“Cậu….. có chuyện gì vậy?” Chu Sĩ Tranh có chút mờ mịt nhìn bốn phía, sau đó ngẩn đầu nhìn người trước mặt, có chút hoang mang hỏi lại: “Đã xảy ra chuyện gì.” Đối phương ngừng một chút, do dự nói: “Lúc nãy tôi không cẩn thận thấy được trên người của cậu….. đều là vết thương.” “Không có gì.” Cậu nói. Chu Sĩ Tranh cuối cùng cũng phát hiện ra, nơi này chính là một góc sân vận động, cách đó không xa là bể bơi, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu xuyên qua lớp cửa sổ chiếu rọi khắp nơi, cả bể bơi tràn ngập quang mang, óng ánh chói mắt. Thiếu niên trước mặt chỉ mặc một cái quần bơi, thân hình rắn chắc thon dài, còn cậu thì đang mặc đồng phục. Cậu đột nhiên nhớ lại, chính mình đã nói dối là bị cảm mạo để không cần xuống nước trong tiết học bơi. Thật ra không phải bởi vì chán ghét bơi lội, mà vì chính mình không thể để lộ cơ thể. Nếu như cởi đồng phục ra, những vết thương trên người sẽ bị nhìn thấy; tuy rằng những miệng vết thương dữ tợn vốn cũng đã khép lại, nhưng những dấu vết vẫn còn rất rõ, nếu để thầy giáo nhìn thấy sẽ hỏi đến, sự việc sẽ không ổn. Người trước mắt…… tên là Lí Cẩn. Là chàng trai nổi tiếng nhất trong lớp, thành tích khá bình thường, nhưng về phương diện vận động lại rất nổi trội, diện mạo cũng rất khá, thực làm người ta hoan nghênh. So với cậu hoàn toàn tương phản. Thành tích của Chu Sĩ Tranh tốt lắm, nhưng hoàn toàn không có bằng hữu, tính cách cũng vô cùng hướng nội, không tham gia câu lạc bộ nào, là một người độc lai độc vãng. Bất quá, đối phương vì cái gì lại muốn tới nói chuyện với mình? Trước đó, cho dù đã ở chung lớp hơn nửa năm, hai người căn bản cũng không nói chuyện lần nào. Thầy giáo thể dục thổi còi, tuyên bố kết thúc lớp học, để mọi người bắt đầu tiến vào phòng tắm thay quần áo. Chu Sĩ Tranh cầm lấy quyển sách mình mang đến, đang định rời khỏi phòng thể thao, cổ tay lại bị người bên cạnh giữ chặt. “Ơ?” “Chờ một chút.” Lí Cẩn nắm lấy cổ tay cậu, vẻ mặt có chút lo âu: “Tôi……” “Buông tay.” Cậu nói. Nơi bị nắm truyền tới độ ấm, nóng rực…… cũng thực không quen. Chu Sĩ Tranh mơ hồ có chút vô thố trừng mắt nhìn cánh tay đang nắm chặt cổ tay mình, có ý muốn rút tay về, nhưng mà, thử vài lần đều không được, khí lực đối phương so với tưởng tượng còn lớn hơn nhiều. Cậu đành phải nhìn đối phương. “Vết thương trên người, rốt cuộc là chuyện gì?” Lí Cẩn tựa hồ có chút khó mở miệng, nhưng vẫn hỏi. “Không phải chuyện của cậu.” Cậu lạnh nhạt đáp. Đây là tình cảnh hai người họ lần đầu tiên nói chuyện với nhau. Sau đó Lí Cẩn dường như có hứng thú với cậu, hở ra là đến tìm cậu nói chuyện, ngẫu nhiên sẽ dùng ánh mắt hoang mang đánh giá cậu. Cho dù lúc đầu cũng không tình nguyện nhưng dần dần cậu cũng bắt đầu quen thuộc người này, nhiều lúc nói tới vết thương trên người cũng không còn e sợ như lúc trước nữa, thậm chí còn thản nhiên nói cho Lí Cẩn biết, những vết thương đó là do cha mình gây ra. “Bạo lực gia đình?” Lần đầu nghe thấy chuyện này, đối phương rõ ràng thực kinh ngạc. “Ừ.” Cậu bình tĩnh nói: “Ông ấy thường uống rượu, sau khi về nhà chuyện tiếp theo chính là đánh tôi, bất quá hiện giờ cũng không còn việc gì, cha mẹ tôi đã li dị.” Cậu cũng không nói nhiều, kỳ thật cậu có thể lý giải được hành vi của cha. Cha làm việc trong một công ty lớn, áp lực rất nhiều, cạnh tranh cũng kịch liệt, ngoài thời gian làm việc ông thường uống rượu ở ngoài, hoặc dùng bạo lực gia đình để phát tiết áp lực; chuyện này có thể lý giải được, thói quen bị đánh đập đau đớn dần dần cũng trở nên chết lặng, ngay cả khi cậu nghĩ những ngày như vậy sẽ còn tiếp diễn, thì mẹ cậu trở về sau nhiều năm làm việc ở nước ngoài cuối cùng cũng phát hiện chuyện này, lập tức đưa ra yêu cầu li hôn. Sau khi mình nói ra bí mật này, không biết vì sao, ánh mắt Lí Cẩn nhìn cậu có sự thay đổi. Loại ánh mắt này thoạt nhìn hoàn toàn không giống như đang nhìn một người bạn cùng lớp, càng giống như đang nhìn một động vật nhỏ vô cùng đáng thương, có trìu mến, cũng có thương hại. Kỳ dị chính là, Chu Sĩ Tranh cũng không chán ghét ánh mắt này. Kỳ thật cậu cũng không sợ hãi người cha luôn gây ra bạo lực gia đình, ngược lại càng cảm thấy người cha không thể khống chế bản thân của mình càng thêm đáng thương, trên thực tế cậu cũng không yếu ớt như người khác tưởng tượng. Chính là, việc này không có ai biết tới, nhưng Lí Cẩn hiểu lầm cậu, xem cậu như một khối thủy tinh mong manh dễ vỡ, cậu cũng không muốn đem sự thật nói ra. Nếu cậu nói thật, Lí Cẩn đại khái cũng không còn thân cận cậu như vậy nữa đi. Chính là, cậu không muốn mất đi đối phương, thậm chí còn luyến tiếc ấm áp đối phương cho mình. Tuy rằng lúc đầu đúng là đối phương chủ động nói chuyện với cậu, nhưng mà sau khi nhận thức một thời gian, Chu Sĩ Tranh cũng dần dần tập thành thói quen có người khác tồn tại bên cạnh, thậm chí dần dần có chút ỷ lại đối phương, đây là chuyện làm cậu rất bất ngờ. Mới đầu đại khái chỉ là ỷ lại, sau đó loại cảm giác này dần dần thay đổi, trở nên u tối hơn, rồi đến một ngày, cậu thích Lí Cẩn. Sau khi cậu nhận ra điều này, tất cả đều diễn ra như bình thường, Lí Cẩn vẫn tươi cười đến tìm cậu, hai người cùng nhau đi ăn cơm trưa, tan học cùng nhau chơi bóng; nhưng mà Chu Sĩ Tranh hiểu rất rõ, tuy rằng cậu đã từng nhiều lần muốn tự lừa mình dối người, nhưng kỳ thật tất cả đã không còn giống lúc trước. Cũng trong thời điểm này, Chu Sĩ Tranh bắt đầu có thay đổi. Sự thay đổi này bắt đầu từ một chuyện nhỏ, trong lớp có một cậu trai rất huyên náo hoạt bát, một ngày nọ tan học cậu bạn vẫn tiếp tục dây dưa với Lí Cẩn, mà Lí Cẩn cùng đối phương đùa giỡn vô cùng vui vẻ. Chu Sĩ Tranh đứng từ phía xa xa nhìn bọn họ, vẻ mặt bình tĩnh gần như cứng ngắc, không hề chú ý được nắm tay mình đã siết lại thật chặt. Thừa dịp mọi người chuyển lớp qua phòng thể thao, Chu Sĩ Tranh tùy tay lấy vở bài tập của cậu trai kia ném vào xe rác ở phía sau trường, tiếp đó vội vàng chạy tới sân thể thao. Cậu nhớ rõ ràng ngày đó phải nộp