Mẹ Trữ sinh ra ở thế gia* Triệu gia, gia tộc có bề dày nhất định, đời đời kế thừa, điều đó làm cho tác phong làm việc của gia tộc bọn họ có phong thái rất không tầm thường. Triệu gia giàu có tiếng, nhưng vẫn âm thầm khiêm tốn, mặc dù lấn sân sang thương nghiệp, nhưng kiếm tiền là để cuộc sống tốt hơn, cũng không bị tiền nô dịch, thúc đẩy. *Thế gia: Nhà làm quan     Nhiều năm trước, tên nhà nghèo Trữ Bốc Phàm bắt cóc cô con gái mà Triệu gia hết mực sủng ái. Bây giờ tên nghèo kia phát tài, nhưng ở trong mắt người họ Triệu chẳng qua là tên nhà giàu mới nổi.     Chính là cái loại đeo vòng xích vàng, mặc áo lông chồn, đeo kính râm ngậm  xì gà, dáng đi bước nện đến cha mẹ cũng không thèm nhận.     Nhưng mà Trữ Bốc Phàm không giống như tưởng tượng của bọn họ.     Triệu gia không tin lúc trước người đề ra chuyện bỏ trốn là mẹ Trữ, người nhiều năm không muốn liên hệ bọn họ cũng là mẹ trữ. Hết thảy oan ức bị đổ hết lên người Trữ Bốc Phàm.     Trữ Bốc Phàm: "..." Tôi nhận.     Mẹ Trữ cũng vì ông ấy mà làm như vậy.     Sau khi về Triệu gia, mẹ Trữ rất được hoan nghênh, người thân đoàn tụ, hiềm khích nhiều năm trước đều buông bỏ hết. Nhưng đối với Trữ Bốc Phàm, người Triệu gia không trừng mắt lạnh lùng châm chọc, cũng không nhiệt tình, mà luôn nhàn nhạt.     Không được bao lâu, Triệu gia không còn bình yên được nữa.     Thế hệ mẹ Trữ, ngoại trừ bà, còn có một người anh, một người em trai. Em trai là Triệu Nhân Hòa có một đứa con trai độc nhất tên Triệu Thương, nuông chiều từ bé, ham chơi nghịch ngợm, hiện đang học đại học năm nhất. Ai ngờ được sau khi nghỉ hè về nhà, cả người trở nên không bình thường.     Thèm ăn, giờ giờ phút phút chỉ nghĩ đến ăn. Thấy cái gì là ăn cái đó, không dừng ăn được, dù là bụng đã bị phình lên, ăn đến mức muốn nôn, vẫn muốn ăn, thật giống như quỷ chết đói đầu thai.     Tất cả mọi người ngăn không được, tướng ăn cực kỳ khó coi, không hề có chút giáo dưỡng của con cháu thế gia.     Ngay từ đầu, người họ Triệu cho là Triệu Thương ở trường học không được ăn ngon, cười mắng hai câu cũng cho qua. Ai ngờ, cậu ta càng ăn càng nhiều, ăn đến mức mất hết tính người, một khi có người ngăn cản, một đôi mắt bén nhọn như sói đói nhìn chằm chằm, tựa như một giây sau sẽ nhào lên cắn người.     Triệu Nhân Hòa sợ con ăn hỏng bụng, trói cậu ta lại mang đi bệnh viện, kiểm tra toàn thân một phen, không tra ra cái gì, trái lại là Triệu Thương suýt thì tránh thoát định cắn bác sĩ kiểm tra cho cậu ta.     Không còn cách nào, Triệu Nhân Hòa tạm mang cậu ta về nhà trước rồi đi tìm bác sĩ.     Nhưng Triệu Thương muốn ăn, không cho ăn thì làm loạn.     Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, người Triệu gia không quá muốn cho Trữ Bốc Phàm biết, nhưng có mẹ Trữ ở đây, muốn giấu cũng không giấu được.     Mẹ Trữ từng bị hồ ly tinh bám vào thân nhìn bộ dáng Triệu Thương rất lấy làm kinh hãi. Dù là luôn không ngừng ăn, Triệu Thương lại càng ngày càng gầy, chênh lệch quá lớn so với thiếu niên đẹp trai ấm áp trên tấm ảnh từng chụp, cơ hồ gầy thoát tướng, da bọc xương.     "Có phải bị..." Mấy thứ bẩn thỉu dính lên người?     Mẹ Trữ hỏi Trữ Bốc Phàm.     Trữ Bốc Phàm mới bắt đầu học, ông cũng biết không nhiều, nhưng Triệu Thương như vậy nhất định là không bình thường. Ông chỉ biết vẽ mỗi đào hoa phù, vì hạnh phúc của con trai, đào hoa phù của ông vẽ cũng không tệ lắm, nhưng ông không dám dùng cho Triệu Thương. Nếu thật sự là có đồ vật gì bám trên người Triệu Thương, ông dùng đào hoa phù, chẳng phải là lại đưa tới một con nữa cho đủ đôi?     