Không ai dám lên tiếng, cũng chẳng ai dám ngẩng đầu. Chu Vận cảm khái, trong tiếng chửi rủa ràn rạt như vậy mà mấy vị đàn anh nghiên cứu sinh kia vẫn có thể chú tâm vào làm việc, thậm chí còn nghiêm túc hơn cả lúc trước, thật mang đậm khí phách chủ tịch ung dung đọc sách giữa chợ bán thức ăn. Trương Hiểu Bội chỉ thẳng vào Chu Vận, mắng té tát: “Cô đã biến chương trình hoàn hảo của người ta thành cái quái gì thế hả? Loạn xà ngầu cả lên! Lúc tôi mang đến cho người ta xem cũng nên dẫn cô đi theo để thấy cái vẻ mặt kia của họ mới phải. Cô cúi đầu câm họng làm cái gì? Cô có biết cái gì là nhục nhã không? Đúng là đồ trẻ ranh! Tôi chỉ lơ là một chút là cô đã làm loạn hết lên, cũng tại tôi quá tin tưởng cô, thấy cô lúc đến đây tràn trề lòng tin, kết quả thì sao? Cô nói cho tôi biết xem, sao cô vẫn còn có mặt mũi bước chân vào phòng thí nghiệm này vậy hả? Nói đi, cô nói cho tôi biết đi, đừng có câm như hến. Sao giáo sư Lâm lại dạy dỗ ra cái loại học trò như cô thế này?” Chu Vận yên lặng cúi gằm, không nhìn Trương Hiểu Bội. Mụ ta mắng cả buổi vẫn không thấy Chu Vận đáp lại tiếng nào thì càng nghiến răng nghiến lợi hơn. “Cứ y như con câm, các cậu có thấy không, hệt như một con câm vậy.” Mụ gào với nhóm nghiên cứu sinh trong phòng, “Đều là một lũ vô dụng!” Mụ nổi điên lên, đẩy Chu Vận một cái. Móng tay của mụ còn sắc hơn cả giọng điệu của mình nữa. Chu Vận lùi về sau hai bước, khẽ nói: “Em xin lỗi...” “Xin lỗi?” Trương Hiểu Bội vừa thấy cô lên tiếng liền ngay lập tức tru tréo với âm lượng lớn hơn, “Cô có biết đây là dự án của chính phủ không? Xảy ra vấn đề cô cho rằng một câu xin lỗi là xong à? Cô đã làm mất mặt nhà trường rồi đấy! Cô gánh được trách nhiệm này không?” Chu Vận cứ cho rằng mình rất bình tĩnh, nhưng đến khi đi ra khỏi phòng thí nghiệm, cô mới phát hiện tim mình đập rất nhanh. Bất kể tự đáy lòng cô nghĩ thế nào, dù sao Trương Hiểu Bội cũng là giáo sư. Thân phận “thầy” và “trò” xưa nay chưa bao giờ ngang hàng cả. Trương Hiểu Bội có vị thế cao hơn cô nhiều. Chu Vận đứng ở đầu hành lang hóng gió để bản thân hạ nhiệt. Trải qua một tuần giày vò, cô thật sự thấy đồng cảm với nhóm Hàn Gia Khang, cũng tò mò liệu họ làm việc dưới trướng mụ hướng dẫn qua vài năm như vậy, đến khi ra ngoài sẽ biến thành bộ dạng như thế nào? Chu Vận ôm máy tính trở về ký túc xá, Trương Hiểu Bội cho cô hai ngày để sửa lại chương trình, với một cái danh nghĩa đẹp đẽ là “cho cô cơ hội cuối cùng“. Lúc ấy mụ gằn từng câu từng chữ, cố gắng khiến cho Chu Vận ghi nhớ rõ sự quý giá và quan trọng của “cơ hội cuối cùng” kia. Trời càng ngày càng lạnh, sắp đến đợt thi cuối kỳ. Phương Thư Miêu đã chuẩn bị tốt, trước đó nửa tháng đã bắt tay vào việc làm bình xét cán bộ sinh viên xuất sắc học kỳ này. Chu Vận vào phòng, Phương Thư Miêu chào cô một tiếng, sau đó lại vùi đầu xuống sửa sang tài liệu liên quan. Phương Thư Miêu không còn hay đến văn phòng Hội nữa. Trong đầu Chu Vận chợt vang lên câu nói trước đây của Nhậm Địch. “Cô ta không kiên trì được lâu đâu. Con người của Lý Tuân ấy... dạng con gái bình thường không theo nổi cậu ta.” Chu Vận cũng không