Trong suy nghĩ của vợ chồng Trữ Bốc Phàm, Nhạc Tâm là cao thủ ẩn thế của Huyền Môn, vì thế hôm phụ huynh hai nhà gặp mặt, bên Nhạc Tâm là sư phụ tới mà không phải cha mẹ, bọn họ cũng không hỏi nhiều.
Đạo Nhất Tiên Quân và Trữ Bốc Phàm hợp tính đến bất ngờ, sau khi biết Trữ Bốc Phàm đang học vẽ bùa, hai người bắt đầu tiến hành phân tích và thảo luận sâu về vẽ bùa.
Đến khi Trữ Bốc Phàm vì biểu hiện phẩm chất tốt đẹp của đàn ông Trữ gia "ra được phòng khách, vào được phòng bếp" mà tự tay cầm muôi chuẩn bị cơm trưa thời, Đạo Nhất Tiên Quân vậy mà tràn đầy phấn khởi cùng đi vào, vừa quan sát ông xào rau, vừa hỗ trợ đưa đĩa, hai người ở chung vui vẻ hòa thuận.
Lần gặp mặt này, hai bên đều hài lòng khác thường.
Trữ Bốc Phàm hào sảng biểu thị, có thể đi lĩnh giấy kết hôn ngay lập tức, hộ khẩu vốn ở trên người Trữ Vệ.
Đạo Nhất Tiên Quân không cam lòng yếu thế, gật đầu khen ngợi, tỏ vẻ nhất định phải lĩnh giấy kết hôn.
Sau khi cáo từ rời đi, Nhạc Tâm hỏi sư phụ cô: "Con không có sổ hộ khẩu sao mà lĩnh giấy kết hôn được? Dùng tiên thuật biến ra một cái?"
Đạo Nhất Tiên Quân khinh thường.
Thông qua Con Dấu xum xoe ôm đùi mình, Đạo Nhất Tiên Quân biết trong Huyền Môn có người gọi là Chân Dung Phong.
Chuyện sổ hộ khẩu cứ tìm Chân Dung Phong là được.
Dù là người Huyền Môn cũng phải chịu sự quản lý của quốc gia.
Ông gắng làm sư tổ của môn phái tu tiên của Chân Dung Phong, để Chân Dung Phong báo cáo lên quốc gia, cứ nói sư tổ mấy trăm tuổi của môn phái chúng tôi bế quan ra, hồi xuân, để quốc gia làm cho cái hộ khẩu là được.
Nhạc Tâm là đồ đệ của ông, vấn đề hộ khẩu của cô chẳng phải tiện thể giải quyết luôn sao?
Làm thế cũng được?
Không mất mấy ngày, Chân Dung Phong thật sự đưa tới sổ hộ khẩu, hộ khẩu trực thuộc tập thể môn phái tu tiên bọn họ.
Còn có phải dùng lý do sư tổ mấy trăm tuổi bế quan hay không thì không biết được, dù sao, có hộ khẩu là có thể lĩnh giấy kết hôn.
Đạo Nhất Tiên Quân dễ dàng làm được sổ hộ khẩu cho Nhạc Tâm, vì cảm ơn Chân Dung Phong, trong tay tiên đan trong tay ông ngo ngoe muốn động, nhưng cho người phàm ăn tiên đan là trái với thiên quy, dù Chân Dung Phong thành tiên, cũng sẽ bị các thần tiên coi thường bởi vì không làm mà có ăn.
Đạo Nhất Tiên Quân hiếm khi do dự.
Nghe nói Chân Dung Phong đang nghiên cứu hai chữ "Niết Bàn" mà ông dùng tro cốt của quỷ yêu viết, thế là ông chỉ vào ảnh chụp, chỉ đạo Chân Dung Phong vài câu, Chân Dung Phong như được giác ngộ, hắn cảm tạ Đạo Nhất Tiên Quân rồi trở về sư môn bế quan.
Con Dấu sợ hãi hỏi Đạo Nhất Tiên Quân, nó có thể nói lời Đạo Nhất Tiên Quân chỉ đạo Chân Dung Phong cho quỷ đại yêu không, bởi vì cùng yêu thích khúc múa quảng trường nên quỷ yêu và Con Dấu cùng chung chí hướng, bài hát bọn chúng thích nhất cùng một bài.
Đạo Nhất Tiên Quân hào phóng phất tay, đồng ý.
