Cho đến khi bị Trữ Vệ đè ở trên giường, Nhạc Tâm mới hậu tri hậu giác nghĩ đến việc nên giải thích chuyện cô đột nhiên xuất hiện ở trong phòng anh như thế nào?
Thấy Nhạc Tâm không trả lời, Trữ Vệ nửa bất mãn nửa làm nũng kêu một tiếng: "Nhạc Tâm..."
Bạn trai làm nũng khiến cho người ta không chịu nổi, Nhạc Tâm run lên, lên tiếng: "Ừm."
"Hôm nay anh bị người ta chiếm lợi dụng." Trữ Vệ say rượu ngây thơ cáo trạng, anh chìa tay phải của mình ta, đưa đến trước mặt Nhạc Tâm để cho cô xem: "Nó bị người phụ nữ khác sờ soạng."
Chú Lạc gọi điện thoại kêu Lạc Lạc tới gặp mặt anh, anh là người có bạn gái sao có thể gặp mặt? Đương nhiên không thể! Anh cực kỳ không phúc hậu mà rót cho chú Lạc hai chén rượu rồi giả vờ đi vệ sinh, nhưng ai ngờ được ở cửa quán rượu anh đụng phải Lạc Lạc.
Lạc Lạc biết anh, anh không biết Lạc Lạc.
Nhưng một cô gái gần một trăm cân cao 1m5, anh vừa nhìn đã đoán được.
Khi đó, anh đang định cho gọi điện thoại cho Nhạc Tâm hội báo anh đã thành công bảo vệ sự trong sạch của mình, Lạc Lạc thét một tiếng kinh thiên động địa gọi tên anh, anh vì quá sợ hãi nên đã không cẩn thận cúp điện thoại.
Trợ lý bảo vệ không rời anh một bước nhưng vẫn không tránh thoát được sự nhiệt tình của Lạc Lạc.
Lúc lên xe bị cô ta sờ tay, còn nghe được tiếng kêu mê trai của cô ta: "Aaa, đẹp trai quá!"
Được rồi, hiểu lầm giải trừ.
Nhạc Tâm yên lòng, lần này đi không uổng công.
Đây là lần đầu tiên cô yêu đương, không biết người khác là thế nào, nhưng nếu như cô có hiểu lầm là nhất định phải hỏi.
Cũng may cô là thần tiên, có thể trong nháy mắt đến chỗ mình muốn đến.
Trữ Vệ còn đang giơ cái tay bị Lạc Lạc sờ mó.
Nhạc Tâm: "?" cô nên phản ứng như thế nào mới đúng?
Nhớ tới tình tiết trong tiểu thuyết, cô ngửa đầu hôn tay Trữ Vệ một cái.
Trữ Vệ nhíu mày, không hài lòng: "Người phụ nữ khác sờ soạng tay của anh, em hôn một cái là được?"
Nhạc Tâm: "Vậy anh muốn như thế nào?"
Trữ Vệ hùng hồn nói: "Liếm nó một lần, thoa kín bằng hơi thở của em."
Đây không phải thoa hơi thở mà là nước bọt đó!?
Nhạc Tâm mệt tim: "Chú ý văn minh chú ý vệ sinh, em phải theo luật thôi."
Trên tay dính bao nhiêu vi khuẩn, nếu như đi vệ sinh xong chưa rửa tay thì càng...!Quên đi, hình ảnh kia thật đẹp, không thể nghĩ.
"Em chê anh bẩn?"
Rượu khiến khóe mắt Trữ Vệ phiếm hồng, đôi mắt ầng ậng nước như là muốn khóc.
Anh cố sức mà ngồi nửa người dậy, nhìn Nhạc Tâm: "Anh còn chưa tính toán chuyện em có vị hôn phu đó!"
"Vị hôn phu?" Nhạc Tâm kinh ngạc nhếch mi, làm sao anh biết?
"Ai nói cho anh biết?"
Trên tiên giới có người xuống? Lại còn nói cho biết Trữ Vệ chuyện này, người nọ có ý gì? Sắc mặt Nhạc Tâm nghiêm túc.