vở bài tập cho thầy giáo kiểm tra, cậu học sinh kia tìm không thấy vở của mình đành phải chạy đi mua một quyển mới, thừa dịp lúc lên lớp buổi chiều mà sức đầu mẻ trán sao chép bài tập mọi người hảo tâm cho mượn. Chỉ một hành động nhỏ nhỏ đó của mình đã làm đối phương bối rối như vậy, Chu Sĩ Tranh còn thiếu niên không khỏi có chút đắc ý trong lòng, vui sướng khi người gặp họa. Từ sau lần đó, một khi có ai đó quá mức thân cận với Lí Cẩn, Chu Sĩ Tranh sẽ nhịn không được mà làm vài hành động trả thù nho nhỏ, mới đầu chỉ là một vài trò đùa dai, nhưng về sau mức độ ngày càng nghiêm trọng hơn. Có một lần, Chu Sĩ Tranh biết được một cô gái trong lớp tỏ tình với Lí Cẩn, lửa giận trong lòng cậu lập tức bùng lên, khi hồi phục lại tinh thần mới phát hiện ra chính mình thừa dịp lúc phòng học không có ai đã dùng dao rọc giấy rạch nát mọi thứ trên bàn học của cô gái. Cậu giấu dao đi, vội vàng bỏ chạy, trong đáy lòng tràn ngập nôn nóng cùng khủng hoảng. Chu Sĩ Tranh không biết chính mình rốt cục đã xảy ra chuyện gì, cậu biết chính mình rõ ràng luôn rất lý trí, vì cái gì…… cậu cảm thấy chính mình đang dần dần mất đi khống chế? Đối với sự bàng hoàng và lo âu của cậu, Lí Cẩn hoàn toàn không hay biết gì cả, hai người vẫn giống như lúc trước, mỗi ngày ở cùng nhau, Chu Sĩ Tranh sau khi phát hiện được dị thường của mình bắt đầu tự học cách khống chế tình tự của mình, cho dù có ai đó thân cận Lí Cẩn, thậm chí tỏ tình, cậu cũng chỉ có thể cố gắng tự áp chế cảm giác bất mãn cùng phẫn nộ. Tựa như phụ thân mất đi khống chế mà có hành vi bạo lực đối với cậu, cậu đã tiến vào tình trạng dần mất đi khống chế, trở nên ngày càng kỳ quái. Lí Cẩn cái gì cũng không biết, nhưng nếu có thể, cậu muốn đem tất cả mọi việc nói cho đối phương biết…….. sự nôn nóng, sự bất ban, còn có bất lực……. nhưng mà, cái gì Chu Sĩ Tranh cũng không thể nói ra. Một khi nhìn thấy đối phương tươi cười, cậu có cảm giác chính mình đang chìm trong ảo giác. Lí Cẩn là một người vừa ôn hòa lại cởi mở, cho dù đối đãi với người xa lạ vẫn luôn lịch sự lễ phép, nếu cho cậu ta biết tất cả những việc xảy ra trong lớp là do mình làm, cậu ta sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn mình? Mỗi lần nghĩ tới đây cậu liền không thể nói được gì. Chu Sĩ Tranh lúc đó chỉ nghĩ mình cần phải dấu đi sự việc này, đồng thời phải duy trì vẻ ngoài giả dối, như vậy Lí Cẩn sẽ không phát hiện được gì. Nhưng mà, những điều cậu nghĩ thật sự vô cùng tốt đẹp, nhưng thực tế không thuận lợi như tưởng tượng. Vào một ngày vô cùng đẹp trời, cô gái đáng yêu nhất lớp học tỏ tình với Lí Cẩn. Chu Sĩ Tranh vốn tưởng rằng đối phương sẽ giống như bình thường, cự tuyệt cô gái kia, nhưng mà sau khi nhận được lời thú nhận đó, Lí Cẩn có chút xấu hổ kể lại chuyện này cho cậu nghe, sắc mặt thậm chí còn có chút ửng đỏ, khóe mắt cùng đuôi chân mày tràn ngập ý cười. “Cậu thích cô ta?” Chu Sĩ Tranh bình tĩnh hỏi. “Tôi cũng không biết.” Đối phương lắc đầu, nhưng vẻ mặt lại lộ ra