Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh
Chương 66
Thấy Mạnh Nịnh cùng Quả Quả đều cực kỳ thích động vật nhỏ, Trương Hoàng huých huých cánh tay của Thi Vinh, hỏi: "Không định cho hai người họ nuôi thú cưng sao? Nhìn thằng nhóc Quả Quả kìa, nước miếng cũng sắp rớt xuống đất rồi."
Thi Vinh nhíu mày, anh chưa từng nghĩ tới vấn đề nuôi động vật nhỏ này. Chủ yếu là anh dị ứng lông động vật, chỉ cần thấy đã muốn hắt hơi rồi, nếu mà nuôi thì...
Thấy Thi Vinh lộ ra vẻ mặt suy nghĩ, Trương Hoàng vội vàng giơ hai tay lên như muốn xin hàng: "Tớ chỉ tiện miệng nói thôi, suy cho cùng muốn nuôi hay không là do cậu quyết định, quan trọng nhất là dù sao cũng đừng nói d.d.l.q.dlà có liên quan tới tớ, bà xã cậu đã không muốn nhìn thấy tớ rồi." Anh ta quả thật không có khuynh hướng chịu ngược, người ta không thích anh ta, đâu cần phải lắc lư trước mặt người ta làm gì. Với Trương Hoàng mà nói, có thể gật đầu nói hai câu khách sáo với Mạnh Nịnh thì cũng đủ rồi. Kiểu phụ nữ như Mạnh Nịnh, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng anh nhất định sẽ không dính vào. Nếu mà hoa hoa công tử không thể phân biệt rõ ràng kiểu phụ nữ nào có thể đụng chạm, kiểu nào không thể đụng vào, thì không thể gọi là hoa hoa công tử được.
Tuy là anh ta thích cô gái trẻ tuổi ngây thơ, nhưng cũng phải xem người mà xuống tay. Nếu mà nội tâm cứng nhắc, rụt rè muốn chết, anh ta cũng sợ bị dây dưa.
Mạnh Nịnh nhẹ nhàng sờ sờ lên con mèo nhỏ ngủ đến kêu rừ rừ trên đùi, nó thật sự là đáng yêu, bộ lông thì trơn mềm như tơ, đệm thịt màu hồng thì quá dễ thương! Chính bảnd;d;l;q;d thân cô còn không phát hiện ra, nhưng Thi Vinh lại thấy rõ, cô nhìn con mèo nhỏ này thì dịu dàng muốn chết.
Đó là sự dịu dàng anh chưa bao giờ có được. Điều mà anh đoạt được, cũng không chân thành như thế.
Bữa cơm này, