Mukbang là hình thức vừa ăn uống vừa ghi hình, phát trực tiếp (có thể ghi trước rồi phát). Người làm trong nghề này được gọi là BJ, họ vừa ăn vừa giao lưu với người xem qua kênh phát trực tiếp, ăn theo yêu cầu của người xem.     Mới vừa vào cửa, Trữ Vệ đã đè cái tay định bật đèn của Nhạc Tâm xuống, anh nắm chặt tay cô, dán lên môi, nhẹ nhàng "suỵt" một tiếng: "Đừng bật đèn, nhỏ giọng một chút..."     Nhạc Tâm: "?"     Trữ Vệ thần thần bí bí lại gần tai cô, nói: "Chớ làm ba mẹ anh tỉnh."     Nhạc Tâm: "..."     Thân ái, ba mẹ anh ở nhà ông bà ngoại anh đang cách nơi này rất xa nha, anh ở nhà nhảy disco cũng không quấy rầy đến bọn họ.     Nhạc Tâm nín cười hỏi: "Vì sao không thể đánh thức ba mẹ anh?"     Trữ Vệ chững chạc đàng hoàng: "Bởi vì chúng ta còn chưa đăng kí kết hôn, chúng ta bây giờ là đang yêu đương vụng trộm, không thể quang minh chính đại."     Nhạc Tâm phối hợp hỏi: "Vậy tối như thế này, chúng mình làm sao vụng trộm đến phòng anh được?"     "Đi theo anh, đây là nhà anh, anh rất quen."     Mùi rượu nhàn nhạt quanh quẩn, ánh đèn ngoài đường xuyên qua cửa sổ lọt vào nhà. Nhạc Tâm nhàn nhã đi theo Trữ Vệ, nhìn anh cẩn thận từng li từng tí mang cô vòng qua những chướng ngại vật giống nhau, thuận lợi mò lên cầu thang.     "Chúng ta lên lầu."     "Được."     Bóng tối mờ mịt sẽ sinh ra rất nhiều loại cảm xúc, mà giờ khắc này, đi theo Trữ Vệ đang say rượu, tính trẻ con bộc phát, làm bộ không đánh thức ba mẹ, trốn tránh ánh mắt của người lớn, vụng trộm đến phòng anh, trong lòng Nhạc Tâm lại vô cùng yên ổn. Giống như là dưới trời xanh mây trắng, bình yên, dịu dàng. Thế gian nhiều người và vật như vậy, nhưng trước mắt em, chỉ có anh, cũng chỉ nhìn thấy anh.     Nhạc Tâm bỗng dưng vui vẻ.     Cô là một người rất dễ thỏa mãn.     Sư phụ cô Đạo Nhất Tiên Quân từng nói, cô không có dã tâm, rất dễ thỏa mãn, không quá giống đồ đệ của Đạo Nhất Tiên Quân. Không để vạn vật thế gian vào mắt, muốn giẫm hết thảy dưới lòng bàn chân, cuồng vọng, kiêu ngạo, mới nên là dáng vẻ của người làm đồ đệ của ông. Nhưng cô ấy à, thi thoảng cho cô một cái kẹo, cô cũng có thể cười ngây ngô cả ngày.     Khi đó, Nhạc Tâm phản bác, à không, nếu người đoạt kẹo tôi thích ăn, tôi có thể đuổi theo hận người cả một đời.     Đạo Nhất Tiên Quân lắc đầu, nói cho cô, hận, là thứ vô giá trị nhất trên thế giới này. Không đau không ngứa, không có chút nào tổn thương tới người con hận. Cho nên, không nên hận, mà là đi làm những gì, để người con hận lại hận con.     Nhạc Tâm nhớ kỹ. Cô không hận Huyền Nhất chân nhân, không hận Lam Sầm. Trước khi hy vọng hồi sinh sư phụ con chưa tan vỡ, cô không làm gì cả. Một khi sư phụ hồi  sinh, hoặc là vĩnh viễn chết đi, cô hoặc là có chỗ dựa, có thể muốn làm gì thì làm, hoặc là không kiêng dè gì, ắt phải đồng quy vu tận.     Nhưng trong “trước đó”, cô lại thích Trữ Vệ.     Cô đã cho Trữ Vệ cơ hội, thả anh rời đi, nhưng là tên ngốc này không đi.     Anh đã không đi, vậy cả một đời này anh cũng đừng hòng đi.     Cô sống, anh sống, cô chết, cùng chết.     Nhạc Tâm nắm chặt tay Trữ Vệ, trong bóng tối nhẹ giọng hỏi anh: "Trữ Vệ, anh hối hận không? Hối hận thích em?"     "Hối hận."     