Khi giọt nước thần rơi ở trên người Phượng Ly Ca, một khắc kia thân thể hắn phát ra một luồng ánh sáng màu bạc, trong chốc lát loại ánh sáng này làm cho người ta chói mắt, vài giây sau, ánh sáng dần dần nhạt đi, Ngữ Diên nhìn nhìn hắn, vết máu trên khoé miệng hắn biến mất vô tung, sắc mặt cũng bắt đầu xuất hiện hồng nhuận, không qua bao lâu, như kỳ tích hắn ho khan một tiếng, Ngữ Diên lập tức vui mừng xông đến. “Phượng Ly Ca, Phượng Ly Ca!” nàng vội vàng nhanh chóng gọi tên. Phượng Ly Ca mơ hồ mở hai mắt ra dịu đi vài giây kinh ngạc nói: “Ta đã chết rồi sao? Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi lại ở chỗ này?” Ngữ Diên liền cười cười, “Ngươi không có chết, ngươi còn sống mà, sống rất tốt!” Phượng Ly Ca mày nhéo một cái chậm rãi ngồi dậy, đúng vậy, chỗ này vẫn là nơi vừa rồi, Ngữ Diên trước mắt vẫn là cái dạng này, nhưng mà rõ ràng toàn bộ gân mạch của hắn đã đứt làm sao có thể đột nhiên sống lại nữa?! “Mẫu thân, hắn sống~” Tử nhi bay đến cạnh nàng cười cười,nhìn thoáng qua Phượng Ly Ca. “Nàng. . . . . . Nàng là. . . . . .” Phượng Ly Ca kinh ngạc nhìn hướng tiểu cô nương tinh linh này khó hiểu nhíu mày. Ngữ Diên mỉm cười, “Nàng chính là Bối Xác tím, Tử nhi, là nước thần của nàng cứu ngươi!” “Tử nhi muội muội, làm sao ngươi không gọi hắn là phụ thân?” Liên Tử bay đến trước mặt nàng ta trêu ghẹo hỏi. Phượng Ly Ca lại ngây ngẩn cả người, sao còn có một tiểu hài tử? Hơn nữa cũng đều nhỏ như vậy? “Hắn không phải phụ than!” Tử nhi khẳng định nói. “Vì sao?” Những lời này không phải Hạt sen hỏi ra mà là Ngữ Diên hỏi. Tử nhi khẽ cười cười hé miệng nói: “Mùi của phụ thân ta đã ngửi qua, Tử nhi biết hắn không phải phụ thân, chờ nhìn thấy phụ thân, Tử nhi khẳng định có thể liếc mắt một cái liền nhận ra!” Ngữ Diên nghe thấy vậy không biết nên nói cái gì, nhưng trong lòng đáp án nghĩ đến cũng là Sở Hạo, chẳng lẽ nàng cho rằng phụ thân chính là Sở Hạo?! “Muội muội ngoan ngươi cũng thật thông minh!” Liên Tử không keo kiệt khích lệ nói. “Mẫu thân, Tử nhi muốn đi ngủ, có việc kêu Tử nhi, Liên Tử ca ca chúng ta đi nghỉ ngơi đi!” nàng vươn tay mời nói, Liên Tử thấy thế nắm tay nàng cứ như vậy tiến nhập vào Huyết Linh Đang. “Bọn họ. . . . . . Bọn họ là hai trong bảo khố?” Phượng Ly Ca khó có thể tin. “Đúng vậy, bọn họ rất đáng yêu đi!” Ngữ Diên gật đầu hơi hơi cười cười nói. Phượng Ly Ca gật gật đầu tán thưởng nói: “Ta chưa bao giờ thấy qua đứa nhỏ như thế, bọn họ chỉ lớn hơn ngón tay cái, xem ra, trên thế giới này cái gì cũng có.” Ngữ Diên nghe vậy, trong lòng trầm xuống, không tự giác nói: “Đúng vậy a, cái gì cũng có, ngay cả ta đây xà yêu đều có thể tồn tại, còn có cái gì không có khả năng tồn tại đây?” một giây sau, nhìn về phía cái đuôi của mình ý nghĩ chán ghét thản nhiên dựng lên, trong lòng nhất thời phiền chán bất an. “Nó không xấu, thật sự không xấu!” Phượng Ly Ca nói. “Ngươi không cần an ủi ta, xà đều là xấu xí! ” mới trước đây nàng bị xà đất ngốc tử cắn (xà màu xám, màu sắc giống màu đất có độc) mà nàng thiếu chút nữa liền chết, cho nên, nàng vô cùng chán ghét xà, xà ở trong mắt nàng trừ bỏ xấu xí