Nhạc Tâm đưa hoa quả xong, về đến nhà thấy Trữ Vệ đang ngồi trên ghế sa lon phòng khách xử lý công việc.
Khoác một cái áo choàng tắm màu đen trên người, gần như chỉ buộc một cái dây lỏng lẻo bên hông, cổ áo trước ngực khép hờ theo động tác lấy văn kiện trên bàn trà của anh mà lộ ra xương quai xanh với hình dáng xinh đẹp, lộ ra lồng ngực và cơ bụng căng chặt, ngón tay thon dài mạnh mẽ nắm chặt trang giấy trắng, tất cả đều hấp dẫn ánh mắt Nhạc Tâm khi cô vừa bước vào cửa.
Lơ đãng trêu ghẹo càng quyến rũ.
Trữ Vệ hóa thân thành tổng giám đốc bá đạo, khóe môi khẽ nhếch, sắc mặt nghiêm túc, sóng mũi cao, ánh mắt bình tĩnh, hiện ra sức quyến rũ nam tính khác biệt với anh ngày thường.
Trong mắt người tình hóa Tây Thi, Nhạc Tâm tự nhiên sinh ra ra cả giác kiêu ngạo, bạn trai của mình thật là đẹp trai!
Nghe thấy tiếng động, Trữ Vệ quay đầu, khóe môi lộ ra nụ cười, phá vỡ trạng thái ngay ngắn nghiêm túc lúc làm việc của anh.
Bôn ba bên ngoài vì kế sinh nhai, bất kể mệt mỏi bao nhiêu khổ bao nhiêu, nhưng lúc về nhà, trong bóng đêm đen kịt, trong nhà lại có đèn, dưới đèn có mỹ nhân, mỹ nhân còn đang chờ mình.
Đây là ước mơ của biết bao nhiêu người, mà Nhạc Tâm thực hiện được ước mơ như vậy, trong lòng cô thấy rất ấm áp.
Cô đi đến trước mặt Trữ Vệ, như một thiếu gia phong lưu đùa bỡn mỹ nhân nhà lành, cúi đầu nâng cằm Trữ Vệ, ngả ngớn dùng ngón tay vuốt ve da thịt ấm áp của anh, cười nói: "Đang chờ gia*?"
*Cách xưng hô của các thiếu gia, lão gia
Hai mắt Trữ Vệ sáng, cô ấy đang chơi tình thú vợ chồng với mình sao? Phảng phất như nổi lên hứng diễn kịch, anh không hề có chướng ngại tâm lý mà rất phối hợp: "Gia, nô gia chờ người thật là đau khổ nha..."
Anh cong miệng, đòi hôn.
Nhạc Tâm cố gắng ra vẻ tà ác mị hoặc cười một tiếng, cúi đầu hôn.
Sau đó, cô chỉ cảm thấy eo bị một cánh tay rắn chắc nắm lấy, cả người không chịu khống chế mà rơi vào ngực Trữ Vệ.
Cô bị Trữ Vệ kéo vào lòng, hôn sâu.
Thời đại học hai người yêu thương rất thuần khiết, chủ yếu là Trữ Vệ thuần khiết, anh chỉ nắm tay thôi mặt đã đỏ cả nửa ngày.
Khi những cặp đôi khác cuối tuần đi thuê phòng, không cẩn thận sản xuất ra thế hệ sau, Trữ Vệ và Nhạc Tâm còn đang tản bộ dưới ánh trăng trò chuyện về cuộc đời và ước mơ.
Gần nhất có lẽ Trữ Vệ trưởng thành hơn, cũng có thể là là trải qua một lần bị chia tay, rốt cục vượt qua ngượng ngùng của bản thân, bắt đầu thản nhiên đối mặt với nội tâm của mình.
Trong khoảng thời gian này, động tác nhỏ như thi thoảng khẽ hôn rất thường xuyên.
Trữ Vệ hôn khá mạnh.
Anh chỉ từng hôn một người là Nhạc Tâm, từ không lưu loát đến thuần thục, Trữ Vệ phô bày ra thiên phú của một người đàn ông đối với những chuyện như thế này, Anh tiến bộ rất nhanh, luôn có thể hôn đến mức Nhạc Tâm hoa mắt choáng đầu, hoàn toàn bị trầm mê.
Trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh, ánh đèn cũng rất yên tĩnh.
Bầu không khí mập mờ không ngừng khuếch tán từ chỗ hai người, thật lâu sau, Nhạc Tâm nằm trên ngực Trữ Vệ bình phục hô hấp, sắc mặt ửng đỏ, sắc môi trơn bóng ẩm ướt.
Tay cô tùy theo ý muốn mà sờ soạng cơ bụng của Trữ Vệ.
Trữ Vệ hít một hơi thật dài, bắt được tay cô, hô hấp dồn dập mà khó nhịn: "Chớ lộn xộn..."