nghiền ngẫm hàm nghĩa trong lời nói kia làm gì, mở máy tính lên. Cô còn phải làm xong “cơ hội cuối cùng” mà Trương Hiểu Bội tốt bụng ban cho cô nữa. Thèm thuốc quá! Nếu Phương Thư Miêu không ở trong phòng thì tốt rồi. Tuy nói là cho cô thời gian hai ngày, nhưng giữa trưa hôm sau cô đã bị Trương Hiểu Bội gọi đi. Lúc này địa điểm nói chuyện của họ không phải là phòng thí nghiệm nữa mà là văn phòng của Trương Hiểu Bội. Giáo sư có văn phòng riêng trong trường không nhiều lắm, mà Trương Hiểu Bội còn là người trẻ tuổi nhất trong số đó. Có điều công việc của mụ luôn bận rộn, lúc nào cũng qua lại giữa phòng thí nghiệm với các công ty, rất ít khi sử dụng đến văn phòng này. Trên đường đi Chu Vận mải suy nghĩ, sao Trương Hiểu Bội lại muốn gọi cô đến nơi riêng tư này để nói chuyện nhỉ? Lương tâm tự dưng trỗi dậy, không muốn sỉ nhục cô trước mặt mọi người à? Hình như không có đâu... Cô vừa suy nghĩ phức tạp vừa gõ cửa. Trương Hiểu Bội bình tĩnh nói: “Vào đi.” Trương Hiểu Bội đứng bên cạnh bàn làm việc, trên bàn là một cốc trà đã pha sẵn. “Sinh viên bây giờ ghê gớm quá nhỉ.” Mụ đã đổi từ kiểu la hét ầm ĩ lúc trước sang giọng điệu đay nghiến. Chu Vận nghe thấy giọng điệu này thì lại thầm nghĩ thà rằng mụ cứ la hét ồn ào còn hơn. Trương Hiểu Bội đi đến trước mặt Chu Vận. Chiều cao hai người vốn xấp xỉ nhau, mụ chỉ cao hơn cô ở đôi giày cao gót, liền nhìn xuống Chu Vận như kẻ bề trên, khẽ hỏi: “Cô cảm thấy mình giỏi lắm à?” Không sai, trên một vài phương diện quả thật cô rất giỏi. Nhưng Chu Vận còn chưa rõ ý mụ ám chỉ cái gì nên vẫn im thin thít. “Tôi hỏi cô đấy!” Tôi biết trả lời thế nào đây? “Vẫn im lặng hả?” Chu Vận thật sự không biết phải trả lời thế nào cả. Nói phải ư? Chắc chắn không được. Nói không phải ư? Hình như cũng không được. Trong lúc Chu Vận còn đang cố gắng suy nghĩ câu trả lời, Trương Hiểu Bội bỗng cầm cốc trà trên bàn lên, trở tay tạt thẳng vào mặt Chu Vận. “Tôi dạy học đã nhiều năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải thứ sinh viên mất dạy như cô.” Trương Hiểu Bội không nhịn tiếp được nữa, mụ khôi phục lại âm lượng như lúc ở phòng thí nghiệm, thậm chí là còn gào lớn hơn. “Cô cảm thấy mình giỏi lắm hả? Vì chỉ có cô hiểu nên xem giáo sư như tôi là kẻ ngu à? Tôi thật sự không biết sinh viên thời nay sao lại có tâm tư ác độc như vậy. Cố ý viết chương trình sai để định bêu xấu tôi sao? Cô còn mặt mũi là sinh viên nữa hay không? Trăm phương ngàn kế làm nhục giáo sư, ở trường đã dám làm như vậy, ra xã hội thì sẽ thế nào?” Rốt cuộc Chu Vận đã hiểu tại sao Trương Hiểu Bội lại muốn gọi cô đến văn phòng để nói chuyện rồi. Ngay trước mặt các sinh viên dưới trướng, làm sao mụ có thể thừa nhận mình đã bị một sinh viên cỏn con chưa tốt nghiệp đùa giỡn được. Trương Hiểu Bội chỉ vào cô: “Cô lập tức về làm lại cho tôi. Tôi cho cô biết nhé Chu Vận, loại người như cô có hành vi quá mức xấu xa. Cô trở về suy nghĩ cho tôi, sau này có còn muốn du học tu nghiệp không? Còn muốn học lên nghiên cứu sinh không? Còn cần giới thiệu việc làm từ nhà trường hay không? Tự bản thân cô suy nghĩ đi, sau khi chuyện này chấm dứt