một tia khao khát: “Có thể đi, bộ dáng cô ấy thực đáng yêu, nếu kết giao với cô ấy có lẽ cũng không tệ.” “Vậy cậu…………nói thế nào?” “Tôi chưa nói gì cả.” Lí Cẩn có chút ngượng ngùng khẽ cười một chút: “Cô ấy nói không vội, lúc nghỉ đông có thể gặp mặt, lúc đó trả lời cũng không muộn.” Nghe thấy những câu nói cuối cùng kia, trong đầu Chu Sĩ Tranh chỉ còn một mảnh hỗn độn, cậu chỉ cảm nhận được những gì mình cố gắng duy trì tới nay…. cuối cùng đã bị cắt đứt. Cậu khép lại quyển sách trên tay, mỉm cười nói: “Cuối tuần này đã bắt đầu kỳ nghỉ đông, có muốn tới nhà tôi ở vài ngày không? Mẹ tôi lại xuất ngoại, trong nhà chỉ còn mình tôi thôi.” “Được.” Lí Cẩn có chút bất ngờ, bất quá vẫn vui vẻ mỉm cười. Sau khi tan học quay về nhà, Chu Sĩ Tranh đi mua một vài thứ, là những dụng cụ cậu dự đoán sẽ dùng tới, ngay cả tủ lạnh cũng nhét đầy thức ăn. Trong căn nhà trống rỗng chỉ có một mình cậu, Chu Sĩ Tranh chưa bao giờ cảm thấy may mắn như vậy, mẹ bởi vì công việc mà nhiều năm không có mặt ở nhà. Trong nhà chỉ có một mình Chu Sĩ Tranh…… này ý tứ chính là, một khi Lí Cẩn bước vào căn nhà này, sẽ không thể gặp gỡ bất cứ ai ngoại trừ cậu. Cậu một mực phản kháng lại kế hoạch trong đầu, đến khi có được quyết định sau cùng, nhịp đập trái tim cũng ngày càng dồn dập hơn. Cậu thực khẩn trương, nhưng đồng thời cũng thực phấn khởi. Một tuần sau, sáng sớm ngày bắt đầu kỳ nghỉ đông, chuông cửa vang lên, Chu Sĩ Tranh ra mở cửa, giống như thực chờ mong bạn hữu đến chơi nhà, nhìn thiếu niên trước mặt, cậu nở nụ cười sáng sủa hiếm thấy. Những chuyện xảy ra sau đó, Chu Sĩ Tranh rất hiếm khi hồi thưởng lại, bởi vì đó cũng không phải những ký ức tốt đẹp gì. Không hề có lí do gì bị nhốt trong phòng vài ngày, Lí Cẩn cuối cùng cũng ý thức được Chu Sĩ Tranh không phải đang nói giỡn, ánh mắt hoang mang khó hiểu lúc đầu dần trở nên phẫn nộ cùng oán hận, bởi vì tinh thần bị buột chặt, cả người tiều tụy đi vài phần, bộ dạng cũng không còn sáng sủa như nguyên bản. Rõ ràng chỉ có bọn họ ở một chỗ, Chu Sĩ Tranh vốn nên cao hứng mới đúng, chính là Lí Cẩn không còn dùng ánh mắt thương hại như trong quá khứ nhìn cậu nữa; thay vào đó chính là loại tầm mắt hỗn loạn kèm theo sợ hãi. Chu Sĩ Tranh xích chân tay của đối phương bằng loại còng tay tình thú mình mua được, để Lí Cẩn không thể động đậy, chỉ có thể nằm trong phòng cậu, mỗi ngày tự mình uy cơm, thậm chí giúp cậu ta tắm rửa, thái độ so với quá khứ hoàn toàn bất đồng, một người bình thường luôn cười đùa vui vẻ, trong trường hợp này, Lí Cẩn dần dần trở nên trầm mặc, đờ đẫn, vài lần có ý đồ trốn thoát đều thất bại, lại càng không muốn nói chuyện. Đối phương như vậy, giống như là một độ vật nào đó khoát lớp da Lí Cẩn, hoàn toàn không có gì tương tự Lí Cẩn mà cậu quen biết. Chu Sĩ Tranh suy nghĩ cẩn thận xem mình có nên để đối phương chạy đi. Kỳ thật nhốt đối phương mấy ngày nay, nhưng cái gì Chu Sĩ Tranh cũng chưa làm, cho dù rất muốn chạm vào đối