chính là sợ hãi. “Bộ dáng của ngươi thật sự không xấu xí, tuy rằng tóc của ngươi là màu đỏ, nhưng nhìn qua ngược lại vô cùng cao quý!” hắn nói thực sự, hắn xem, nàng như thế nào cũng không giống xà yêu, chính là, cái đuôi của nàng đến tột cùng là do nguyên nhân gì đâu? Nghe thấy vậy, Ngữ Diên vừa hồi phục, lại vừa há mồm liền ăn vào hạt cát rất nhỏ, tiếp theo đột nhiên một trận gió xoáy mãnh liệt nổi lên, luồng gió này đặc biệt lớn, trong gió còn mang theo hạt cát làm cho bọn họ căn bản mắt mở không ra, Phượng Ly Ca theo bản năng nắm chặt tay Ngữ Diên, hắn không biết đây là loại gió, nhưng lại vô cùng quỷ dị, mà Ngữ Diên đều nắm thật chặt tay hắn, bởi vì nàng rõ ràng cảm giác được cơn gió mạnh mẽ này đem thân thể của nàng rời khỏi mặt đất. “A —– Sau một tiếng thét chói tai, gió im bặt cùng ngừng lại, nhưng mà trên cỏ lại sớm không có Ngữ Diên cùng thân ảnh Phượng Ly Ca. Bọn họ cứ như vậy quỷ dị trống rỗng biến mất, duy nhất lưu lại cái đó là Huyết Linh Đang còn chưa nhặt lên . . . . . Hôm sau“Ai, ngươi chậm một chút nha, chậm một chút a, lão già khọm ta đều mệt mỏi rã rời!” ngồi ở trên xe ngựa Béo lão nhân hô to. Sở Hạo một bên đánh xe một bên nói: “Ngoại công người nhịn một chút lập tức sẽ đến phía trước!” Nói xong, hắn lại ra roi thúc ngựa chạy, trong lòng bất an càng phát ra mãnh liệt, buổi trưa ngày hôm qua đột nhiên xuất hiện dị thường làm cho hắn không khỏi nghĩ đến nàng, cũng chỉ có nàng có thể trong khoảng thời gian ngắn cho thời tiết nháy mắt thay đổi, Nhưng nàng nói qua sẽ khống chế bản thân, còn lần này tại sao lại như vậy, chẳng lẽ nàng nhận lấy kích thích rất lớn sao?! Nghĩ đến đây, tuấn nhan của hắn đều chau lại với nhau. Béo lão nhân ngồi ở trong xe ngựa bị tốc độ nhanh như vậy làm cho trái tim đều phải chịu không nổi, thằng nhóc này khi nào thì trọng sắc khinh ông như thế?! Nha đầu Diên nhi kia quả nhiên là họa thủy a! Tiểu Hương ngồi đối diện hắn không hề có cảm giác gì không thoải mái, ngược lại hưng phấn vô cùng, tiểu thư, tiểu thư nàng rốt cục có thể lại nhìn thấy tiểu thư! Xe ngựa xóc nảy rời đi, Sở Hạo lại hướng phía trước chạy, chính là đang đi bình thường hắn đột nhiên dừng xe lại, một mảnh cây cối mặt cỏ bị phá huỷ xa xa như vậy nhìn thấy ghê người, nơi này vừa mới xảy ra chuyện gì?! “Hạo nhi a, đã tới chưa?” Béo lão nhân nhịn xuống muốn phun ra. “Không đâu!” Sở Hạo trực tiếp trả lợi một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào địa phương quỷ dị kia, nơi này đã xảy ra hoả hoạn sao? Cây cối này đổ cũng rất kỳ quái. “Có đi hay không a?” Béo lão nhân không kiên nhẫn thúc giục, hắn muốn… phun quá ai! Sở Hạo nghe thấy vậy nói: “Ngồi xuống!” mặc dù có điều nghi hoặc, nhưng hắn vẫn gấp rút muốn đuổi kịp bọn họ, liền không rảnh bận tâm hiện tượng kỳ quái này mà lại đi về phía trước, nhưng mà chợ này làm cho bọn họ rất giật mình, bởi vì rất gần rất gần, khi hắn chạy trong vòng nửa canh giờ liền đi đến. Xuống xe ngựa tìm được một khách sạn kêu tiểu nhị chiếu cố bọn họ thật tốt, hắn liền muốn đi đến tất cả khách sạn hỏi thăm một phen, không biết có bở lỡ bọn họ không. Béo lão