Thấy Lạc Lạc, Trữ Vệ khẽ nhíu mi lại, sao còn đến dây dưa nữa? Anh đã nói rõ với chú Lạc rằng anh có bạn gái rồi, lại còn tâm sự chuyện muốn mang nho của Nhạc Tâm đi khắp thế giới với ông ta nữa. Lẽ ra, chú Lạc tung hoành thương trường nhiều năm như vậy lẽ ra phải hiểu rõ ý tứ trong lời nói của anh chứ, anh đã có bạn gái ưu tú như vậy, chuyện với Lạc Lạc là hoàn toàn không có khả năng. Phi, sao giống lời kịch của tra nam* thế nhỉ? Anh mới chỉ gặp Lạc Lạc có một lần, giữa họ không hề có bất kì khúc mắc tình cảm nào cả! *tra nam: thứ đàn ông cặn bã Huống hồ anh còn tặng nho Nhạc Tâm trồng nho cho chú Lạc thưởng thức. Ăn nho của Nhạc Tâm còn muốn đào góc nhà* Nhạc Tâm, quá không trượng nghĩa. *Ý là cướp người đàn ông của Nhạc Tâm Lạc Lạc vừa lùn vừa mập, thể tích vô cùng vĩ đại, khi chạy với tốc độ cực nhanh trông không khác gì viên cầu lăn đến trước mặt Trữ Vệ. "Trữ Vệ!" Trữ Vệ ra oai phủ đầu: "Ba cô không nói với cô tôi có bạn gái rồi à?" "Có nói nha, nhưng...!" chạy quá nhanh, Lạc Lạc thở hổn hển. Cho nên, Lạc thúc gầy nhỏ không ngăn được cô ta? "Cô có biết người có bạn gái cần phải giữ sự trong sạch, tự hạn chế, học được tị hiềm không? Nói lý ra, hai chúng ta gặp riêng là không tốt." Dù là cô gái mập cũng cần phải tôn trọng, Trữ Vệ không thể động thủ, cũng không thể ăn nói khó nghe. Anh lựa chọn dùng thái độ khiêm tốn để giảng đạo lý. Gặp riêng? Người trợ lý nào đó vô cùng không có cảm giác tồn tại: "..." tổng tài, mời dùng đôi mắt nhìn xa trông rộng, sắc bén như dao của ngài nhìn tôi một chút. Nghe đến câu gặp riêng không tốt, Lạc Lạc đồng tình nhìn trợ lý một cái, sau đó yên lặng lui về sau một bước, dùng hành động biểu thị tị hiềm. "Anh đừng hiểu lầm, tôi không tới tìm anh, tôi muốn tìm bạn gái của anh." Xong, thái độ khiêm tốn không duy trì được. Ánh mắt vô cùng có tác dụng uy hiếp nặng nề mà áp sát Lạc Lạc, thần sắc Trữ Vệ cực kỳ lãnh đạm: "Tìm bạn gái của tôi làm gì?" Thiên kim bá đạo ngoan độc phá vỡ nhân duyên, lấy tiền đập người sao? Ba anh chưa đập, sao có thể đến phiên cô ta? Buồn cười. Lạc Lạc lại càng hoảng sợ, khí thế của người trước mắt này bỗng nhiên biến đổi, trông coi thật hù dọa người. Thiếu nữ mập trạch* vì đạt được mục đích nâng cao dũng khí đến kinh người: "Tìm cô ấy mua nho." *Trạch: chỉ những người chỉ thích ở trong nhà "Mua nho? Ngày hôm qua Lạc thúc đã thêm weibo của bạn gái tôi, nếu như muốn mua nho, có thể trực tiếp liên hệ. Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Trữ Vệ logic rõ ràng, tư duy kín đáo, căn bản không tin lời Lạc Lạc nói. Mua nho là cái cớ quá hời hợt. Bị Trữ Vệ nhắc tới đấy, Lạc Lạc cũng tức giận: "Anh nghĩ tôi không muốn à? Ngay cả đoạn tuyệt quan hệ cha con tôi cũng nói rồi mà ông ấy cũng không cho. Còn nói anh và bạn gái có quan hệ cực kỳ tốt, bảo tôi không nên làm tiểu tam chia rẽ người khác, không nên đi quấy rối các người. Tôi thèm vào, đàn ông các người sao lại thích tưởng tượng đến thế? Chị đây chỉ muốn mua ít nho để ăn!" Quả nho mà ba cô mang về hôm qua, chỉ từ màu sắc hình dạng cùng với trực giác của