phương, nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, chính mình hành động cứ như một tên biến thái, Lí Cẩn cũng thực chán ghét cậu, dưới tình huống như vậy cậu cũng không có khả năng nhận được phản ứng tích cực gì. Ngay cả như vậy, từ đầu đến cuối, cậu đều không nói cho Lí Cẩn biết nguyên nhân. Sau đó cậu thả Lí Cẩn, cả kỳ nghỉ đông, hai người không gặp lại lần nào nữa. Sau khi khai giảng, Lí Cẩn xem cậu như nhìn không thấy, tuy rằng Chu Sĩ Tranh phát hiện đối phương thỉnh thoảng sẽ dùng ánh mắt dò xét nhìn mình, nhưng một khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, Lí Cẩn sẽ làm ra bộ dáng không có việc gì, trấn định nhìn sang hướng khác. Kỳ quái nhất chính là, Lí Cẩn hình như không hề đem chuyện xảy ra trong kỳ nghỉ đông kể cho bất luận kẻ nào. Tuy rằng có chút nghi hoặc về chuyện này, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều. Sau khai giảng một thời gian, một ngày nọ, cậu gặp Lí Cẩn ở sân thượng, đó là nơi trước kia bọn họ thường xuyên lui tới, chính là sau kì nghỉ đông, không bao giờ….. nhìn thấy Lí Cẩn lên đây nữa; trong khoảng thời gian ngắn đột ngột nhìn thấy đối phương, cho dù đại khái có lẽ là đối phương muốn nói chuyện rõ ràng với cậu mà thôi, nhưng Chu Sĩ Tranh nhịn không được có chút kích động. Cậu nhịn không được xúc động dâng lên trong lòng mình, mạnh mẽ hôn đối phương. Không ngờ chính là, cảnh bọn họ hôn môi lại bị chụp được, sau đó được công bố, trong thời gian ngắn tất cả mọi người trong trường đều biết tới chuyện này, sau đó Lí Cẩn chuyển trường, bọn họ từ lúc đó cũng đặt dấu chấm hết. Sau đó, qua một khoảng thời gian thật dài, Chu Sĩ Tranh thoát khỏi trạng thái không thể khống chế được bản thân, cũng dần dần khôi phục bình tĩnh lý trí nguyên bản. Cho dù muốn được gặp đối phương một lần nữa, muốn được nói chuyện, được chạm vào đối phương, nhưng cậu cũng không làm như vậy, thay vào đó cậu quyết định chọn lựa dùng thời gian giúp mình quên đi người kia. Nhưng mà, ai cũng không thể ngờ được, rất nhiều năm sau khi chia cắt, bọn họ lại có một ngày gặp lại nhau. Lí Cẩn thay đổi rất nhiều, thậm chí còn không nhớ rõ cậu. Biết được trong trí nhớ đối phương không hề có sự hiện diện của mình, Chu Sĩ Tranh quả thực đã thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp theo trong lòng tuy thả lỏng nhưng cảm giác thất vọng vẫn mạnh mẽ trào lên. Rõ ràng đã giam cầm cậu, cường hôn cậu, nhưng căn bản không lưu lại tí dấu vết nào trong trí nhớ đối phương, đối với người kia mà nói, cậu căn bản không có tí quan trọng nào trong lòng Lí Cẩn. Dù sao, đối phương cũng không thích cậu. Chỉ cần quên hết những trí nhớ không tốt, đây cũng chính là những điều thực tự nhiên. *******phân cách của cáo [từ khúc này xưng hô quay về như cũ]******* “Sĩ Tranh?” Tựa hồ có người đang gọi tên anh. Mơ màng mở mắt ra, Chu Sĩ Tranh nhìn qua, ngoài cửa sổ là một mảnh hắc ám, đã tối rồi. Nghe thấy hương vị thức ăn, anh miễn cưỡng chống đỡ cơ thể đứng dậy, lúc này mới phát hiện chính mình