nhân được Tiểu Hương nâng xuống xe ngựa, hai chân đều muốn nhũn ra, nhìn Sở Hạo rất nhanh biến vào đám người, hắn không hờn giận chu miệng, thằng nhóc này đều quên hắn đã hơn tám mươi sao? Thật sự là bất hiếu a! Ngạn ngữ cổ nói rất đúng, có nương tử đã quên nương, hắn nha có nương tử đã quên mọi người, ai! Phát ra một hồi bực tức liền đi vào khách sạn ăn một chút đồ ăn ngon! Sở Hạo đi vào trong chợ không ngừng hỏi khách sạn, một nhà lại một nhà, không ngại phiền toái, hắn lộ ra hình dáng thực làm cho nữ tử trên đường thét chói tai, nhưng hắn giống như không nghe thấy, như trước hỏi từng nhà, cho đến khi đi vào cái khách sạn cuối cùng thì tìm ra đáp án, tim của hắn nhất thời mất mát, bọn họ đến tột cùng ở nơi nào?! Kéo bước chân uể oải trở về, đúng lúc này, một đứa bé nhảy đến bên cạnh hắn, nháy mắt phía sau hắn liền truyền đến một tiếng chuông thanh thúy, có lẽ là cảm giác, có lẽ là trực giác, tóm lại hắn theo bản năng quay đầu lại. Đi ở phía sau hắn chính là tiểu nam hài đại khái bảy tám tuổi trong tay cầm theo Linh Đang, nó đang dùng tay không ngừng kích thích Linh Đang, mà Linh Đang kia vang lên tiếng chuông giòn vang, Sở Hạo nháy mắt mở to hai mắt nhìn, đúng vậy, trong tay hắn đang cầm là Huyết Linh Đang, Huyết Linh Đang? Đó là Huyết Linh Đang của Ngữ Diên?! Không mang theo bất cứ do dự nào Sở Hạo liền xông tới một phen túm lấy Huyết Linh Đang trong tay hắn. “Nói, cái này từ nơi nào có được?” Sở Hạo nhìn chằm chằm Huyết Linh Đang, tiếp theo vừa tức giận trừng mắt tiểu hài tử trước mắt so với hắn lùn hơn một nửa. “Ô ô ô, ngươi đoạt của ta, đưa cho ta đưa cho ta, ô ô!” tiểu nam hài lập tức ngồi dưới đất khóc lên, Sở Hạo ngây ra một lúc, lúc này mới phát hiện lời nói của mình vừa rồi có chút nặng, nó vẫn còn con nít, vì thế liền ngồi chồm hổm trên mặt đất lấy ra một thỏi bạc đặt ở trước mặt của hắn, cười cười nói: “Thúc thúc dùng tiền mua cái Linh Đang này được không?” Tiểu nam hài nhìn nhìn bạc lại nhìn nhìn Huyết Linh Đang khẽ cắn môi gật đầu, có bạc có thể mua được nhiều Linh Đang thật tốt, lại có thể cấp cho nương mua đồ ăn, thực có lời. Sở Hạo thấy thế lại xuất ra một thỏi bạc đặt ở trước mặt hắn nói: “Nói cho thúc thúc nơi lấy được cái này, bạc này liền cho ngươi!” hắn khoát khoát bạc trong tay… Tiểu nam hài thấy thế một phen túm bạc trong tay hắn nhếch miệng cười, “Dạ!” nó đứng dậy chỉ vào phương hướng bọn họ đến , “Ở bên kia, thời điểm ta chăn trâu nhặt đươc, bình thường nơi đó có rất nhiều cỏ xanh, nhưng mà hôm nay toàn bộ cỏ nơi đó đều héo rũ rồi, cây cối cũng không hiểu vì sao đều ngã xuống, còn có rất nhiều cá nữa, ta đây nhặt được rất nhiều rất nhiều cá nữa, sau đó ta một bên kiểm tra vừa muốn nhìn xem có cái gì tốt không, cứ như vậy nhặt được Linh Đang này!” tiểu nam hài nói xong, vội vàng cười chạy đi, giống như sợ hắn sẽ hối hận . Sở Hạo nghe thấy vậy nắm thật chặt Huyết Linh Đang, đôi mắt thâm thúy nhìn về phương xa, mày hơi hơi chau lên, trong lòng là bất an tràn ngập, một giây sau, không chút do dự kéo qua ngựa của người khác, bỏ lại một thỏi bạc liền hướng nơi kia cấp tốc chạy đi ——