Quỷ yêu nghiên cứu "Niết Bàn" mấy trăm năm còn chưa có thành quả, yêu quái đần như vậy, ông xưa nay ít thấy, tự dưng cũng thấy thương.
May là quỷ yêu biết đặt tên, cho Nhạc Tâm cái tên rất hay, không thì đã sớm thành tro bụi dưới tay Đạo Nhất Tiên Quân rồi..
Hôn lễ, Nhạc Tâm và Trữ Vệ làm ba lần.
Lần thứ nhất, là hôn lễ thổ địa thần cưới thổ địa bà bà.
Bạch Hổ toàn quyền phụ trách.
Vì nghĩ lới hạnh phúc cả đời của thần thổ địa, tiên giới cố ý cho lệ riêng, cho phép thổ địa bà bà mà thần thổ địa cưới được cùng hưởng tiên lực và tuổi thọ, như thế cho dù thổ địa thần và người phàm mến nhau, cũng không cần lo về sau, có thể dắt tay cả đời, hạnh phúc dài lâu.
Nhưng trăm ngàn năm qua, chưa từng thấy thần thổ địa cưới thổ địa bà bà.
Cụ thể có thể tham khảo thần thổ địa tự đào hố chôn mình trước đây, -- khả năng hôn nhân là phần mộ, thần thổ địa không cần hôn nhân cũng có thể tự đào mộ.
Vì thế, Bạch Hổ làm đại diện của nhiều đời thần thổ địa, căn bản không biết chuẩn bị hôn lễ như thế nào.
Vẫn là hồ ly và con thỏ tham khảo quá trình kết hôn của loài người, bảo Bạch Hổ xác định trang phục cưới trước.
Nhạc Tâm, thần thổ địa mặc váy dài màu màu xanh nhạt, mặc luôn vào, Trữ Vệ ấy à, Bạch Hổ nghĩ nghĩ, cứ dựa theo truyền thống thôi, phối một bộ áo cưới màu đỏ.
Đỏ với xanh, kinh điển!
Nhạc Tâm / Trữ Vệ: "..."
Ngày cưới, lạnh lạnh lẽo lẽo.
Đạo Nhất Tiên Quân không muốn đến, ba mẹ Trữ Vệ không biết chân tướng, không thể tới.
Chỉ có người chủ trì Bạch Hổ, mang theo hồ ly và con thỏ, gộp thêm Con Dấu với Chân Dung Phong dự lễ.
Quá trình rất đơn giản, một bái trời, hai bái địa, ba bái nhau, kết thúc buổi lễ.
Nhạc Tâm: "Sau đó thì sao?"
Trữ Vệ vẫn là Trữ Vệ, vẫn là người phàm.
ĐÃ nói cùng hưởng tiên lực với tuổi thọ cơ mà?
Bạch Hổ nhăn nhăn nhó nhó móc ra một tập tranh từ trong ngực, nửa che mặt, đưa cho Nhạc Tâm: "Sau đó làm theo trên này là được rồi..."
Nhạc Tâm tưởng là chú thuật cao thâm gì, cô nhận lấy mở ra, trong đó có hai thân thể trần truồng, dây dưa nhau, các loại động tác.
Đường cong thô ráp, rất nhiều chi tiết chỉ có thể hiểu, chứ không thể thấy rõ, có thể thấy được trình độ của họa sĩ quả thực tầm thường.
Nhạc Tâm: "..."
Con Dấu hóng hớt bay qua xem, Nhạc Tâm tay mắt lanh lẹ khép tập tranh lại, nhét vào trong ngực.
Cô kéo Trữ Vệ đi về, trách không được lúc sư phụ cô nghe nói thần thổ địa cưới thổ địa bà bà còn cần nghi thức, vẻ mặt ông kiểu một lời khó nói hết.
Trữ Vệ không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn đi theo sát Nhạc Tâm.
Ý cười chưa từng biến mất bên khóe miệng anh, có thể lấy được tiểu tiên nữ trong lòng, Trữ Vệ mừng rỡ, cười không thấy nam bắc đâu.
Trở lại biệt thự, Đạo Nhất Tiên Quân không ở đây, ông để lại một phong thư, nói phải về tiên giới chuẩn bị hôn lễ của Nhạc Tâm và Trữ Vệ.
Đồ đệ duy nhất của ông lấy chồng, hôn lễ nhất định phải làm đến nở mày nở mặt.