hóa ra đang ngủ trên sô pha, còn là ngủ một hơi đến tận tối mịt. Nhớ lại những chuyện xảy ra trước đó, anh đột nhiên cảm nhận thắt lưng và chân mình truyền đến từng cơn đau đớn khó có thể xem nhẹ, mà nơi khó mở miệng kia cũng ẩn ẩn đau. Anh nâng mắt lên, phát hiện Lí Cẩn đã mang thức ăn dọn đến trên bàn trà, còn đang bận rộn múc một chén cháo nóng cho anh, động tác vô cùng thuần thục, bộ dáng như một bà chủ gia đình. “Tỉnh rồi?” Đối phương ngẩn đầu lên hỏi, lộ ra mỉm cười: “Đến, ăn cơm thôi.” Chu Sĩ Tranh gật gật đầu, tiếp nhận bát đũa, chầm chậm ăn bữa tối, ăn được một nửa anh đột nhiên phát hiện ra mắt cá chân mình đã được băng lại, nhất thời có chút kinh ngạc. Nghỉ ngơi một tuần, vết sưng nguyên bản đã sớm biến mất, chỉ là khi đi lại có chút đau, khi tái khám bác sĩ nói tình trạng khôi phục rất tốt, nhưng vẫn nên tiếp tục bôi thuốc; nhớ lại chuyện tình hai người làm ở sô pha, có lẽ lúc đó làm lệch băng gạc, đại khái là Lí Cẩn thay băng cho anh đi. Ăn xong bữa tối, Chu Sĩ Tranh đứng lên trở lại thư phòng. Bởi vì cơ thể đau nhức, anh thật sự không thể tập trung tinh thần, miễn cưỡng nhìn được vài tờ liền khép sách lại, cả người dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc tắm, Chu Sĩ Tranh phát hiện trên người còn dấu vết Lí Cẩn lưu lại lúc trưa, không khỏi sờ soạng vài cái, không phải rất đau đớn, nhưng chỉ vì trên người anh rất ít khi xuất hiện những vết này, nhìn thấy quả thật có cảm giác rất mới lạ. Sau khi tắm xong, anh trở lại phòng, phát hiện Lí Cẩn đang xem một bộ phim truyền hình nhàm chán. “Sĩ Tranh…….” “Có chuyện gì.” Chu Sĩ Tranh ngồi xuống mép giường, đang định lấy khăn lau tóc, thì có cái gì đó mềm mại trùm lên đầu. Động tác nam nhân vô cùng dịu dàng thay anh lau chà mái tóc ướt, đối phương chủ động như vậy, Chu Sĩ Tranh cũng không khước từ, liền ngồi im một chỗ, tùy ý Lí Cẩn bài bố. Lau tóc xong, Chu Sĩ Tranh tựa vào đầu giường, chó chút buồn ngủ, chợt nghe đối phương nói: “Em giúp anh bôi thuốc.” Anh nghĩ Lí Cẩn muốn thay anh đổi thuốc ở mắt cá chân chân, theo bản năng đưa chân bị thương qua, không ngờ, Lí Cẩn lại vươn tay tới, cởi bỏ nút thắt trên áo tắm của anh. “Em định làm gì.” Chu Sĩ Tranh chụp lấy tay đối phương, bình tĩnh hỏi. “Bôi thuốc cho anh.” Lí Cẩn ung dung quơ quơ lọ thuốc mỡ trên tay. Nhìn dòng chữ nhỏ xíu trên bao bì lọ thuốc, Chu Sĩ Tranh trong phút chốc có chút mất tự nhiên, không phải ngượng ngùng mà là cảm thấy có chút xấu hổ. Sau buổi trưa đó bọn họ đều không nhắc tới chuyện kia, không ngờ không phải Lí Cẩn không muốn đề cập tới, chỉ là đang chờ thời cơ. “Không cần………” Chu Sĩ Tranh dời tầm mắt qua hướng khác. Lí Cẩn không trả lời, vẫn bình tĩnh nhìn anh. Qua một đoạn thời gian dài trầm mặc, Chu Sĩ Tranh buông lỏng tay, thở dài một hơi trong lòng. Quả nhiên, Lí Cẩn lập tức nhận ra ám chỉ, lập tức mở áo khoát, quét một ít thuốc mỡ lên đầu ngón tay, xoa nhẹ vài cái lên bộ vị khó nói, sau đó bắt đầu tiến vào trong. Có lẽ vì thuốc mỗ nên ngón tay tiến vào cũng không quá khô khốc, cảm nhận nơi đó bị dị vật tiến vào, Chu Sĩ Tranh vẫn không quen, cơ thể không khỏi căng cứng. “Thả lỏng một chút.” Đối phương ôn nhu nhẹ giọng nói. Những lời này, lúc giữa trưa hình như cũng nghe qua, Chu Sĩ Tranh đột nhiên nhớ lại những chuyện xảy ra khi đó, trong khoảng thời gian ngắn, cả người càng thêm không được tự nhiên. Vô luận thế nào, anh vẫn không có biện pháp làm quen với cảm giác bị đụng chạm ở nơi đó, cho dù là ngón tay cũng khó tiếp nhận được. Ngón tay thon dài chậm rãi tiến sâu vào bên trong, nơi đó vẫn còn lưu lại dấu vết bị kéo căng lúc trước, không khỏi có chút đau đớn; Chu Sĩ Tranh cắn răng, cảm nhận ngón tay đối phương không ngừng vuốt nhẹ da thịt mẫn cảm bên trong, dường như có chút cố gắng ma xát. Sau một lúc lâu, không biết Lí Cẩn chạm tới nơi nào làm Chu Sĩ Tranh chấn động cả người. “Rất đau sao?” Anh do dự một chút, lắc lắc đầu. Lí Cẩn liếc mắt một cái, ngón tay lại tiếp tục ma xát một chỗ, phảng phất như đang xác nhận cảm xúc của anh, Chu Sĩ Tranh nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, trong cơ thể truyền đến một cổ tê dại vô cùng quỷ dị, nơi bị Lí Cẩn chạm tới dường như hoàn toàn quên đi tàn dư đau đớn trước đó, tràn ngập khoái cảm kỳ dị, anh ngừng một chút, khàn khàn nói: “Đủ rồi.” “Chờ một chút.” Đối phương làm lơ không thèm để ý tới lời anh. “Em……..” Chu Sĩ Tranh rốt cuộc không nói nên lời. Nguyên nhân chính là vì Lí Cẩn đã cúi xuống, ngậm lấy tính khí của anh, ôn nhu liếm mút, ý đồ rõ ràng là đang lấy lòng anh. Cho dù chưa có phản ứng sinh lý rõ ràng, nhưng nơi mẫn cảm bị đối đãi như vậy, vẫn như trước sinh ra cảm xúc sung sướng. “Thực xin lỗi, lúc trưa….. em rất thô bạo.” Lí Cẩn nhả ra, dùng mặt cọ cọ tính khí đã bán ngạnh, mang theo chút áy náy nói: “Cũng làm anh không cảm thấy thoải mái….. thật, thật có lỗi.” Cậu vừa nói chuyện, một bên dùng bàn tay không chịu nhàn rỗi ma xát vỗ về phần gốc của tính khí, Chu Sĩ Tranh cảm giác một trận khoái cảm mãnh liệt bùng lên, cơ thể cũng dần nóng lên, cảm giác khoái cảm phảng phất lúc trưa bởi vì đau đớn mà gián đoạn một lần nữa bùng cháy, tốc độ tình dục bị khơi gợi nhanh kinh người. Chu Sĩ Tranh không cự tuyệt. Cũng không phải không có lí do cự tuyệt, mà bởi vì Lí Cẩn tựa hồ không có ý nguyện hỏi ý anh, bằng không, vừa nãy lúc anh bảo đủ rồi, đối phương hẳn đã dừng tay. Hơn nữa, vẻ mặt đối phương cười mỉm nằm úp sấp giữa hai chân mình, vô cùng phiếm tình liếm hạ thân mình, Chu Sĩ Tranh xác định, chính mình không đủ khí lực để đẩy cậu ra. “Một lần là đủ rồi……..” Lí Cẩn thì thào, một lần nữa ngậm lấy bộ vị đã đứng thẳng, dùng đầu lưỡi và khoan miệng thuần thục liếm mút. Kỹ thuật thuần thục như vậy rốt cuộc là theo ai học, kỹ xảo của đầu lưỡi rốt cuộc làm sao luyện được, Chu Sĩ Tranh kỳ thực rất để ý những vấn đề này, nhưng khoái cảm hết lần này tới lần khác ập tới, anh chỉ có thể theo đuổi hành động của đối phương, vất vấn đề này ra sau đầu.