"Em còn không cả phủ nhận? !" Rượu tác dụng chậm, bây giờ mới bắt đầu thiêu đốt tim Trữ Vệ, anh thở hổn hển, một đám lửa cháy hừng hực trong lồng ngực, anh liên thanh chất vấn: "Em có anh rồi tại sao còn muốn có vị hôn phu? Hắn có cao bằng anh không? Có đẹp trai bằng anh không? Có tiền bằng anh...!hứ, anh biết rồi, nhất định là bởi vì hắn cực kỳ nghèo, có phải hay không?"
Hình như không phải giống chuyện cô nghĩ đến.
Nhạc Tâm tỉnh táo lại: "Em không có vị hôn phu, coi như trước đây có, bây giờ cũng không có."
Cô không lừa gạt Trữ Vệ.
Cái gọi là vị hôn phu, chẳng qua vì lợi ích.
Sư phụ cô xảy ra chuyện, hôn ước ngay lập tức bị giải trừ rồi.
"Thực sự?"
"Thực sự."
Nhạc Tâm đùa: "Nếu như em có vị hôn phu, anh thực sự không ngại?"
Biểu hiện trên mặt Trữ Vệ cứng lại: "Vẫn là...!Có chút ngại."
Nhạc Tâm tì tay đè xuống giường, nửa ngồi dậy.
Trữ Vệ rũ mi suy tư một chốc, đứng dậy lấy hộp giấy trên tủ ở đầu giường xuống, mở ra, mũ lưỡi trai màu lục mới tinh thình lình đập vào mắt.
Nhạc Tâm: "..."
"Hôm nay anh mới vừa mua.
Anh biết em ở quê còn có vị hôn phu, lúc anh gọi điện thoại cho em, hắn nhận.
Anh không ngại, chỉ cần em và hắn ta xa nhau." Trữ Vệ thấp giọng nói: "Nhạc Tâm, anh thích em, tuyệt đối không ít hơn hắn ta.
Em đừng chia tay anh được không?"
"Được không?" Anh kéo tay cô, nắm trong lòng bàn tay.
Lòng bàn tay anh nóng hổi, gần như có thể đốt cháy người.
Thấy Nhạc Tâm trầm mặc, Trữ Vệ nóng nảy, nảy sinh ác độc nói: "Anh không đồng ý chia tay, em chính là bạn gái của anh.
Bất kể là ai, anh cũng sẽ không để cho bọn họ cướp em đi!"
Nhạc Tâm đang bị hành động tự mua nón xanh cho mình đội của Trữ Vệ làm cho khiếp sợ, thấy Trữ Vệ sốt ruột cô mới tỉnh táo lại.
Không thể nói đạo lý với người say rượu, cô an ủi nói: "Không ai cướp đi cả."
Vị hôn phu nghe điện thoại, đoán chừng là chủ quán sửa điện thoại di động.
Nhạc Tâm một tay lấy điện thoại di động ra, mở nhật ký gọi, quả nhiên có một cuộc gọi Trữ Vệ gọi được mấy giây và một cuộc gọi nhỡ, thời gian đúng lúc điện thoại di động đang sửa ở trong tiệm.
Dựa vào việc người nhận điện thoại của cô là đàn ông mới có thể đoán cô có vị hôn phu ở quê, cho nên mới chia tay với anh.
Nhạc Tâm hầu như bị chọc giận đến nở nụ cười.
Thì ra người khác yêu đương đều giống như Trữ Vệ, có hiểu lầm là tự tưởng tượng mọi chuyện?
Lợi hại, tự cắm sừng cho mình!
Thấy Nhạc Tâm lấy điện thoại di động, Trữ Vệ tưởng là cô gọi điện thoại cho vị hôn phu ở quê, trong nháy mắt vô thức muốn ngăn cản cô gọi điện thoại -- anh hoàn toàn quên mất Nhạc Tâm mới vừa nói cô không có vị hôn phu.
Nhưng vì uống quá nhiều rượu nên anh không thể tư duy chính xác được, anh ném điện thoại di động của Nhạc Tâm xuống đất.