kẻ tham ăn như cô để xem, nho này nhất định ăn rất ngon. Quả nhiên, quả nho không phụ sự kỳ vọng của cô. Không chỉ có ăn ngon, mùi thơm ngát, mà còn nhuận phổi, dư vị dài. Lạc Lạc thích ăn thịt, gà nướng mật, cá chua ngọt, sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu các loại, mỗi lần ăn đồ biển lại càng thỏa mãn cực kỳ, lúc hưởng dụng mỹ vị thì cực tận hứng nhưng sau khi ăn xong luôn có một loại cảm giác ngầy ngậy quanh quẩn nơi cổ họng và trong dạ dày. Dù cho ăn nhiều hoa quả hơn nữa cũng không đè xuống được, mà cái bụng lại càng trướng lên vô cùng khó chịu. Nhưng mà tối hôm qua kỳ tích xuất hiện. Ăn xong nho của bạn gái Trữ Vệ trồng, cảm giác béo ngậy biến mất, trong bụng cô toàn là mùi thơm ngát của nho, cảm giác cả người từ trong ra ngoài tươi mát cực kỳ, phảng phất cảm giác nặng nề trong thân thể vì mỡ bị tích trữ quá nhiều cũng không thấy, cô trở nên nhẹ nhàng. Ôi, đối với một người mập mà nói, có biết cảm giác nhẹ nhàng quan trọng đến thế nào không? Người gầy các người căn bản không hiểu được! "Anh hiểu không? Tôi thật chỉ là muốn tìm bạn gái anh mua nho ăn." Lạc Lạc sờ sờ thái dương: "Tôi cảm giác nho bạn gái anh trồng có lẽ còn thể dưỡng sắc đẹp, cục mụn nổi lên hai ngày nay của tôi cũng tiêu tan rồi." Trữ Vệ: "Thật chứ?" "Thật như vàng 9999! anh đừng có nhớ mãi dáng vẻ tựa như phát điên của tôi lúc mới gặp anh nữa. Nhan cẩu* đều thích đẹp mắt, chỉ ngắm mặt cũng có thể ăn thêm hai chén đem cơm, phản ứng của tôi như thế là quá bình thường." Lạc Lạc giãi bày nỗi lòng: "Ngày hôm nay lãng phí nước bọt cũng là do ngày đó đầu tôi bị úng nước, anh yên tâm, tôi thật sự không có ý đồ không nên có với anh, đứng giữa ăn ngon và bạn trai, kẻ tham ăn đều chọn ăn ngon." *Những người có tình cảm đặc biệt với người đẹp, bị mê hoặc bởi ngoại hình đẹp "Nho ăn ngon như vậy, tôi sao có thể vì anh mà vứt bỏ bọn nó? Không thể nào, như thế là không công bằng với bọn nó!" Trữ Vệ tạm thời tin lí do thoái thác của Lạc Lạc, mặc kệ Lạc Lạc có phải kẻ tham ăn hay không, nho Nhạc Tâm trồng vẫn luôn có sức quyến rũ riêng của nó. Nho do Tiểu tiên nữ trồng đương nhiên có tác dụng dưỡng nhan sắc, kéo dài tuổi thọ, chuyện tâng bốc bạn gái của mình Trữ Vệ cực kỳ tán thành. Sợ lỡ như có phiền phức, Trữ Vệ không trực tiếp đưa số điện thoại của Nhạc Tâm cho Lạc Lạc, muốn mua nho của tiên nữ cũng được, tìm trợ lý, để trợ lý mua giúp cô ta đi. Trợ lý mỉm cười: Cảm ơn tổng giám đốc lại nhớ tới tôi, khiến cho tôi có cảm giác tồn tại rồi. Trữ Vệ lái xe về nhà để trợ lý ở lại. Nhìn chiếc xe sang trọng đi xa, Lạc Lạc bĩu môi: "Keo kiệt!" Trợ lý ân cần hỏi: "Lạc tiểu thư muốn mua mấy cân nho?" Lạc Lạc sờ sờ cái bụng bự khiến cô ta mỗi lần đi xe công cộng đều có người nhường chỗ ngồi, rụt rè nói: "Tạm thời 60 cân đi." 60 cân, cân nặng lí tưởng của cô. Trợ lý: "..." Về đến nhà, Trữ Vệ vừa vào cửa đã thấy mẹ anh ưu nhã uống trà, ăn nho trong phòng khách, rất phù hợp với thân phận phu nhân nhà giàu có. Ba anh Trữ Bốc Phàm khá là qua quýt, tùy ý mặc một cái áo cộc nửa hở cổ đang bận rộn khí thế ngất trời trong phòng bếp, ông vừa nấu ăn, vừa trò chuyện với mẹ anh. Mẹ Trữ Vệ xuất thân danh môn, dịu dàng nhã nhặn lịch sự, ăn nói khéo léo, được dạy dỗ cực kì kỹ càng, lúc bà gả cho Trữ Bốc Phàm, Trữ Bốc Phàm vẫn chỉ là một thanh niên nghèo. Mẹ Trữ mười ngón tay quanh năm không dính nước vì ba Trữ mà thử học làm cơm, học giặt quần áo, học làm việc nhà. Trữ Bốc Phàm vô cùng đau lòng, liều mạng dốc sức làm ăn, rốt cục cũng trở thành đại gia phú quý cả đời. Từ đó đến nay đều mời bảo mẫu, hoặc là ông đích thân xuống bếp, ngược lại, ông cũng không cho mẹ Trữ chạm đến phòng bếp. Trữ Bốc Phàm cho rằng ông cưới vợ về là muốn vợ đi theo ông hưởng phúc, chứ không phải là làm trâu làm ngựa giặt giũ nấu cơm cho ông. Một người đàn ông, nếu như không thể cho vợ con của mình một cuộc sống tốt, sao có thể gọi là đàn ông? Trữ Vệ mưa dầm thấm đất, càng kiên định sẽ đối xử tốt với bạn gái, phải tin tưởng nhau có cho đến khi chết. Mẹ Trữ thấy Trữ Vệ về, vẫy vẫy tay bảo Trữ Vệ lại ngồi cạnh bà, quan sát anh thật tỉ mỉ. Chuyện bị hồ ly tinh nhập vào người, mẹ Trữ tiếp nhận rất dễ dàng, có cảm giác gặp biến không sợ hãi. Cũng may mọi thứ đều giải quyết xong, bà có thể nhìn thấy con trai của mình rồi. Trữ Vệ cảm giác lâu lắm rồi anh không gặp mẹ, tuy là ở trong nhà, nhưng thời gian làm việc và nghỉ ngơi không giống nhau, anh và mẹ luôn luôn lệch giờ sinh hoạt với nhau. Trữ Bốc Phàm làm xong món cuối bưng vào phòng ăn, người một nhà ngồi xuống dùng cơm. Thấy Trữ Bốc Phàm ân cần bưng trà rót nước gắp thức ăn cho mẹ, Trữ Vệ đã thành thói quen, trong trí nhớ của anh, thực sự là giờ nào khắc nào cũng được xem tình yêu đẹp đẽ của ba mẹ mình. Thỉnh thoảng nhìn thoáng qua thấy đứa con trai vẫn đang làm cẩu độc thân nào đó yên lặng ăn cơm, Trữ Bốc Phàm bỗng nhiên nghĩ đến bạn gái là cao nhân của con trai, làm một người cha hiền từ có tiếng, ông lại bắt đầu lo lắng cho tình yêu của con trai ông. "Hồi đó ba theo đuổi mẹ con toàn dựa vào tay nghề nấu nướng này đấy." cho nên, vì giữ chân bạn gái, con có muốn học nấu ăn không. Trữ Vệ tay gắp thức ăn, trong lòng hạ quyết tâm, sau này ngoại trừ phải mua sách trồng trọt, còn phải mua sách dạy nấu ăn. Cơm nước xong về đến phòng, Trữ Vệ đúng giờ tưới nước cho mầm rau trên ban công, thuận tiện chụp ảnh gửi cho Nhạc Tâm. Anh vô cùng chủ động mời tiểu tiên nữ buổi tối đến phòng anh cùng nhau trông nom rau xanh, chăm sóc cho luống rau tình yêu của bọn họ lớn mau. Tiểu tiên nữ nói phải đợi cô đưa nho xong, có thể sẽ đến muộn, bảo anh ngủ trước. Nếu như lại cảm thấy nửa đêm trên giường có người, không cần sợ vì đó là cô. Trữ Vệ: "..." Dù gì tối nay bạn gái cũng sẽ đến. Anh kìm chế vui mừng, lấy ra một chồng văn kiện thật dày trong túi công văn nghiêm chỉnh, mở ra, tiêu đề rõ ràng là < Làm thế nào yêu đương thật vui vẻ với tiểu tiên nữ >. Thực ra anh vốn muốn làm kế hoạch yêu xa, nhưng bạn gái là tiểu tiên nữ, kế hoạch có thay đổi, cả ngày hôm nay, anh ngoại trừ tiêu hóa sự thật này, còn phải bớt thời giờ bỏ đi kế hoạch ban đầu, làm lại bản kế hoạch này. Lại nói