Ở một nơi xa ngàn dặm, trong biệt thự dựa núi của Bạch Hổ, bầu không khí cũng không hòa hợp.
Trong mùa hạ nóng bức, Bạch Hổ thê thảm bị "Đuổi khỏi" biệt thự dễ chịu thoải mái của mình, xuyên qua rừng cây rậm rạp, bước qua sơn cốc và núi cao, hắn tìm kiếm sơn động mình đã từng ở.
Lam Sầm tiên tử lại tìm đến tiên thái tử Phó Dư, thần tiên đánh nhau, hắn không có thực lực đứng bên cạnh xem kịch, vì để tránh xấu hổ, hắn rất hiểu rõ lập trường chủ động của mình mà tặng không gian cho hai vị tiên kia.
Sơn động được quét sạch sẽ, giường lớn nệm êm, hồ ly và con thỏ đang đầu sát bên đầu dùng ipad xem phim hoạt hình « Boonie Bear ».
Hai tên ranh con này bỏ mặc một con hổ như hắn chịu tội, bọn họ lại rất tự do tự tại.
Bạch Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, tiếng hổ gầm quanh quẩn trong núi rừng.
Hồ ly và con thỏ bị giật nảy mình, chỉ thấy Bạch Hổ khí thế hung hăng đi tới, một tay vứt bọn chúng sang một bên, một mình ôm lấy ipad xem phim hoạt hình.
Hồ ly / con thỏ: "..."
Lam Sầm lại xuất hiện trước mặt Phó Dư , không thấy vẻ u oán tủi hờn trước đó.
Con gái do Huyền Nhất chân nhân ở tiên giới tự mình dạy nên, mặc dù bởi vì cưng chiều cô nên không yêu cầu nghiêm khắc, nhưng cũng khác biệt với những cô gái bình thường.
Lam Sầm biết, nước mắt là thứ vô dụng nhất trên đời.
Dùng trước mặt người đàn ông không yêu mình thì càng không chiếm được thương hại hay quan tâm.
Cô ta thích Phó Dư, cô ta càng muốn đoạt được Phó Dư hơn.
Ba cô ta Huyền Nhất chân nhân bị Đạo Nhất Tiên Quân ức hiếp nhiều năm, cô ta muốn vượt qua Nhạc Tâm để đoạt lại mặt mũi cho Huyền Nhất chân nhân.
Lúc trước thầm mến Phó Dư, hắn lại trở thành vị hôn phu của Nhạc Tâm, Lam Sầm rất không cam lòng.
Loại không cam tâm này quanh quẩn dưới đáy lòng, thời gian dài trở thành chấp niệm.
Bây giờ mặc kệ Phó Dư có thích cô ta hay không, cô ta đều muốn lấy được Phó Dư để giải trừ chấp niệm.
Phó Dư bị trả lại kiếm Thu Thủy đang không biết nên đối mặt với Nhạc Tâm như thế nào.
Cố ý vì cô ấy đến thế gian một chuyến, bây giờ lại xám xịt rời đi thì không phải tác phong của hắn.
Buổi chiều mỗi ngày tiên hầu sẽ đưa sự vụ và án kiện của tiên giới tới, ban đêm Phó Dư sẽ xử lý.
Tiên có thể không ngủ không nghỉ, nhưng đa số tiên sẽ duy trì thói quen ngủ vào ban đêm như người phàm.
Đời của tiên dài dằng dặc, đi ngủ cũng chỉ là một cách giết thời gian.
Phó Dư thì không.
Hắn luôn phải bận rộn thật nhiều việc, còn muốn giành giật từng giây để tu luyện, để mình mạnh lên.
Lúc này, hắn đang chấp bút xử lý hồ sơ vụ án.
Trường bào màu lam nhạt, tóc đen thả xuống sau lưng, ngón tay trắng nõn như ngọc nắm chặt bút lông viết viết vẽ vẽ lên hồ sơ.
Hắn có một gương mặt làm cho người ta đã gặp là không thể quên được, mặt mày như được nhà điêu khắc tỉ mỉ tạo hình ra.
Uy thế nặng nề, khí chất quạnh quẽ, mãi mãi thẳng tắp sống lưng.
Chỉ nhìn một cái cũng đủ khiến lòng người sợ hãi không dám đến gần.
Phó Dư biết Lam Sầm đang đánh giá mình, hắn phối hợp tự làm chuyện của mình.
Thân ở vị trí của tiên thái tử, hắn đã quen bị người khác nhìn, cô ta không nói lời nào, hắn càng không có chuyện gì để nói với cô ta.
Lam Sầm nhẹ nhàng cười: "Tiên thái tử ở ẩn tại nhân gian hoang dã chỉ vì níu kéo vị hôn thê trước, si tình biết bao, nếu truyền về tiên giới, chàng đoán xem chúng tiên sẽ bình luận như thế nào?"