phải cho tôi câu trả lời thỏa đáng!” Trương Hiểu Bội trút giận xong thì hùng hùng hổ hổ bỏ đi luôn. Chu Vận lau nước trà trên mặt, ra khỏi văn phòng, áo vẫn ướt đẫm nên cảm thấy hơi lạnh, định nhanh chóng quay về ký túc xá thì phía sau lại có người gọi cô. “Này chờ chút đã!” Chu Vận quay đầu lại, thấy một nam sinh có vẻ mặt nghiêm túc chạy đến. Cô nhớ anh ta tên là Chu Kim Dương, cũng là nghiên cứu sinh của Trương Hiểu Bội. Thế nhưng ngày thường anh không nói nhiều lắm, luôn cắm đầu làm việc trong góc, cảm giác như không hề tồn tại trong phòng thí nghiệm đó. Anh ta kéo Chu Vận sang một bên rồi nói ngay: “Hàn Gia Khang nói cho mụ ta biết.” Chu Vận còn chưa hiểu. “Hàn Gia Khang nói cho mụ ta biết đấy.” Chu Kim Dương lặp lại lần nữa. Chu Vận lẳng lặng nhìn anh ta. “Dự án của Hàn Gia Khang làm không tốt, bị Trương Hiểu Bội mắng. Cậu ta vì muốn lấy lòng Trương Hiểu Bội nên nói ra chuyện em cố ý lập trình sai cho mụ ta biết. Em hiểu không, Trương Hiểu Bội nổi nóng lên sẽ quên mất chuyện của cậu ta.” Chắc hẳn Chu Kim Dương lén lút chạy ra khỏi phòng thí nghiệm để đến đây, nên nói chuyện rất vội vàng hấp tấp, giọng còn bất an, ánh mắt lóe lên nỗi khoái trá khi đã tiết lộ điều bí mật. Anh ta nói xong liền nhìn Chu Vận, như thể muốn thấy phản ứng của cô. Chu Vận nghĩ thầm, lúc trước cô đã tò mò điều gì nhỉ? “Tôi phải về đây.” Chu Kim Dương thấy Chu Vận không có động tĩnh gì thì đành đi về, nhưng mới đi được vài bước liền quay lại nói với Chu Vận “Em nhất định đừng có nói gì với Hàn Gia Khang đấy nhé.” Cô đã nghĩ... Không biết mấy đàn anh nghiên cứu sinh đó làm việc dưới trướng mụ hướng dẫn qua vài năm như vậy rồi đến khi ra ngoài sẽ biến thành bộ dạng như thế nào? Nhìn bóng lưng hơi khòm xuống của Chu Kim Dương, cô có cảm giác dường như mình đã biết đáp án rồi. Chu Vận về đến ký túc xá, máy tính vẫn đang hiển thị “cơ hội cuối cùng” mà Trương Hiểu Bội cho cô. Chu Vận chẳng buồn ngó tới nó nữa, lập tức gập máy lại. Cô vào nhà tắm, gột sạch mùi nước trà nồng nặc khắp cả người, thay bộ đồ ngủ, pha cốc cà phê rồi rút một quyển sách lập trình từ kệ ra, nhàn nhã hưởng thụ buổi trưa yên bình. Không lâu sau cô nhận được điện thoại của Lý Tuân. “Đến văn phòng.” Cậu khẽ nói. Chu Vận vừa định hỏi tại sao thì Lý Tuân lại đổi lời: “Thôi, đến sân thể dục đi, mang theo máy tính của cô.” Vào tháng Mười Hai, cỏ vàng trên sân bóng đáng lẽ phải trụi húi không còn mống nào nhưng vẫn phất phơ. Trên sân giờ chỉ có lác đác vài người, sắp sửa đến lúc thi học kỳ nên tất cả đều đang cuống cuồng lao vào học tập. Lý Tuân vẫn ngồi ở chỗ cũ, ngay bên cạnh khung thành xập xệ của sân bóng. Cậu chẳng buồn để ý đến gỉ sét trên đấy, vẫn dựa vào, mắt lim dim. Chu Vận vừa đi vừa nghĩ, ngày nào cậu cũng dán mắt vào máy tính, mỗi ngày đều làm việc lâu như vậy mà sao không bị cận thị nhỉ! Thật khiến người ta “GATO” chết đi được. Lý Tuân đang hút thuốc lá, thấy cô đến liền ngẩng đầu lên. “Hình như tôi bảo cô đem theo máy tính đến cơ mà.” Chu Vận ngồi xuống cạnh cậu: “Nặng quá.” Lý Tuân nhíu mày, búng điếu thuốc đi. Chu Vận đăm chiêu liếc nhìn cậu. Lý Tuân hỏi: “Nhìn cái gì?” Chu Vận nói: “Hôm nay cậu lạ quá, tôi không làm theo yêu cầu của cậu nhưng cậu lại không mắng tôi.” Lý Tuân lạnh lùng nhìn cô: “Còn chưa bị mắng đủ à?” “...” Sao cậu lại biết được vậy nhỉ? Chu Vận dời mắt. Gió thổi cuồn cuộn, thốc qua bãi cỏ hoang, những ngọn cỏ lay động chập chùng. Cô thấy lạnh, nhưng vì cậu đang ở đây nên cô không muốn cử động chút nào. “Hôm đó chính là cô sao?” Lý Tuân hút thuốc, thản nhiên nói, “Tôi đứng ở gần cửa phòng học, lúc người đó đi tiếng bước chân quá lớn.” Chu Vận bỗng hồi hộp. So với sự chất vấn và chửi rủa của Trương Hiểu Bội, một câu nói bâng quơ của Lý Tuân lại khiến cô khẩn trương đến mức tim như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng. Cậu vẫn tựa vào khung thành đã loang lổ vết sơn, khẽ nói: “Thật ra thì tôi đã đoán được từ lúc cô nhận làm dự án cho Trương Hiểu Bội rồi.” Chu Vận nắm chặt tay lại, lặng thinh chờ câu nói kế tiếp của cậu. Cô không hề muốn cho cậu biết có người đã nghe được cuộc nói chuyện hôm đó của cậu. Bởi cô nghĩ những người chứng kiến cảnh khiến cậu phải lúng túng thế này phải chết sạch mới tốt. Yên lặng hồi lâu, Lý Tuân mới cười nói: “Tôi nói này công chúa...” Cô thấp thỏm như đang đi trên lớp băng mỏng. Lý Tuân co chân phải lại, cánh tay khi nãy cầm thuốc gác lên trên, đùa nghịch với gió rét. “Cô nghĩ tôi là một kẻ nhu nhược à?” “...” Cô quay sang, thấy mái tóc cậu bị gió thổi tung tựa đám cỏ dại trên đất kia, rối loạn và ngang tàng. Cô có nghĩ mình sẽ mãi mãi không bao giờ quên được nụ cười lúc này của cậu. Thình lình chân kia của Lý Tuân đạp cô một cú. “Cô đúng là ngốc chưa từng thấy.” Chu Vận há hốc miệng. “Cô đã lãng phí biết bao nhiêu thời gian vào mụ ta, bộ rảnh lắm hả?” Chu Vận á khẩu. “Sau này tôi phải móc ổ khóa vào người cô, trói vào cột, tránh để cho cô lại suy diễn vớ vẩn lần nữa.” Chu Vận im lặng. Đầu lọc thuốc nằm chỏng chơ trên mặt cỏ. “Buổi tối mang máy tính đến văn phòng.” Rốt cuộc Chu Vận cũng đã tìm lại được năng lực ngôn ngữ của mình. “Để làm gì?” “Cô nói xem?” Chu Vận im bặt, Lý Tuân vứt đầu lọc thuốc ra xa, chẳng có chút ý thức bảo vệ môi trường nào, chỉ tay về phía Chu Vận: “Nếu cô không mang theo máy tính đến văn phòng thì tôi sẽ đến tận phòng ký túc xá của cô ngồi viết chương trình đấy.” “...” “Cô khỏi phải nhìn tôi như vậy, đến lúc đó cô sẽ biết được tôi có dám hay không, công chúa điện hạ ạ.” Cậu dám chứ! Có cái khỉ gì mà cậu không dám đâu. Dứt lời Lý Tuân đứng dậy, tiện tay phủi mông bỏ đi. “Này!” Chu Vận không kịp đứng dậy nhanh như cậu, lại không thể để cậu bỏ đi được, đành ngay lập tức kéo tay cậu. Cậu quay đầu lại. Nhìn cậu ở góc độ thế này, cổ Chu Vận ngẩng lên như sắp gãy lìa đi rồi. “Cậu không phải để ý chuyện này, cậu cứ chuyên tâm làm phần mềm của chúng ta là được rồi.” Lý Tuân bất đắc dĩ: “Tôi nói...” “Cậu không cần phải nói gì cả.” Chu Vận cũng đứng lên, tới bên cạnh Lý Tuân, nhìn đăm đăm vào mắt cậu. “Lý Tuân, tôi không phải công chúa.” Lý Tuân chưa từng bị cô nhìn như vậy bao giờ nên nhất thời cậu không biết phải nói gì. “Nhưng tôi cũng không phải loại đần độn, chúng ta hãy chờ xem.”