Trữ Vệ hững hờ nói, anh sau khi uống rượu, tiết tấu nói chuyện cũng chậm, anh trầm thấp cười một tiếng, còn nói: "Nhưng hối hận thì có thể làm thế nào bây giờ? Anh vẫn thích em nha."     "Thích ghê gớm, muốn cất em vào trong túi, nhớ em sẽ móc ra nhìn một chút."     "Chỉ là em chắc sẽ không ở trong túi anh, bởi vì giờ nào phút nào anh cũng nhớ em."     Mối tình đầu, đối mỗi người đều khắc sâu ấn tượng. Rất nhiều người, mặc kệ qua bao lâu, dù là dần dần già đi, cõ lẽ lúc sắp chết trong thời khắc hồi quang phản chiếu, trước mắt cũng sẽ hiện lên gương mặt của mối tình đầu. Trữ Vệ không biết người khác sẽ để mối tình đầu ở trong lòng cái góc nào, nhưng với anh mà nói, trong lòng anh góc nào cũng là mối tình đầu.     Mùa hè đó, trong nháy mắt gặp thoáng qua Nhạc Tâm ở sân trường, chỉ một chút, anh đã thích cô.     Sau đó, rốt cuộc không từ bỏ được.     Chấp niệm quá sâu, hòa vào xương thịt.     Vừa thấy đã yêu, là truyền thống của họ Trữ. Giống như ba anh với mẹ anh.     Tình yêu chia làm rất nhiều loại, rung động của vừa gặp đã yêu quá mức khắc cốt ghi tâm, đời này Trữ Vệ cũng không định chia tay Nhạc Tâm, dù biết cô là tiên nữ, anh chỉ là người bình thường.     So với lo lắng cho tương lai, không bằng trân trọng hiện tại. Mẹ anh nói đúng, trân trọng người trước mắt.     Nhạc Tâm đứng bất động trên bậc thang, Trữ Vệ đứng trên cô một bậc, cô ngửa đầu nhìn anh, trong bóng tối, chỉ mơ hồ thấy một hình dáng, cô nói: "Trữ Vệ, em muốn hôn anh."     "Ừm?" Trữ Vệ suy tư một lát: "Vừa hay, anh cũng muốn hôn em."     Dùng tư thế như thế này, hai người bắt đầu hôn. Lúc đầu, bọn họ lệch chiều cao, hai người đều cười. Trữ Vệ hôn lên mũi Nhạc Tâm, anh nhẹ nhàng cắn cắn, sau đó, thuận thế mà xuống.     Nụ hôn này trong trẻo mà dịu dàng.     Nhưng vui vẻ trong lòng không gì so sánh nổi.     Hôn xong, Trữ Vệ vẫn nhớ chuyện quan trọng:  "Đi, đi phòng anh yêu đương vụng trộm."     Anh nói: "Lúc nào chũng ta có thể quang minh chính đại? Không, phải cầu hôn trước, nhưng mà cầu hôn thật là khó, anh còn chưa nghĩ kỹ..."     "Hay là, Nhạc Tâm, chúng ta mua nhà khác, không ở cùng ba mẹ anh, chúng ta có thể quang minh chính đại tay trong tay về nhà."     "Đúng không?"     Nhạc Tâm: "Đúng...!Ai, hôm nay anh nói chuyện rất có logic, anh uống say thật sao?"     Trữ Vệ không lên tiếng.     Chờ đến khi vào phòng, Nhạc Tâm trở tay đóng cửa lại, mở đèn. Ở trong bóng tối lâu, mắt đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, không khỏi hơi híp lại, Trữ Vệ vô thức dùng tay che khuất mắt Nhạc Tâm, chờ khi thoáng thích ứng, mới lấy ra.     Sắc mặt anh như thường, một đôi mắt đen vô cùng trơn bóng như nước, mang theo chút mờ mịt.     Uống say thật.      Trữ Vệ uống say nói chuyện bừa bãi, lại nhắc đến chuyện mua nhà.     Nhạc Tâm trêu chọc anh:, "Không phải anh nói em chưa viết tên lên sổ hộ khẩu nhà anh, không kết hôn với anh, anh sẽ không đưa em về nhà sao? Anh nói anh không phải người ngu."     Trữ Vệ vô tội trừng mắt nhìn: "Lời của đàn ông  không thể tin, em không biết à?"     Nhạc Tâm: "..." Bây giờ biết rồi, vậy em nên tin cái gì?     