"Cốp" một cái rơi xuống sàn nhà, rất chi là vang dội.
Nhạc Tâm vừa mất tiền sửa điện thoại, con tim giá lạnh.
Lúc này, có tiếng đập cửa "Cộc cộc" truyền đến, Trữ Bốc Phàm rời giường xuống lầu rót nước uống nghe thấy tiếng động trong phòng, hỏi: "Buổi tối không ngủ được làm gì vậy? Uống nhiều rượu phát điên?"
Nửa đêm, một cô gái trẻ tuổi xuất hiện ở trong phòng ngủ của đàn ông say rượu, cô nam quả nữ, tư thế còn không thuần khiết, nếu là bị ba Trữ Vệ thấy được, Nhạc Tâm có ba cái miệng cũng không nói rõ được.Cô đẩy Trữ Vệ ra, định nhảy từ cửa sổ xuống phía dưới, lại bị Trữ Vệ kéo, đau thương khẩn cầu: "Chớ..."
Trong tay anh còn cầm nón xanh.
Trữ Bốc Phàm không nghe tiếng đáp lại, cất cao giọng nói: "Còn nhớ rõ ai là ba của con không? Nếu không mở cửa ba vào đấy?"
Tiếng vặn cửa truyền đến, Trữ Bốc Phàm đi tới, nhìn thấy Trữ Vệ giữ nguyên áo nằm ở trên giường, chăn loạn xạ đắp đến eo.
Nổi bật nhất là, trên đầu đội cái nón xanh rờn.
Trữ Bốc Phàm nhịn không được "Xì" cười ra tiếng.
Tận dụng cơ hội, Trữ Bốc Phàm bước nhanh trở về phòng ngủ của mình lấy điện thoại di động, chỉnh các góc độ để chụp ảnh Trữ Vệ.
Hừm, nhược điểm đã rơi vào tay, ông có thể muốn làm gì thì làm.
Dưới lầu truyền đến tiếng cửa mở, Trữ Bốc Phàm thay đổi biểu cảm, ông đóng cửa phòng Trữ Vệ, đi xuống.
"Sao trễ như thế mới về? Gọi điện thoại cũng không nhận..."
Người phụ nữ mặc áo quần bằng lụa mỏng, bước chân lả lướt, nhất cử nhất động toát ra vẻ phong tình.
Bà ngước mắt, lộ ra một nụ cười quyến rũ với Trữ Bốc Phàm.
Trữ Bốc Phàm chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, cả người trở nên mơ mơ hồ hồ, quên mất định hỏi cái gì, cũng quên mất muốn làm cái gì.
ông chậm rãi nhắm mắt lại, tựa như mất hồn, xoay người lên lầu, vào phòng ngủ, ngã xuống giường, ngủ.
------
Rạng sáng Hạ gia thôn yên tĩnh an bình, lúc ánh nắng mùa hè đầu tiên chiếu xuống, gà gáy liên tiếp mấy tiếng, phá vỡ sự tĩnh mịch trong thôn.
Nắng và bóng triền miên, bao phủ toàn bộ Hạ gia thôn, nhu hòa lại mỹ lệ.
Con Dấu nhéo sợi tóc không tồn tại của mình, cảm thán mình còn trẻ mà sắp trọc rồi.
Không có thổ thần, Con Dấu là một Con Dấu vô dụng.
Bây giờ thổ thần chạy mất rồi, nó trở nên vô dụng rồi.
Trên ghế sa lon ở lầu một, Con Dấu nỗ lực dùng một tư thế nằm biểu hiện tâm tình uể oải của mình.
Trên thang lầu lại truyền đến tiếng bước chân lẹp xẹp, áo phông trắng vẽ mấy hình đơn giản, tóc dài đen thui, bởi vì mới ngủ dậy mà tóc mái hơi có chút xốc xếch.
Thổ thần?
Con Dấu nhảy vọt lên, phi nhanh tới trước mặt Nhạc Tâm, vây quanh cô vòng tới vòng lui, tâm tình vui mừng phấn khởi: "Nhạc Tâm! Cô không có chạy?"