Sau thư có một hàng chữ nhỏ, chúc Nhạc Tâm và Trữ Vệ thuận lợi thực hiện nghi thức, ông đã dành không gian riêng cho bọn họ rồi.
Vẻ mặt Nhạc Tâm chết lặng, sắc mặt cô trang nghiêm móc tập tranh trong ngực ra đưa cho Trữ Vệ.
Mặt Trữ Vệ lập tức đỏ bừng, ngón tay nắm tập tranh cứng ngắc, cơ hồ không dám nâng mắt nhìn Nhạc Tâm.
Nhạc Tâm: "Muốn làm thổ địa bà bà không?"
Trữ Vệ không chút nghĩ ngợi trả lời: "Muốn."
Anh cúi người ôm lấy Nhạc Tâm, nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực, toàn thân nhiệt huyết sôi trào, lúc bước trên cầu thang dưới chân hơi nghiêng đi, suýt thì ngã sấp xuống.
Trữ Vệ ôm Nhạc Tâm vào phòng của mình, đóng cửa lại.
Lần thứ hai là Đạo Nhất Tiên Quân làm hôn lễ cho bọn họ ở tiên giới.
Toàn bộ tiên giới cơ hồ đều bị kinh động, Đạo Nhất Tiên Quân mở tiệc đãi tiên hữu.
Trữ Vệ và Nhạc Tâm thành hai cái bình hoa xinh đẹp, bị Đạo Nhất Tiên Quân kéo đi giới thiệu hết thần tiên này đến thần tiên khác.
Sau Nhạc Tâm thấy phiền, cô kéo Trữ Vệ du ngoạn khắp nơi trong.
Tiên giới phong cảnh mỹ lệ, thiên nhiên như tuyệt tác mà tạo hóa điêu luyện ra, cho dù là nhìn trăm ngàn năm vẫn sẽ say mê.
Nhạc Tâm và Trữ Vệ tay trong tay đi ngắm sương mai, thưởng ráng chiều, nằm trên mây trôi, du đãng theo gió, lười biếng mà tự do.
Ở chỗ ngoặt nào đó trong cung điện, bọn họ gặp Phó Dư.
Thiên đế mới nhậm chức Phó Dư mặc áo choàng lộng lẫy, khí chất trên người càng lắng đọng, ánh mắt vẫn sâu không lường được, làm cho người ta khó mà đọc hiểu, nhìn thấu.
Hắn đứng tại chỗ, chờ Nhạc Tâm đến gần, lạnh nhạt mà khắc chế nói một tiếng "Chúc mừng" .
Nhạc Tâm cười cười, kéo Trữ Vệ đối thi lễ với Thiên Đế.
Phó Dư rũ mí mắt, nhìn bọn họ đi ngang qua hắn, lại đi xa.
Hắn đứng tại chỗ hồi lâu, trên mặt không rõ hỉ nộ, lưng mãi mãi thẳng tắp, không ai biết hắn suy nghĩ cái gì.
Sau khi trở về từ tiên giới, Nhạc Tâm cùng Trữ Vệ cử hành hôn lễ lần thứ ba.
Lần này là Trữ Vệ chuẩn bị toàn bộ, Nhạc Tâm muốn giúp đỡ, anh cũng không cho.
Anh bảo Nhạc Tâm tiếp tục buôn bán, ngày kết hôn vui vẻ làm tân nương là được.
Tình địch là Thiên Đế, anh có thể thắng thiên đế cưới được Nhạc Tâm, có thể thấy được trên người anh hẳn là có chỗ phát sáng, vì giữ được Nhạc Tâm, anh phải cố gắng đối xử tốt với Nhạc Tâm hơn.
Anh không sợ mệt mỏi, không sợ khổ, ban ngày đi làm, ban đêm thức đêm chuẩn bị hôn lễ.
Nhạc Tâm thấy anh vui vẻ cũng ngại, quấy rầy.
Dù sao bây giờ anh cũng cùng hưởng tiên lực và tuổi thọ như cô, anh là thần tiên, thức đêm không bị trọc đầu, cũng không đột tử, cứ mặc anh vui vẻ thôi.
Long Tú tới nhân gian làm phù dâu cho Nhạc Tâm, tục ngữ nói thành đôi là chuyện may, phù dâu không thể chỉ có một.
Thân là người nhà mẹ đẻ của Nhạc Tâm, Bắc Hòa vì nghĩa không thể chối từ.