Trong phòng đã không thấy nón xanh, đoán chừng là bị chủ nhân xử lý rồi Trong chậu hoa trên ban công không có rau xanh, hoang vu tịch mịch. Trữ Vệ chỉ điểm giang sơn: "Anh phải dùng chậu hoa này trồng ra vườn hoa hồng lớn nhất trên đời cho em."     Nhạc Tâm: "Ừm."     Trữ Vệ: "Anh muốn trồng cho em một cây sườn xào chua ngọt, muốn ăn bao nhiêu hái bấy nhiêu."     Nhạc Tâm: "Ừm."     Cô lấy điện thoại cầm tay ra, hết sức vui mừng ghi âm.     Trữ Vệ vẫn còn tiếp tục buông lời: "Anh còn muốn trồng son môi cho em, rất nhiều rất nhiều son môi."     Anh ôm lấy chậu hoa, người xuôi theo thành chậu: "Vất vả cho mày, mày là chậu hoa cực khổ nhất trên đời."     Quay đầu nhìn về phía Nhạc Tâm, ánh mắt ướt sũng, như lúc chó con mới sinh: "Nhạc Tâm, anh không muốn ăn son môi..."     Chân Dung Phong gửi tin nhắn hỏi Nhạc Tâm lúc nào có thể qua.     Nhạc Tâm tắt điện thoại, tay vỗ lên cằm Trữ Vệ, khẽ hôn anh.     Trữ Vệ liếm liếm môi: "Không có son môi."     Cô chỉ chỉ chậu hoa: "Buông ra, không còn sớm, tắm rửa, đi ngủ."     Trữ Vệ uống say trí nhớ cũng rất tốt: "Cùng nhau."     Nhạc Tâm: "..."     Cùng nhau là không thể nào. Chờ dỗ Trữ Vệ nằm dài trên giường xong, lúc bước ra biệt thự đã hơn mười hai giờ. Nhạc Tâm vui vẻ, tinh thần sáng láng.     Không biết có phải vì giả vờ yêu đương vụng trộm với Trữ Vệ cả đêm hay không, Nhạc Tâm có cảm giác bị thăm dò, thật giống như cô với Trữ Vệ làm cái gì, cũng bị người thứ ba nhìn. Cảm giác này cũng không mãnh liệt, như có như không, Nhạc Tâm cho là vì tác dụng tâm lý.     Cô là thần tiên duy nhất trên thế gian cơ mà. A, bây giờ còn có Bắc Hòa với Lam Sầm, nhưng này hai người công lực không bằng cô, không thăm dò được cô.     Ở tiên giới người có công lực thâm hậu hơn cô, phần lớn đều là trưởng bối. Trưởng bối đối với chuyện yêu đương của tiểu bối, đương nhiên sẽ không thăm dò. Phi lễ chớ nhìn, thần tiên chuẩn tắc, nếu không, mất thân phận.     Lúc chạy tới nhà họ Triệu, Bắc Hòa đã bắt lấy con quỷ nhập vào người Triệu Thương.     Nhìn bộ dáng là hình tượng ông chú hơn ba mươi tuổi béo phì. Mặt xấu xí, dáng người cũng xấu xí.     Bắc Hòa dùng một bàn thịt ngon thức ăn ngon, con quỷ kia, nhìn qua đồ ăn trên bàn, liếc tới liếc lui, không ngừng nuốt nước miếng.     Đồ ăn này không giống đồ ăn lúc hắn nhập vào người Triệu Thương ăn. Đây là đồ ăn hắn thật sự có thể ăn, rất là thơm.     Bắc Hòa buộc hắn, xách đến trước đồ ăn, để hắn xích lại gần ngửi, nhưng không cho hắn ăn: "Bảo sao thấy lạ, mày nhập vào thân người, cho dù ăn cơm cũng không nếm ra hương vị, sao còn liều mạng ăn nhiều như vậy?"     Con quỷ cười haha: "Người có đôi khi ăn cơm cũng không phải vì ăn cơm, ngài từng nghe nói đến biểu diễn chưa?"     Bắc Hòa: "Nói tiếng người."     Quỷ: "Tôi là quỷ, không nói được tiếng người."     Bắc Hòa ấn hắn một chút, hắn tựa như bị phỏng, kêu liên tục: "Đau đau đau..."     Bắc Hòa: "Bây giờ có thể nói tiếng người không?"     "Có thể có thể có thể..."     "Mặc dù tôi là quỷ, ăn không ra vị, nhưng là, mỗi lần tôi ăn cực kỳ cực kỳ nhiều, người nhà hắn đều vây quanh nhìn. Nhiều người xem tôi ăn như vậy, tôi ăn cũng vui vẻ. Nếu bọn họ vỗ tay, vậy lại càng hoàn hảo." Con quỷ kia thầm khoe khoang: "Khi tôi còn sống là một BJ, thói quen nghề nghiệp thói quen nghề nghiệp thôi."     