Thổ thần tiền nhậm cùng với tiền tiền nhậm buông tay mặc kệ, gói ghém quần áo bỏ đi đã tạo thành bóng ma nghiêm trọng trong lòng Con Dấu.
Nó sở hữu kinh nghiệm bị vứt bỏ cực kỳ phong phú, hầu như có thể xuất bản vài cuốn [Thổ thần bỏ chạy].
Nhạc Tâm rót chén nước, chậm rãi uống.
Tối hôm qua ngủ quá muộn, hiện tại đầu óc có chút không tỉnh táo.
Ngày hôm nay Nhạc Duyệt thế mà không có sử dụng quyền làm đồng hồ báo thức của mình, nhưng vì mấy ngày qua thời gian làm việc và nghỉ ngơi có quy luật làm cho Nhạc Tâm dù rất buồn ngủ, cũng từ trong giấc mơ gắng gượng tỉnh lại.
Thanh âm của Nhạc Duyệt đã yếu ớt vang lên trong không gian: "Nhạc Tâm, cô về lúc nào?"
Tối hôm qua Con Dấu nói không thấy Nhạc Tâm, Nhạc Duyệt lượn một vòng, tìm một vòng không thấy Nhạc Tâm.
Cô ấy không bị vứt bỏ nhiều lần như Con Dấu nên cũng không ngạc nhiên như nó, cô ấy cho rằng Nhạc Tâm có việc ra ngoài.
Cô ấy không biết Nhạc Tâm đã trở về, buổi sáng mới không đi gọi cô rời giường.
"Tôi vẫn luôn ở đây." Nhạc Tâm trợn mắt nói dối: "Tôi chính là cảm thấy Con Dấu có chút phiền nên ẩn thân hình."
Con dấu vô tội nằm không cũng trúng đạn tủi thân cam đoan: "Sau này tôi nhất định sẽ bớt nói."
Nhạc Tâm được một tấc lại muốn tiến một thước: "Bớt chọc tôi."
Con Dấu: "Sẽ không chọc."
Uống nước xong, Nhạc Tâm tỉnh táo hơn một ít, cô tự thấy với trạng thái lúc này hiệu suất đọc sách tương đối thấp nên lấy bài thi ra làm.
Không bao lâu, cửa sân bị gõ, thanh niên chuyển phát nhanh ở ngoài cửa hô: "Nhạc Duyệt, chuyển phát nhanh của cô!"
Lại là một xe ba bánh đầy ắp.
Thanh niên chuyển phát nhanh muốn nói lại thôi, cậu ta ấp a ấp úng hỏi Nhạc Tâm: "Là bạn trai cô gửi đưa cho cô sao?"
Trữ Vệ không thừa nhận chia tay, vậy vẫn là bạn trai? Nhạc Tâm gật đầu thừa nhận: "Ừ.
"
Thanh niên chuyển phát nhanh dừng một chút, mới nói: "Bạn trai của cô đối với cô thật tốt."
Nhạc Tâm giúp cậu ta lấy đồ xuống, lại là rất nhiều đồ ăn.
Túi nước đá đặt phía dưới, Nhạc Tâm không khỏi lo lắng, mấy thứ này để thời gian dài, ăn còn ngon không?
Cảm ơn thanh niên chuyển phát nhanh, Nhạc Tâm theo lệ thường nói hẹn gặp lại với cậu ta.
Thanh niên kia lại nói: "Còn có một xe, tôi về kéo tiếp."
Nhạc Tâm: "...!"
Một xe ngày hôm qua còn chưa ăn hết, hôm nay lại hai xe, gấp đôi?
Không chờ cô gọi điện thoại tới hỏi, điện thoại của Trữ Vệ đã tới rồi.
May mắn ngày hôm qua điện thoại di động không bị ném hỏng, nếu không...!Trữ Vệ lại có thể nghe được tiếng của vị hôn phu của cô rồi.
Nhạc Tâm hỏi anh: "Sao gửi nhiều đồ ăn thế?"