Sau khi Đạo Nhất Tiên Quân hồi sinh, Bắc Hòa không còn trọc đầu mà đã để lại tóc dài, mặt mày hắn tinh xảo, tướng mạo tuấn mỹ, cộng thêm thuật trang điểm thần kỳ, đóng vai một thiếu nữ không thành vấn đề.
Bắc Hòa thề sống chết giữ gìn tôn nghiêm của đàn ông, không chịu giả nữ, nhưng bị Long Tú và Nhạc Tâm đè chặt lại, cuối cùng thành phù dâu.
Trong lòng hắn khổ, hắn không thể nói, hắn vẫn là nhân viên trong công ty trực tiếp của ba Trữ, cần nhờ ba Trữ để kiếm cơm.
Hôn lễ thần thánh mà long trọng, khách quý chật nhà, Đạo Nhất Tiên Quân và Trữ Bốc Phàm hồng quang đầy mặt, hưng phấn, kích động.
Khi người chủ trì nói chú rể có thể hôn cô dâu, Trữ Bốc Phàm cơ hồ muốn chảy xuống giọt lệ vui đến phát khóc, Đạo Nhất Tiên Quân cũng học ông sờ lên khóe mắt của mình, làm bộ đỏ mắt.
"Ông sư phụ thông gia." Trữ Bốc Phàm vươn tay.
Đạo Nhất Tiên Quân nắm chặt: "Ông thông gia."
Lúc Trữ Vệ hôn Nhạc Tâm, vành mắt thật là đỏ.
Lúc anh quỳ một chân xuống đất đeo nhẫn cho Nhạc Tâm, cô chỉ sợ anh khóc lên.
Bạn trai của cô quá nhạy cảm.
Đến khi Trữ Vệ lùi lại, Nhạc Tâm đưa tay sờ lên khóe mắt anh, lau đi vệt son bị nhiễm ra ở khoé môi anh.
Nhìn thấy màu đỏ trên đầu ngón tay Nhạc Tâm, Trữ Vệ cứng đờ, chợt phát hiện mình ăn son môi?
Nhạc Tâm im lặng, tên thẳng nam Trữ Vệ này, vẫn không vượt qua được chướng ngại tâm lý sin môi.
Được rồi, khó lắm mới kết hôn, chiều theo anh một lần.
Cô đưa tay hỏi phù dâu Bắc Hòa lấy một tờ giấy ướt, lau sạch sẽ son môi, sau đó cực kỳ ngang ngược kéo cà vạt của Trữ Vệ, làm anh cúi đầu xuống, hôn trả lại.
"Em dâu sắc bén!" Lấy Hoắc Thành cầm đầu, các anh em của Trữ Vệ điên cuồng vỗ tay kêu hay.
Hôn lễ kết thúc, Nhạc Tâm cơ hồ mệt mỏi co quắp.
Không chỉ mệt mỏi trên thân thể, xã giao, đãi khách mệt mỏi hơn.
Trữ Vệ thể lực rất tốt, phải nói, từ sau khi bàn xong việc kết, mỗi ngày thể lực anh đều rất tốt.
Trong tân phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trữ Vệ nhìn Nhạc Tâm ngồi trên ghế sa lon, nở một nụ cười ngây ngô.
Anh hôn mặt cô, dịu dàng mà lưu luyến.
Cuối cùng anh cũng cưới được tiểu tiên nữ về nhà.
"Anh ôm em đi tắm rửa?"
Không cần Nhạc Tâm trả lời, Trữ Vệ đã bế cô lên.
Thương tiếc mà trân trọng, người anh ôm trong ngực là toàn thế giới của anh.
Trữ Vệ nghĩ, anh thật là may mắn.
Ở độ tuổi tốt đẹp nhất gặp được đúng người.
Có được mối tình đầu ngọt ngào với người đó.
Bây giờ, anh kết hôn với mối tình đầu của mình.
Anh dành tất cả lần thứ nhất cho Nhạc Tâm, tình cảm của anh cũng được đáp lại một cách dịu dàng.
Đèn trong phòng ngủ tối xuống, trong bóng tối có lời ngọt ngào liên miên và tiếng thở dốc trầm thấp xen lẫn.
Đêm còn rất dài.
Nguyện tất cả mọi người có thể gặp được may mắn của mình.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
10 chương
60 chương
110 chương
137 chương
70 chương