Vì thế, Trữ Bốc Phàm gọi điện thoại cho Chân Dung Phong.     Chân Dung Phong đến, Trữ Bốc Phàm cần thông báo cho người nhà họ Triệu trước.     Anh vợ Triệu Trung Hoà mặt ngoài cười có vẻ hiền hoà, đáy lòng lại đang cười nhạo, quả nhiên là nhà giàu mới nổi người đầy hơi tiền, rất thích mê tín dị đoan. Nghe nói vì tài vận, mùng một mười lăm hàng tháng thắp hương bái Phật, người thất đức hơn còn nuôi tiểu quỷ.     Cháu trai Triệu Thương chẳng qua là bị bệnh, có bệnh trị bệnh, tìm đại sư làm gì?     Nhạc Tâm mở cửa ra, gặp được Hạ Văn Tuấn. Vì bị ác mộng tra tấn nhiều ngày, nhìn hắn ta rất là tiều tụy.     "Có việc?" Nhạc Tâm hỏi.     Hạ Văn Tuấn nói: "Tôi muốn gặp Nhạc Duyệt."     Tối hôm qua, hắn không gặp ác mộng, ngủ yên một đêm. Như mơ như tỉnh, hắn ta cảm thấy Nhạc Duyệt ở bên cạnh mình.     Buổi sáng tỉnh lại, hắn ta gọi điện thoại cho em họ Hạ Đình, hỏi anh ta kế hoạch vào nhà Nhạc Duyệt như thế nào, kết quả hỏi gì Hạ Đình cũng không biết, —— hắn không có ký ức của tối hôm qua, bao gồm cả sự xúi giục của Hạ Văn Tuấn.     Hạ Văn Tuấn biết mình lúc trước không nhìn lầm, Nhạc Duyệt vẫn ở trong nhà này chưa rời đi. Hắn ta gặp ác mộng nhiều ngày như vậy, cũng là Nhạc Duyệt trừng phạt. Đột nhiên không gặp ác mộng là Nhạc Duyệt đã tha thứ hắn ta, hay là vì Hạ Đình mà hoàn toàn thất vọng với hắn ta rồi?     Hắn ta đột nhiên sinh ra vô hạn dũng khí, muốn gặp Nhạc Duyệt một lần, cho dù cô ấy không còn là người.     Trữ Vệ đứng sau lưng Nhạc Tâm, nhìn thấy Hạ Văn Tuấn, anh nhíu nhíu mày, ra đa dấm* thích ăn bậy mở ra, tên này không phải là vị hôn phu ở nông thôn của Nhạc Tâm đấy chứ? Vóc dáng, ừ, rất cao, mặt, ừ, cũng phong nhã, nhưng, không cao bằng anh, không đẹp trai bằng anh, toàn thắng. *dấm: ghen tuông     Anh kéo tay Nhạc Tâm lại, nũng nịu đong đưa.     Hạ Văn Tuấn lại nhìn chằm chằm Trữ Vệ, đột nhiên nói: "Anh biết cô ta không phải người không?"     Hắn ta đã từng gặp Trữ Vệ, đó là lúc Nhạc Tâm đi vào thành phố thi. Trữ Vệ đón Nhạc Tâm ở cổng trường thi.     Hắn ta biết Nhạc Tâm là tiểu tiên nữ? Trữ Vệ cảnh giác nhìn Hạ Văn Tuấn: "Tôi yêu cô ấy, không liên quan đến cô ấy có là người hay không. Nếu như anh để ý, thì nhất định là anh không đủ yêu."     Ý của Trữ Vệ là bất kể Nhạc Tâm là người hay là tiểu tiên nữ, anh đều yêu.     Nhưng vào tai Hạ Văn Tuấn lại không phải ý tứ đó, sắc mặt hắn ta trở nên trắng bệch. Trữ Vệ thản nhiên đối với yêu vật giả danh Nhạc Duyệt, còn Nhạc Duyệt thành quỷ, hắn ta lại không dám gặp.     Nhạc Tâm hững hờ liếc Hạ Văn Tuấn, cái nhìn kia làm tinh thần Hạ Văn Tuấn lạnh lẽo, sắc mặt hắn ta càng trắng bệch hơn.  n oán giữa Hạ Văn Tuấn và Nhạc Duyệt, cô có thể mặc kệ, nhưng mưu toan phá hỏng tình cảm của cô với Trữ Vệ là tội ác tày trời, nên đày xuống mười tám tầng Địa Ngục.     Nhạc Tâm đóng cửa lại, cất giọng nói một câu với bụi hoa hồng: "Có gặp hay không tự quyết định."     Hạ Văn Tuấn đứng ngoài viện cũng nghe được tiếng cô.     Trữ Vệ nhìn một vòng, không thấy được người: "Em...!đang nói chuyện với ai?"     Nhạc Tâm do dự một chút, không có nói dối, chỉ vào bụi hoa hồng nói: "Phía dưới này có con quỷ, anh muốn gặp quỷ không?"     Cô bổ sung một câu: "Đừng sợ, là của em nuôi."     