Trữ Vệ tài đại khí thô: "Để em hưởng thụ cảm giác vui sướng của người có tiền Mua hai phần, một phần để ăn một phần để ngắm."
Nhạc Tâm: "..." xin lỗi, người nghèo không hiểu được kẻ có tiền như các anh.
Cô bóp cổ tay, Trữ Vệ đã không phải là Trữ Vệ mà cô biết rồi, anh bị tiền tài ăn mòn hoàn toàn thay đổi.
"Nhạc Tâm, anh sai rồi.
Trước đây không nên khẩu thị tâm phi, cố ý nói không thương em.
Anh yêu em, rất yêu rất yêu em.
Lì xì 520 đại biểu tấm lòng." Trữ Vệ lúc tỉnh táo rất lý trí, sẽ không nhớ lại một vị hôn phu không tồn tại để cố tình gây sự.
Anh tin Nhạc Tâm, cô không phải người bắt cá hai tay.
Giọng nói của anh mềm nhẹ, chậm rãi thâm tình: "Ngày hôm qua anh không phải cố ý cúp điện thoại của em, bởi vì anh đang họp.
Anh biết tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết đều sẽ không để ý hội nghị mà nhận điện thoại của người yêu, nhưng anh không muốn giống như bọn họ, anh muốn làm tổng tài bá đạo độc nhất vô nhị của mình em thôi, vì thế anh cúp điện thoại của em, tiếp tục hội nghị.
Em có cảm thấy anh rất chín chắn, có trách nhiệm lại còn lý trí không?"
Anh nghe Hoắc Thành nói, những cô gái bằng tuổi Nhạc Tâm đều thích đàn ông thành thục ổn trọng, anh cần phải nhanh chóng trở nên thành thục ổn trọng.
Hả? Không hỏi chuyện tối hôm qua cô ở trong phòng anh ...
Lúc Trữ Bốc Phàm sắp vào, Trữ Vệ lôi kéo cô không thả, cô không thể làm gì khác hơn là làm pháp thuật, làm cho anh ngủ.
Cô kéo anh lên giường, nhìn thấy nón xanh bị anh siết trong tay, bị hành động của anh đập vào mắt Nhạc Tâm quyết định tác thành cho anh, cô lấy nón xanh tự tay đội lên đầu anh.
Không biết sáng nay Trữ Vệ tỉnh lại, thấy nón xanh sẽ có cảm tưởng thế nào?
Nhạc Tâm hơi chột dạ qua quýt nói: "Cảm thấy, rất thành thục.
Điện thoại cúp thì cúp, em không trách anh."
"Nhạc Tâm anh yêu em, chờ chút anh cho em xem cái khác."
Trữ Vệ cúp điện thoại, chụp một tấm ảnh gửi tới.
Ngón tay thon dài cầm một sợi tóc đen thẳng.
Tối hôm qua Nhạc Tâm tối không cẩn thận là rơi tóc trên giường anh.
Nhạc Tâm nhìn ảnh chụp xoắn xuýt, cô nên gạt Trữ Vệ hay là thẳng thắn với anh? Người theo chủ nghĩa vô thần có thể chấp nhận bạn gái của mình không phải người mà là một thần?
Ai ngờ Trữ Vệ lại gửi tiếp một câu nói: "Nhạc Tâm, em xem đây chính là chứng cứ chứng minh anh yêu em, tối hôm qua anh nằm mơ thấy em, ngày hôm nay phát hiện cọng tóc này, nhất định là vì anh yêu em quá sâu đậm cho nên mới có thể cụ thể hóa!"
Cụ thể hóa cái đầu anh!
Nhạc Tâm lạnh lùng đáp: "Chẳng lẽ không phải là anh lừa dối em à?"
"Nói, đây là của tiểu yêu tinh nào?"
--------
"Đâu ai muốn làm người bình thường khi yêu..." câu này đúng là sinh ra để dành cho anh Vệ.
Truyện khác cùng thể loại
2897 chương
40 chương
32 chương
156 chương