nhưng vô ích, bác sĩ nói chủ yếu là bệnh do tâm lý. Bà lại mang cô đi khám Trung y, bác sĩ bắt mạch xong liền đặt tay dưới đuôi lông mày của Chu Vận một chút rồi nói với mẹ cô: "Hiện tại khí sắc của cô bé này đã đến đây rồi." Nói xong ông lại dời tay lên nửa tấc, "... đến đây chính là bệnh trầm cảm", rồi lại hướng lên nửa tấc nữa, "Còn đến đây thì mười người sẽ có đến chín người có hành động tự sát." Mẹ cô làm thủ tục bảo lưu chương trình học cho cô, trông chừng cô không rời một bước. Trong một tháng Chu Vận sụt hơn năm ký, nằm trên giường như chim sợ ná, chỉ một tiếng vang khẽ cũng toát mồ hôi lạnh. Mẹ cô ngồi bên giường, nhìn con gái như vậy liền khẽ nói: "Chu Vận, con người mỗi khi trải qua một trận ốm nặng đều sẽ từ bỏ một thói xấu. Con nhất định phải rút ra được bài học." Chu Vận cúi đầu: "Con..." Mẹ cô kề sát vào: "Gì cơ?" Chu Vận nói với âm thanh lí nha lí nhí: "Con biết tính tình anh ấy không tốt... rất dễ chọc giận người khác." Cô nói rất chậm, mỗi một câu đều tốn rất nhiều sức lực: "Anh ấy từng gây ra rất nhiều lỗi lầm, lại hay thích chứng tỏ, còn độc miệng..." Chu Vận ngước đôi mắt đỏ bừng khỏi gối: "Nhưng có sai đến mức này không?" Cô nhìn mẹ cô, lại như thông qua bà hỏi tất cả mọi người, "Mẹ cảm thấy anh ấy đã làm chuyện sai trái đến mức này, nhất định phải trả giá bằng cả tuổi trẻ sao?" Mẹ chăm chú nhìn cô, hồi lâu mới trả lời: "Con phải đi hỏi những kẻ hận nó mới đúng." Chu Vận không thể nào chấp nhận. Mẹ nói: "Tất cả quyết định đều do chính bản thân nó làm ra, là lựa chọn của chính nó. Mẹ đã sớm nói với con, mẹ nhìn học sinh rất chuẩn, sớm muộn nó cũng gây ra đại họa. Từ bé đến lớn con đều như vậy, rất dễ bị mấy kiểu người xấu này hấp dẫn, cuối cùng chỉ có mình con bị thương." Mẹ cô đứng dậy, vừa đi ra cửa vừa nói với cô: "Chu Vận, con cũng nên biết, chuyện giữa con và thằng nhóc kia mà bại lộ sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến chức vụ của ba con hiện giờ, con đừng chỉ nghĩ đến bản thân. Con cũng không cần chú ý đến mấy chuyện vặt vãnh, lúc còn trẻ ai cũng có ý tưởng viển vông và xung động, quá khứ đã qua rồi, lịch sử đã sang trang thì phải bước tiếp mới đúng." Lịch sử đã sang trang, sau đó thì sao? Ai sẽ ở lại trong sử sách? Gút mắc trong lòng cô không giải được. "Năm nay phải đưa nó ra nước ngoài." Chu Quang Ích nói với mẹ cô, "Như vậy không được, phải chuyển nó sang hoàn cảnh khác." Chu Vận trải qua thời kỳ ngây ngốc rất lâu. Lần này mẹ cô cho cô đầy đủ thời gian, không thúc giục, cũng không khuyên nhủ nữa. Dù sao mặc kệ cô có chấp nhận hay không, kết quả vẫn luôn là như thế.  Sức khỏe Chu Vận ngày càng sa sút, bắt đầu từ giấc ngủ rồi dần dần ảnh hưởng đến nội tạng, đến da dẻ. Người cô nổi từng mảng sởi, uống thuốc gì cũng vô ích. Nhậm Địch và Phó Nhất Trác đều gọi điện cho cô, nhưng đến hôm sau Chu Vận đã quên mất nội dung họ đã nói. Di chứng này quá nghiêm trọng. Có một dạo Chu Vận cảm thấy cô thật sự không chống đỡ nổi nữa. Cuối cùng cứu cô vẫn là một giấc mơ.  