Bạn gái người khác nuôi mèo nuôi chó, bạn gái mình nuôi quỷ? Sở thích này...!rất độc đáo nha.     Trữ Vệ sùng bái nhìn Nhạc Tâm: "Nữ quỷ thì không gặp, anh là người có bạn gái, phải tránh hiềm nghi."     Nhạc Tâm cưng chiều cười một tiếng: "Lần sau bắt con nam quỷ cho anh xem."     Trữ Vệ "Ừ" một tiếng.     Hai người nhìn nhau cười, ẩn ý đưa tình.     Bắc Hòa vẫn luôn nghe lén động tĩnh bên ngoài: "..."     Ghê hết cả răng. Xin cho cẩu độc thân một con đường sống.     Nhạc Tâm quay lại lầu một, nắm lấy cẩu độc thân sống mà không được yêu, ôm lấy Trữ Vệ, dịch chuyển đến vườn đi nho.     "Hái!"     Cô ra lệnh một tiếng.     Anh hái nho em nâng thùng đựng hàng, Nhạc Tâm và Trữ Vệ song song hợp tác, nam nữ phối hợp, làm việc không mệt.     Bắc Hòa ghen ghét, một khi hắn đố kị tâm tình lại không tốt, tâm tình không tốt thì muốn ăn cái gì đó. Tục ngữ nói, lên núi kiếm ăn xuống sông uống nước, trước mắt chỉ có nho, hắn ăn nho. Ừm, mùi vị không tệ.     Hái được không nhiều bằng ăn.     Nhạc Tâm: "..."     Con Dấu trở về, nó trốn ở phía sau cành nho, truyền âm cho Nhạc Tâm: "Chân Dung Phong lại có vụ làm ăn, cô còn nhận không?"     Mấy vụ làm ăn với Chân Dung Phong, lần thứ nhất gặp ba chồng tương lai, không lấy tiền; lần thứ hai, vì chùi đít cho sư phụ thân yêu, không có tiền. Lần này thì sao?     Con Dấu thành thật nói: "Đoán chừng cô lại muốn làm không công."     Nhạc Tâm: "Chỉ giáo cho?"     Con Dấu: "Ba chồng tương lai của cô đặt đơn."     Nhạc Tâm: "..."     "Chân Dung Phong bảo tôi nói cho cô, tiền không là vấn đề. Mặc dù nghe ba chồng tương lai cô miêu tả thì cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng căn cứ nguyên tắc phát tài một mình không bằng phát tài cùng nhau, hắn muốn hợp tác với cô." Con Dấu nói: "Tôi nhịn được tính tình buôn dưa lê, không nói cho Chân Dung Phong biết đó là ba chồng tương lai của cô. Hắn bảo tôi nhắn cô, chỉ cần cô muốn đi, tiền không là vấn đề."     "Ông Trữ là người hào phóng, ra giá cực cao, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu." Chân Dung Phong vốn nói như thế.     Trữ Vệ kéo tay áo sơmi, hái một chùm nho để vào trong thùng, thấy Nhạc Tâm nhìn về phía mình, anh cong môi mỉm cười. Khí chất giao hòa giữa thanh niên và thiếu niên, vừa mâu thuẫn vừa hút mắt, gợi cảm cực kỳ.     Nhạc Tâm mỉm cười đáp lại, nói cho Con Dấu: "Cậu nói với Chân Dung Phong, làm người phải phúc hậu, lần trước ông Trữ tài trợ Huyền Môn khôi phục tài chính, đến lúc ông ấy muốn cầu cạnh Huyền Môn, hắn sao có thể lấy tiền được? Làm người phải phúc hậu, thật tình bọn họ tu tiên không thể thành tiên cũng là bởi vì không làm rõ quan hệ giữa tiền tài và cách làm người!"     Ngoài miệng ngôn từ chính nghĩa, đáy lòng lại đang nhỏ máu. Cô không muốn làm người, chỉ muốn tiền tài.     A, ông trời lại ám chỉ cô, cần cù chăm chỉ, cố gắng ra sức, có làm mới có ăn, buôn bán mới là chính đạo sao?     Trữ Vệ sờ chiếc nhẫn trong tui, Bắc Hòa ngồi xổm ở cách đó không xa ăn nho, không chú ý bên này.     Anh tới sau lưng Nhạc Tâm, lúc Nhạc Tâm đưa tay lên hái chùm nho ở chỗ cao, anh ngang nhiên xông qua, lồng ngực dán lên lưng Nhạc Tâm, dễ như trở bàn tay hái chùm nho này xuống, Nhạc Tâm quay đầu, gương mặt dán lên môi anh.     Gió nhẹ lướt qua, cành lá lượn quanh, bầu không khí vừa đúng, quang cảnh xinh đẹp.     Đây là cơ hội tốt để cầu hôn. ***** Editor: Dịch bệnh căng thẳng, mong mọi người giữ gìn sức khoẻ.