đến Nhạc Tâm tối nay còn phải đi đưa nho, cô xách cái xẻng lúc sáng, đứng trước bụi hoa hổng, hỏi Nhạc Duyệt: "Thế này đã đủ đủ tôn trọng cô chưa?" Buổi sáng cô muốn đào bụi hồng ra, Nhạc Duyệt đang có tình yêu cuồng nhiệt liên miên không dứt với sách vở không đồng ý, cô ấy nói đào mộ phần phải chờ tối, cô ấy hỏi Nhạc Tâm: "Đã từng xem các loại trộm mộ chưa? Bọn họ có trộm mộ vào ban ngày không? Đây là tôn trọng cơ bản, dù cho mộ phần nhỏ, còn không có vật bồi táng. Ah, dù là nhìn bên trông ngoài cũng không giống cái mộ phần." Ồ, vậy buổi tối đào. Nhạc Tâm không có ý kiến, cô cũng có thể hiểu được tâm tình của Nhạc Duyệt. Thi thể của cô ấy thì cô ấy làm chủ. Tối mùa hè vẫn nóng bức như thế, ngọn đèn trong nhà chiếu ra,tựa như lẫn cả ánh sao sà xuống bao lấy Nhạc Tâm, phủ lên người cô một tầng sáng nhu hòa. Đóa hồng diễm lệ, nở rộ. Nhạc Tâm cẩn thận tách rễ cây ra, đặt chúng sang nơi khác, moi ra thứ được chôn giấu dưới lớp dất. Thiếu nữ mười tám tuổi, đang ở trong độ tuổi đẹp nhất của đời người. Bốn năm trước, cô ấy chật vật nằm trong rừng cây nhỏ hẻo lánh. Bốn năm sau, cô ấy vẫn mặt mày đoan trang mà nằm trong đất bùn. Da thịt trắng noãn sáng bóng, đôi mi dày rậm đang khép lại. Sắc môi nhàn nhạt, mặc dù không có màu đỏ diễm lệ nhưng so với hình dáng quỷ Nhạc Duyệt trắng bệch thì trông giống như là người bệnh nặng mới khỏi còn chưa hồi phục lại hơn. Đây là Nhạc Duyệt mười tám tuổi, bốn năm qua đi, thi thể cô ấy vẫn trông rất sống động, không, còn tốt hơn lúc trước khi còn sống, đã không nhìn ra trạng thái bê bối như lúc còn sống nữa rồi. Quỷ Nhạc Duyệt che mặt không dám nhìn. Bốn năm trước, lúc cô ấy mới vừa có ý thức mình đã thành quỷ, trời đã tối đen, cô ấy canh giữ bên cạnh thi thể của mình, mờ mịt khổ sở vừa sợ vừa giận. Không biết cô giữ bao lâu, mùa hạ nhiệt độ cao, cô ấy mơ hồ ngửi thấy vị xác thối nhàn nhạt. Sáng sớm hôm sau khi mặt trời gần ló rạng, một khắc trước khi cô ấy phải hồn phi phách tán, Nhạc Tâm xuất hiện ở trước mặt cô ấy. "Muốn sống không? Chính là kiểu chết đi sống lại ấy." Cô hỏi cô ây. Bây giờ, cô ấy đã sống lại sao? Nhạc Duyệt không dám hỏi, Con Dấu tham gia náo nhiệt hỏi: "Nảy mầm à?" Nhạc Duyệt: "..." "Còn nở hoa rồi này." Nhạc Tâm ném xẻng, ngồi xổm xuống. Cô sờ lên cổ tay Nhạc Duyệt, như là trung y đang bắt mạch vậy, tỉ mỉ vuốt ve thăm dò. Con Dấu: "Chẩn ra bệnh gì không?" "Tôi không biết y thuật sao có thể chẩn ra cái gì? \ " "Vậy cô sờ mạch đập của cô ấy làm gì?" Nhạc Tâm buông cổ tay của cỗ thi thể kia ra: "Sờ xem có mạch đập không." Nhạc Duyệt nhẹ giọng hỏi: "Có không?" trước đây Nhạc Tâm từng nói với cô ấy, không chắc chắn sẽ thành công, cô cũng không nắm chắc, nhưng có một tia hi vọng cũng phải thử. Nhạc Duyệt cũng cảm thấy vậy nên mới đồng ý làm vật thí nghiệm cho Nhạc Tâm. "Có một chút. " Không biết có phải ảo giác hay không, lồng ngực của thi thể Nhạc Duyệt nằm trong bùn đất đã lâu nay khe khẽ phập phồng, tựa như đang hô hấp. Giữa chân mày thi thể kia đặt một vật trông giống trái tim màu đỏ như máu lớn chừng ngón tay cái. Nhạc