"Bọn họ sẽ nói: hoang đường." Lam Sầm kiêu ngạo hất cằm lên: "Hôm nay ta tới để nói cho chàng biết, chàng không thể nào ở bên Nhạc Tâm, trừ phi, Đạo Nhất Tiên Quân sống lại."
Đạo Nhất Tiên Quân hồi sinh, có ông ấy ở đó, ba cô ta Huyền Nhất chân nhân không dám dùng thủ đoạn bức bách Phó Dư cưới cô ta.
Nhưng hồn đăng của Đạo Nhất Tiên Quân đã tắt, ông ấy còn có thể hồi sinh sao? Không thể nào.
Ngữ khí của Phó Dư lạnh nhạt như người không nghe ra chút cảm xúc chập trùng nào: "Nói xong rồi?"
Lam Sầm: "Ta còn muốn nói cho chàng biết, chẳng mấy chốc chàng sẽ phải rời khỏi nhân gian trở về tiên giới."
Mà cô ta lại đi gây phiền cho Nhạc Tâm rồi cũng trở về tiên giới.
Bọn họ sinh ra là thần tiên, vốn nên sống ở tiên giới.
Bọn họ không giống với người vốn là người phàm dựa vào ăn tiên đan để thành tiên như Nhạc Tâm.
Phó Dư rất bình tĩnh: "Nói xong thì cô có thể rời đi."
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt nặng nề: "Ồn ào."
Lam Sầm: "Chàng..." Bây giờ hắn còn chê cô ta nói chuyện ồn ào, ban đầu vốn cho là lòng mình sẽ không chập chờn ấy vậy mà giờ lại thấy chua xót.
Cô ta hít một hơi, nói với mình, hắn kiểu gì cũng sẽ cúi đầu trước chính mình, mà khi đó, cô ta tất sẽ khiến hắn hối hận sự vô tình của hôm nay.
Lam Sầm giẫm giày cao gót rời đi.
Trong phòng lại yên lặng, Phó Dư buông bút xuống, đứng lên, đi tới trước cửa sổ, nhìn bóng đêm nặng nề ở nơi xa.
Lam Sầm không đến, hắn cũng biết hắn phải về tiên giới.
Thiên Đế đã truyền tin cho hắn, Huyền Nhất chân nhân tạo áp lực lên Thiên Đế, bắt hắn lập tức về tiên giới cưới Lam Sầm, nếu không thì chuẩn bị gánh chịu hậu quả vì cự tuyệt đi.
Mà ý của Thiên Đế là để hắn cưới Lam Sầm.
Lúc trước Phó Dư nói thích Nhạc Tâm, muốn tới thế gian tìm Nhạc Tâm, Thiên Đế đã rất phản đối.
Hồn đăng của Đạo Nhất Tiên Quân đã tắt, Nhạc Tâm cũng không còn giá trị lợi dụng, không bằng cứ cưới Lam Sầm, cưới cô ta tương đương với tộc Thiên Đế đạt được sự ủng hộ của Huyền Nhất chân nhân.
Về phần Phó Dư thích ai, Thiên Đế cảm thấy cái này không quan trọng.
Đàn ông không nên mệt mỏi vì tình cảm, quyền thế mới là thứ đàn ông nên theo đuổi cả đời
Huống chi, Huyền Nhất chân nhân lấy thực lực chèn ép, Thiên Đế không thể kháng cự.
Đây là phương pháp Huyền Nhất chân nhân thường dùng, uy hiếp bức bách, chỉ vì đạt được mục đích của mình.
Lòng Phó Dư rất bình tĩnh, hắn đã quen rồi, một chút cảm xúc bi phẫn cũng không có.
Từ khi sinh ra, hắn đã nhất định phải phấn đấu vì vinh quang và địa vị của tộc Thiên Đế.
Hôn nhân của hắn, hắn không thể tự quyết định.
Thực lực không bằng người chỉ có thể chịu áp bức.
Lam Sầm không đợi được đến lúc hắn bằng lòng nên chỉ có thể dựa vào Huyền Nhất chân nhân mà ép hắn cúi đầu.
Cưới Lam Sầm? Phó Dư nhẹ nhàng giật giật khóe môi.
Nếu là lúc trước, ở trước mặt Huyền Nhất chân nhân hắn không hề có chút sức lực nào, có lẽ hắn sẽ theo, nhưng bây giờ...!Thì chưa chắc
Bóng đêm nặng nề như lòng người.
Lam Sầm không chiếm được lòng hắn quấn quít bám lấy khiến hắn càng chán ghét.
Lam Sầm đối với hắn, giống như hắn đối Nhạc Tâm.
Chẳng lẽ muốn lấy được Nhạc Tâm thì hắn chỉ có thể học theo Lam Sầm, hắn phải sử dụng thủ đoạn để uy hiếp sao?
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
10 chương
60 chương
110 chương
137 chương
70 chương