Phía sau vang lên một thanh âm của nam nhưng thật ra không làm nàng giật mình, mấy ngày nay liên tục bị dọa sợ, cũng quen rồi, kết quả là, nàng cũng không thèm quay đầu lại . Namtử thấy thế không khỏi khẽ cười, đi đến trước mặt của nàng, “Cô nương là cung nữ hay là nương nương?” Hắn ngồi xổm trước mặt của nàng, vừa thấy nàng , nhất thời ngây ngẩn cả người, nàng. . . . . . Thật sự giống như tiên nữ tươi mát thoát tục. Mộng Ngữ Diên nhìn nhìn hắn, ách, rất phong nhã , chính là cách ăn mặc cùng với nam nhân ở đây có điểm không giống nhau, rất giống với bộ dạng của Dương Khang bất quá, lại còn rất anh tuấn, nhìn bộ dạng của hắn nhất định là người có thân phận. “Cô nương tại sao không nói chuyện? Xem ra hẳn là tiểu thư khuê các, ta thấy các nương nương mặc không giống như ngươi” người nam nhân này tựa hồ rất hứng thú đến gần nàng . Mộng Ngữ Diên cứ thế xoa bóp tay, xoa bóp chân, hoàn toàn,từ đầu tới cuối xem hắn là không khí, ngẫm lại cái màn kia, lòng của nàng liền tan nát, thế nào còn có tâm tư nói chuyện? Hình tượng hoàn mỹ của nàng toàn bộ đều bị hủy, thật là làm cho người ta buồn bực. “Cô nương vì sao mặt mày co cáu thế ? Ngươi là tiểu thư nhà ai ?” Soái ca tiếp tục hỏi. Mộng Ngữ Diên trừng mắt liếc hắn một cái, đem đôi tay nhỏ nhắn đưa ra phía trước, hơn nữa còn làm dấu hiệu những con số. “. . . . . . Đây là?” Hắn nhíu mày thật sự khó hiểu đây là ý gì? “Phí nói chuyện,…. muốn nói chuyện với ta, trước cấp phí đi” nói xong quay đầu đi nơi khác. Nam tử hiển nhiên bị nàng làm cho tức cười, liền lấy trong túi quần ra rất nhiều ngân lượng đặt trên tay nàng, đột nhiên cảm giác trên tay có cái gì, Ngữ Diên liền ngoái đầu nhìn lại nhìn lại, “Wow, ngân lượng” một giây sau, nàng đặt ở bên miệng cắn cắn, phát hiện cắn không được là đồ thật, nàng liền đem đồ vật bỏ vào trong túi quần, ngược lại thay đổi thái độ hé ra khuôn mặt tươi cười. “Hiện tại có thể nói chuyện sao?” Namtử ngồi ở bên cạnh nàng hỏi. Mộng Ngữ Diên cười cười, “Thứ nhất, không cho phép hỏi ta là ai, thứ hai, không cho phép hỏi tuổi, thứ ba, không cho phép hỏi ta là tiểu thư nhà ai, đó là điều kiện ngươi có thể có ý kiến?” Namtử thấy thế vội vàng cười lắc đầu. “Tốt lắm, ngươi là ai, ngươi bao nhiêu tuổi, con cái nhà ai ?” Mộng Ngữ Diên hỏi vội. Namtử ngây ra một lúc cười nói: “Ngươi không phải nói không thể hỏi như vậy sao?” Mộng Ngữ Diên nhíu lông mày lại nói: “Ta nói ngươi không thể hỏi, nhưng ta lại không nói ta không thể hỏi, đúng không?” Namtử thấy thế đột nhiên nở nụ cười ha ha, thú vị. “Ngươi ở nơi này làm cái gì?” “Trúng gió a” “Đêm nay có sự kiện ngươi không biết sao?” “Biết a” “Vậy ngươi không đi sao?” “Không thấy được bổn tiểu thư đang bị trúng gió sao? Đợi lát nữa lại đi, cũng không phải Ngọc Hoàng đại đế đến đây, có cái gì đâu chứ ” nàng khinh bỉ nhìn hắn liếc mắt một cái. Namtử bị nàng nói lắc đầu cười cười nói: “Vậy thật sự cũng được , nhưng ta không cho rằng Ngọc Hoàng đại đế trọng yếu như vậy” Nghe vậy, Mộng Ngữ Diên ngây ra một lúc, liền nhìn về phía hắn, mày dần dần chau lên, “Ngươi. . . . . . Ngươi là?” Lại nhìn nhìn bộ dạng của hắn, dáng vẻ của hắn cùng với Vương gia các đại thần nơi này một chút cũng không giống nhau, bất quá, vẫn là tốt lắm, một giây sau, nàng đứng dậy nói: “Nga nga ngươi là người Thổ Phiên ? Hay ngươi là thái tử?”