Nhạc Tâm hỏi hắn: "Chết như thế nào?"     Ông chú quỷ ấp úng, Bắc Hòa làm bộ muốn đấm hắn, hắn co rúm lại: "Tôi nói tôi nói, ăn bậy đồ ăn chết..."     "Tôi vốn là muốn đi con đường cao hơn, mỗi ngày được ăn chút tôm hùm, hải sâm, mực nang gì đó, nhưng mà tôi không có tiền, đi không được." ông chú quỷ nhớ lại chuyện cũ: "Đồ tôi ăn phổ thông, người xem không xem, cũng không nhấn like, mukbang cũng không còn ý nghĩa."     "Tôi rất là sầu, sầu đến ăn trấu, muốn tiết kiệm một chút tiền mua tôm hùm, ai biết, người xem tôi ăn nhiều lên."     "A, tôi lập tức lĩnh ngộ được chân lý, muốn được xem, ngoại trừ ăn tôm hùm mực nang, còn có thể ăn chút đồ ly kỳ."     "Tôi gặm cục gạch, cốt thép, nếm xi măng, thủy ngân, còn nhai móng tay, tóc. A, tôi còn từng thử cứt đái, đáng tiếc quá mùi, tôi thực sự nhẫn nhịn không được. Về sau, tôi dứt khoát nói tôi có đam mê ăn khác thường, bắt được cái gì ăn cái đó."     "Có một lần, ở trên đường nhặt được hai cái chai bia, tôi nhai pha lê nhai đến đầy miệng máu, nhưng mà vậy thì thế nào, lượng xem của tôi cao, tôi hot! Còn lên báo, tiêu đề Chấn kinh! Có người lấy pha lê làm đồ ăn! Ăn đến hứng thú bừng bừng, say sưa ngon lành! tôi có thể chửi chết mẹ tên viết báo, ăn xong pha lê tôi khó chịu vài ngày. Nhưng tôi là người kính nghiệp, cách vài ngày sau, tôi tìm chết ăn chút đinh, đáng tiếc cắn không được."     Triệu Thương nghe tê cả da đầu: "Tôi còn phải cám ơn ông lúc nhập vào người tôi không gặm pha lê?"     "Không cần cám ơn." ông chú quỷ dõng dạc: "Tôi con chưa quên tôi là ăn gì chết, nào còn dám ăn bậy. Dù sao tôi nhập vago người cậu, ăn nhiều người khó chịu cũng không phải tôi. Trước kia tôi đã hâm mộ những người dạ dày to, cứ ăn hết sức là có thể hot. Đáng tiếc nha, bụng tôi nhỏ, không đi được con đường đó. Không thì tôi cũng sẽ không ăn bậy đồ ăn chết rồi."     Hắn nhìn Triệu Thương: "Là cậu mời tôi nhập vào người, hay là chúng ta cùng làm dạ dày to, cùng ăn mukbang kiếm tiền? Tôi cam đoan chúng ta có thể kiếm được 666, đạt được lượt xem cao, đi đến đỉnh cao đời người!"     Triệu Thương từ chối liên hồi: "Không được không được, không hứng thú, cám ơn ông!"     Con quỷ kia cười lạn:, "Từ chối cũng vô dụng, cậu không hoàn thành nguyện vọng của tôi thì không đưa tôi đi được!"     "Ai nói?" Nhạc Tâm cười khẽ.     Trong tiềm thức con quỷ kia vốn sợ hãi Nhạc Tâm, nhưng hắn đã xem rất nhiều chuyện ma, dù là người bắt quỷ lợi hại đến đâu, quan hệ có nhân có quả như hắn với Triệu Thương chắc chắn phải thỏa mãn nguyện vọng của hắn, không  thì không đưa hắn đi được. Ban ngày, không phải thời gian để quỷ hoạt động, hắn nghe ngóng rồi chuồn. Bây giờ là ban đêm, hắn có nhiều thời gian. Nghĩ đến đây, hắn có chỗ dựa, tự tin nói: "Đừng hù dọa tôi, tôi không ngu."     Triệu Thương đả kích hắn: "Không ngốc có thể ăn bậy đồ ăn làm mình chết?"     Quỷ: "..."     "Tôi cảnh cáo các người, nếu như không hoàn thành nguyện vọng của tôi, tự gánh lấy hậu quả, đến lúc đó, cũng đừng hối hận!"     "Thật sao?" Nhạc Tâm nói: "Vậy cũng chưa chắc."     Sau khi nghe cuộc đời mukbang đầy ánh sáng sáng lạn của con quỷ kia, Bắc Hòa rơi vào trầm tư, hắn tựa hồ lĩnh ngộ được cái gì.