Chích Ái

Chương 18

Khó có được một ngày nhàn rỗi, hôm nay Tại Trung đã dụ dỗ Trí Luật bé nhỏ đi ngủ. Còn mình thì dạo một vòng quanh phủ, nguyên lai nhà mình cũng không có gì thay đổi, vẫn giống như trước khi mình tiến cung, nơi đây có những hồi ức đẹp nhất của y. Còn nhớ bản thân lúc nhỏ rất mập mạp, cả ngày chỉ biết chạy theo sau ca ca, “Ca ca, đợi Tại Nhi với, Tại Nhi chạy không được..... ” Sau đó đô đô cái miệng nhỏ nhắn hồng nhạt..... Tuấn Tú dừng bước, xoay người chạy vội tới trước mặt Tại Trung xoa đầu nó: “Tại Nhi, làm sao vậy?” Lúc này Tại Trung lập tức bắt lấy góc áo Tuấn Tú, vui vẻ hô lớn: “A, Tại Nhi đã bắt được ca ca, Tại Nhi bắt được ca ca rồi.... ” Hoa anh đào bay đầy trời, đứa nhỏ bắt lấy ca ca của mình khanh khách cười, còn có một nam hài ở bên cạnh cười sủng nịch.... Nhớ tới lúc nhỏ cùng phụ thân còn có ca ca trải qua những ngày vui vẻ, Tại Trung mỉm cười. “Lạc anh tân phân, mỹ nhân thắng hoa..... ” (hoa anh đào rơi rực rỡ, nhưng mỹ nhân còn đẹp hơn hoa) Tại Trung xoay người, là hắn —- Phác Hữu Thiên. Hữu Thiên đi tới bên cạnh Tại Trung, nâng tay tiếp lấy những cánh hoa anh đào rơi xuống, “Ta nói có đúng không, Tiểu Tại Tại?” Hử, hắn cư nhiên kêu mình Tiểu Tại Tại, đây coi là xưng hô gì chứ? Ngôn từ không nghiêm túc cùng động tác ngả ngớn, Hữu Thiên nâng chiếc cằm xinh xắn của Tại Trung lên, “Ánh mắt của ngươi thật đẹp, nếu như trong mắt không ẩn chứa một tia bi thương như vậy, có lẽ sẽ càng đẹp hơn.... ” Tại Trung vốn muốn tức giận, nhưng sau khi nghe hắn nói lại kinh ngạc. Nam nhân trước mắt này tựa hồ đã nhìn thấu tâm của y, bản thân cùng hắn mới gặp mặt lần thứ hai, hắn lại có thể nhìn thấu được tâm của mình..... Hữu Thiên thả tay xuống, “Ha ha....Tại hạ đã mạo muội.” “Không....Không sao....” Tại Trung cũng không biết tại sao, bản thân gặp loại chuyện như vậy vốn nên tức giận, nhưng hiện tại dù thế nào cũng không tức giận được. Nhớ tới hành vi vừa rồi của Phác Hữu Thiên, trên mặt Tại Trung hơi đỏ lên. “Ngươi thật đáng yêu.” “Ân, cái gì?” Tại Trung nghi hoặc, Phác Hữu Thiên ha ha cười: “Ta nói, ngươi thực sự rất đáng yêu, ta thích ngươi.” “Ngươi.... ” Chẳng lẽ hắn không biết mình là ai sao. Lúc này, Phác Hữu Thiên ngừng cười, nhìn Tại Trung, nói với y: “Tiểu Tại Tại, nhớ kỹ, ta là Phác Hữu Thiên, nhất định phải nhớ kỹ nhé!” Nói xong liền rất nhanh mà hôn lên mặt Tại Trung một cái. “Ngươi.... ” Hắn cư nhiên, cư nhiên hôn mình. Khi thần trí Tại Trung tỉnh lại, “Uy, ngươi....ngươi sao có thể làm như vậy?” Khi muốn ra sức mắng chửi cái tên nam nhân kia, thì hắn sớm đã chạy mất rồi. Tại Trung sờ sờ lên má mình, cái tên Phác Hữu Thiên kia nếu như bỏ đi mấy hành vi có chút.... Bất quá con người cũng không tệ lắm. Kim Tại Trung, từ lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã muốn đưa ngươi ra khỏi bi thương. Hi vọng ta mới là người có thể cùng ngươi đi suốt cuộc đời. Phác Hữu Thiên cũng không quay đầu để ý tới Tại Trung đang ở phía sau chửi mắng hắn, ha ha....Thật không uổng công tới Thánh Viêm quốc lần này nha, nguyên lai có nhiều chuyện chơi vui như vậy, ta đã bắt đầu thích nơi này rồi. Rất nhanh, Tại Trung ở trong phủ đã ba ngày, Trí Luật cùng bọn Tuấn Tú, Hữu Thiên chơi đến vô cùng quen thuộc, luôn luôn hướng bọn họ đòi ôm, rất nhanh đã quên mất thân nương (mẹ ruột) của nó rồi. Hiện tại cũng nên hồi cung, không biết Duẫn Hạo có tới Thánh Tuyết Điện không? Tại Trung lắc lắc đầu, sẽ không đâu, hiện tại Bùi Sáp Kỳ đang mang long chủng, làm sao còn nhớ tới mình chứ? Không nên vọng tưởng nữa, Kim Tại Trung ngươi mau tỉnh lại đi. Sau khi tạm biệt ca ca, Tại Trung liền hồi cung.... Tại Trung vừa bước vào Thánh Tuyết Điện, đã nghe thấy một thanh âm mạnh mẽ: “Tại sao bây giờ ngươi mới trở lại?” Là Duẫn Hạo, Tại Trung đưa hài tử cho Sương Nhi, đối diện với song nhãn của Duân Hạo: “Ta tới chỗ ca ca mấy ngày, chẳng lẽ điều này cũng phải hỏi ngươi sao?” Tại Trung cũng không biết sao lại thế này, sao bản thân có thể nói với Duẫn Hạo như vậy, chỉ là nghe thấy hắn tựa hồ đang trách cứ mình, trong lòng ngăn không được luống cuống, vì thế vốn là một câu hỏi rất tốt trong nháy mắt đã tràn đầy vị thuốc súng. “Ngươi là phi tử của trẫm, ngươi một mình rời khỏi hoàng cung, này còn ra thể thống gì!” Trong lòng Duẫn Hạo vốn không muốn nói với y như vậy, nhưng không biết tại sao lời vừa ra khỏi miệng lại thành thế này. “Ngươi có biết trẫm đợi ngươi bao lâu không, ngươi về thì tốt rồi, rời đi lâu như vậy, ngươi.... ” “Đủ rồi, ta không phải là sủng vật của ngươi, không phải ngươi muốn thì muốn, lúc không vui lại đá qua một bên!” Tại Trung rất tức giận, hắn coi mình là cái gì vậy, căn bản cũng không phải là ái nhân gì đó, mà chỉ là một món đồ vật, một món đồ vật chỉ thuộc về hắn mà thôi, bản thân cư nhiên lại tức cười như vậy. Hai mắt Duẫn Hạo đỏ lên, “Ngươi, được, ngươi đã cho là như vậy, vậy ngươi hãy ngoan ngoãn ở trong tẩm cung đợi trẫm tới lâm hạnh đi.... ” Y cư nhiên lại coi bản thân là một nam sủng ti tiện. Trong lòng Duẫn Hạo càng nghĩ càng tức giận, vốn định chỉ nói y một chút, sau đó sẽ hảo hảo mà dụ dỗ y, nhưng nào biết lại thành như vậy. Mình đã bị chuyện con nối dõi khiến cho mệt mỏi không chịu nổi, vốn cho rằng Tại Trung sẽ thông cảm, nào ngờ mình cùng y mấy ngày nay mới gặp lại nháo thành như vậy. “Ngươi đi đi, ta dù sao cũng chỉ là một nam sủng, một món đồ chơi có cũng được không có cũng được, ngươi lập tức cút đi cho ta.... ” Nước mắt Tại Trung giống như một sợi trân châu bị đứt, đẩy Duẫn Hạo ra ngoài, xoay người đóng cửa. Duẫn Hạo cũng đang trong cơn tức giận, y cư nhiên còn hờn giận, sau đó phẫn hận rời đi.... Tại Trung bên trong theo khung cửa, thân thể trượt xuống, cuối cùng ngồi trên mặt đất.... Càng không ngừng khóc..... Nếu như ngươi không phải đế vương tôn quý trên vạn người, ta cũng không phải nhi tử của kẻ thù giết cha ngươi, nếu như không có những chuyện đó, vậy sẽ như thế nào đây? Hẳn là sẽ hạnh phúc, nhưng ta trời sinh đã định trước là một người đáng buồn a. *** Trong Tịch Lạc Cung, Bùi Sáp Kỳ đang nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, đã sắp sáu tháng rồi. Mình tuy rằng không có mang thai, nhưng tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết mình mang long chủng, dù sao cũng phải lừa dối, che giấu tai mắt người khác a. Nhớ ngày đó mình đã ép Vương thái y giúp mình, cho rằng chỉ cần mình cũng hoàng thượng đồng phòng, thì sẽ cách việc thật sự mang long chủng không xa, nào biết Duẫn Hạo căn bản không chạm vào nàng, xem ra phải nghĩ biện pháp..... “Tiểu Thúy, ngươi nói nếu ta sinh non thì sẽ thế nào?” Tiểu Thúy ở bên cạnh nghe thấy thế, sợ tới mức làm rơi cả chén trà, “Nương nương người.... ” “Ha ha.... Ta nghĩ chỉ cần ta sảy thai, sẽ không người nào biết ta giả mang thai, hơn nữa.... Hơn nữa còn có thể nhân cơ hội diệt trừ tên Kim Tại Trung kia.” Trên mặt nữ nhân ác độc lộ ra một nụ cười tàn nhẫn. Kim Tại Trung, ta muốn ngươi sống không bằng chết, còn có tiểu nghiệt chủng kia của ngươi, đều xuống địa ngục cho ta....