Tâm đưa tay cầm lên, nhiệt độ nóng bỏng, phát ra những tai sáng đỏ tươi, tay vừa chạm vào đã cảm nhận được sức sống vô hạn, như là sức sống ùn ùn kéo tới khi xuân về.. "Cái này trông như trái tim của người ta ý nhờ." Con Dấu đi vòng qua nhìn kỹ, bốn năm trước nó không thấy được. Nhạc Tâm "ừ" một cái tiếng. Vật trong tay chính là trái tim. Ở tiên giới người mạnh là vua, người nào thực lực mạnh lời nói của người đó có trọng lượng. Thực lực của sư phụ cô Đạo Nhất tiên quân và Huyền Nhất chân nhân ở bậc trên cùng ở tiên giới, nhưng trong một mức độ nào đó vẫn chịu quản lí của thiên đế. Lẽ ra, bộ tộc của thiên đế đã suy yếu nhiều năm, sớm nên giao quyền thống trị tiên giới ra, thế nhưng ông ta không làm. Ngoài mặt, bộ tộc của thiên đế làm việc phải kiêng nể Đạo Nhất và Huyền Nhất, nhưng dù sao bọn họ cũng là người thống trị, không ai nghĩ tới việc lật đổ bọn họ. Từ đầu Nhạc Tâm còn không rõ tưởng là tiên nhân thực lực cao cường bận bịu xử lý công việc lớn nhỏ ở tiên giới, cho nên mới có bộ tộc của thiên đế làm bù nhìn. Cô thậm chí còn âm thầm đồng cảm với bộ tộc của thiên đế. Cho tới sau này, cô nghe được một truyền thuyết. Bộ tộc của thiên đế sinh ra thiên đạo, là sức sống của trời đất. Cũng là sự sống quan trọng nhất trong trời đất. Nếu như không có sự sống, khắp nhân gian sẽ toàn là hoang vu, so với không tồ tại cũng không khác nhau là bao. Bộ tộc của thiên đế đại diện cho sự sống, hoặc có lẽ là sự sống nằm trong thân thể của bọn họ. Trong đó, buồng tim là nơi căng tràn nhất. Tổ tiên của bộ tộc thiên đế từng để lại một trái tim làm bảo vật trấn giữ bộ tộc. Vị tổ tiên kia từng đứng trên đỉnh cao thực lực ở tiên giới nên sức sống trong tim sôi trào vô cùng mãnh liệt. Sau khi đèn hồn của Đạo Nhất tiên quân tắt, Nhạc Tâm từng đi tìm thiên đế để mượn trái tim kia. Thiên đế không cho mượn. "Cơ thể của tôi có thể dùng rồi sao?" lời nói của Nhạc Duyệt cắt đứt hồi ức của Nhạc Tâm. Người đã chết, sức sống trong thân thể cũng dần tản đi. Dù cho dùng phép thuật làm cho quỷ hồn nhập vào người, nhưng vẫn không thể thu gom hay giữ lại sức sống. Cứng ngắc, suy yếu là điều không thể tránh khỏi. Nhưng bây giờ thân thể Nhạc Duyệt cũng không phải như vậy, sức sống của nó đang dần dần khôi phục. "Còn thiếu một chút, nhưng sắp rồi." Nhạc Tâm thả lại trái tim nhỏ bé kia vào giữa chân mày thân thể Nhạc Duyệt, sau khi bố trí phép thuật cô lại chôn nó vào trong đất, dời bụi hoa hồng lên che đi. Sức sống mạnh nhất ở trái tim của tổ tiên của thiên đế trong truyền thuyết có thể cải tử hồi sinh, làm một thi thể con người sống lại cần bốn năm. Làm sư phụ cô người mà thực lực trâu nhất trong tiên giới Đạo Nhất tiên quân sống lại cần bao nhiêu năm? Đến lúc đấy bạn trai bé nhỏ của cô có lẽ đã qua đời rồi? Truyền thuyết có sai sót hay là quả tim này căn bản không phải là của tổ tiên của thiên đế? Liên tưởng đến lần trước Bắc Hòa nói tiên thái tử bế quan đến nay chưa ra, cô bỗng nhiên có một suy đoán không thể tin được. Nhạc Tâm móc viên đá màu đen trên người ra, bắt đầu đọc khẩu quyết rồi gọi: "Bắc Hòa?"