Ninh Nhi ngủ thẳng đến trưa hôm sau mới dậy, Cảnh Tịnh Tề đi làm từ sớm, người đang trông cô là mẹ của Tịnh Tề. Nhớ lại tối qua, Ninh Nhi xấu hổ đến mức không thể tự đào hố nhảy xuống, không bao giờ ló lên nữa. Bà Cảnh vừa đút nước ấm cho cô vừa nói, bác sĩ lo dạ dày của cô bị tổn thương, cho nên còn muốn ở lại theo dõi hai ngày, Tịnh Tề tan sở sẽ đến thăm cô. Bà Cảnh chỉ xin nghỉ được nửa ngày, buổi chiều về công ty mỹ phẩm làm việc. Ninh Nhi còn chưa ăn được gì, xin y tá mấy quyển tạp chí, chán ngán nằm trên giường lật xem. Người phụ nữ trung niên béo tốt đang đan áo ở giường bên lên tiếng trò chuyện với cô: “Cô nhóc à, đêm qua em hành hạ bạn trai ghê luôn, em vừa khóc vừa náo loạn, miệng kêu đau, lại còn nôn nữa.” Ninh Nhi ngượng ngùng đỏ bừng mặt. Hôm qua cô đau đến hồ đồ, không biết mình làm loạn đến mức nào. “Tên nhóc kia cũng tốt với em lắm, cả đêm không ngủ trông em, có vẻ cậu ta rất thương em đấy. Trai tráng bây giờ ít người được như thế.” Cô béo nói tiếp. “Khụ khụ! Vâng vâng…” Ninh Nhi thẹn thùng đáp lời, không giải thích, trong lòng cảm thấy mĩ mãn. Nhưng tuyệt đối không thể để Tịnh Tề biết, cô trộm nghĩ. “Cô nhóc, em đừng chê chị lắm chuyện nhé, chân của bạn trai em sao lại như thế…” Thành công tiếp cận Ninh Nhi, cô béo tò mò hỏi. Ninh Nhi cụt hứng, mặt biến sắc, liếc nhìn người phụ nữ kia một cái, tự nhiên hỏi chỗ đau của người ta, cô ta không biết thế nào là tôn trọng sự riêng tư của người khác sao? “À, chị không có ý gì đâu, chỉ là cảm thấy cậu ta đẹp trai như thế, đáng tiếc…” Cô ta gãi gãi mũi, xấu hổ nói: “Đêm qua cậu ta giúp em rót nước lấy thuốc, đều chỉ nhảy một chân, chị nhìn cũng thấy lo thay…” Sống mũi Ninh Nhi cay cay, đưa tay lên che miệng, nhưng nước mắt vẫn ào ạt rơi xuống. Anh tốt như thế, nhưng anh không biết cô thích anh… Anh như ánh mặt trời sáng lạn, nhưng lại khiến người ta đau lòng không biết phải yêu anh như thế nào… Yêu? Ninh Nhi kinh hãi vì ý nghĩ của chính mình. Chẳng lẽ đây là yêu sao? Ngày ngày không ngừng nghĩ tới anh, nghĩ tới chuyện anh chịu khổ sẽ đau lòng, nghĩ tới ánh mắt biết cười của anh, đáy lòng sẽ trở nên ấm áp. Cô yêu anh mất rồi… Nghĩ đến đây, nước mắt Ninh Nhi chảy càng dữ, Tịnh Tề, Tịnh Tề tốt nhất của cô, vì sao ông trời lại muốn một người hoàn mỹ như thế trở nên khuyết tật chứ? Cô thật sự đau lòng vì anh, cũng đau lòng cho chính mình, cô thích anh như vậy, nhưng anh lại không biết… “Ôi ôi, này cô nhóc, sao em lại khóc thế?” Cô béo kia thấy Ninh Nhi càng khóc càng hăng, vội vàng bỏ kim đan trong tay, nhảy xuống giường chạy đến bên cạnh Ninh Nhi. Ninh Nhi cắn môi không nói lời nào, mặc cho nước mắt chảy dài. “Ôi cậu nhóc, cậu tới rồi, cô dâu nhỏ của cậu không hiểu sao tự nhiên khóc này.” Cô béo thấy Tịnh Tề đẩy cửa đi vào, nhanh nhảu thông báo. Tịnh Tề chống nạng, mau chóng đến cạnh giường bệnh, quăng nạng, ôm thân hình nhỏ nhắn của Ninh Nhi vào ngực, dịu dàng hỏi: “Ninh Nhi, làm sao vậy? Lại khó chịu à?” Ninh Nhi đón nhận sự ấm áp của Tịnh Tề, vùi đầu vào ngực anh, hai tay ôm thắt lưng anh. Cơ thể anh rất gầy, nhưng bả vai vẫn đủ rộng, đủ để ôm trọn người cô. Khóc đến tối tăm trời đất xong, Ninh Nhi mới ngẩng đầu lên khỏi ngực Tịnh Tề, Tịnh Tề đau lòng giúp cô lau khô nước mắt trên mặt, đỡ cô nằm xuống giường. Ninh Nhi bụng rỗng cả ngày, mệt lử, đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn Tịnh Tề. Tịnh Tề cười nói: “Đói bụng phải không, bác sĩ bảo cô phải nhịn hai bữa, bây giờ chắc đã có thể ăn ít đồ lỏng rồi.” Ninh Nhi đỏ mặt mỉm cười, hôm qua ăn đến bội thực, hôm nay đói muốn chết, đúng là được cái này mất cái kia. “Để tôi đi mua ít đồ ăn cho cô.” Tịnh Tề giúp Ninh Nhi ghém chăn cẩn thận, quay người nhặt nạng dưới đất lên. Ninh Nhi ngơ ngác nhìn hình bóng Tịnh Tề ra khỏi phòng bệnh, cái chân duy nhất cử động mỗi khi bước đi của anh khiến cô đau lòng…