Trong mơ, cô đứng bên ngoài hàng rào sắt, xa xa nhìn thấy một người nhuộm mái tóc vàng rối bù, hai tay bỏ vào túi đứng giữa sân thể dục cười nhạt. Sau một hồi, trời đất bỗng nổi trận cuồng phong, cỏ trên sân bóng lay động ào ạt. Cậu vẫn đứng yên ở đấy, sắc trời như thể ngày tận thế. Cô choàng tỉnh giấc giữa lúc đêm đen và bình minh giao nhau, xung quanh yên ắng tĩnh mịch. Giấc mộng này khiến cô thể nghiệm được một tình yêu vĩnh hằng, hoặc là nói là một kiểu tự do vĩnh hằng. Từ đó trở đi, cô không còn sợ hãi nữa. Bốn tháng sau, trước ngày Chu Vận rời khỏi nước, cô về trường một lần. Sân trường vẫn yên bình, tất cả đều như thường ngày. Cô chỉ gặp Cao Kiến Hồng. Cao Kiến Hồng vẫn tiếp tục điều hành công ty, nhưng cậu ta đã ngừng dự án trước đây Lý Tuân đã làm, chuyển hướng sang thương mại điện tử, hơn nữa còn nhờ anh cố vấn lúc trước thu hút một nhóm nhà đầu tư mới. "Cậu không thể trách mình." Cao Kiến Hồng nói với cô. Chu Vận không nói gì, quay người bỏ đi. Cao Kiến Hồng bỗng kéo cánh tay cô lại, giọng nói cũng trở nên kích động. "Chu Vận, cậu không thể trách mình, mình đã từ bỏ tất cả. Thi thạc sĩ, đi du học, tất cả những gì trường học đề cử, mình đều từ bỏ, chỉ vì cái công ty này thôi. Nhưng cậu ấy thì sao? Cậu ấy đã làm gì? Chu Vận, ba năm rồi, có bao giờ cậu ấy quyết định mà nghĩ tới người khác chứ!" Chu Vận nhìn cậu ta, khẽ nói: "Lý Tuân chỉ nói thích con gái ngốc trước mặt thành viên trong Hội, tại sao truyền thông lại biết?" Cao Kiến Hồng thoáng khựng lại rồi thản nhiên nói: "Cậu cho rằng mấy năm qua người cậu ta đắc tội còn ít sao?" Chu Vận gật đầu, quay người bỏ đi. "Chu Vận!" Cao Kiến Hồng gọi với theo sau lưng cô, "Cậu không thể đòi hỏi tất cả mọi người đều đối xử với cậu ấy như cậu được." Cô không hề dừng lại dù chỉ một bước. Có câu nói thế nào nhỉ, tất cả mọi chuyện chỉ mang hình dáng vốn có của nó tại thời điểm khởi nguồn, càng về sau sẽ càng lệch xa khỏi quỹ đạo. *** Phút chốc máy bay tăng tốc phi thẳng lên không trung. "Thưa cô, cô cần khăn giấy không?" Cô tiếp viên thấy Chu Vận rơi lệ, nhẹ giọng hỏi. Chu Vận lắc đầu, lẳng lặng nhìn trời cao vạn dặm và tầng mây giăng kín ngoài cửa sổ. Trong hồi ức, nỗi đau khổ và niềm vui sướng đều đếm không xuể. Có vài đoạn ký ức được hồi tưởng quá nhiều lần nên đã không còn chân thật nữa, chúng như bong bóng, dễ dàng tan vỡ theo gió. May mà còn có một thứ rất vững chắc, chính là câu "anh yêu em" của cậu vào lần cuối cùng họ bên nhau. Dù cô có trải qua muôn nghìn thử thách, nó vẫn đau đáu trong lòng, hằn sâu trong trái tim, đủ để chứng minh tất cả mọi chuyện, động viên cô kiên trì bước tiếp.HẾT QUYỂN 1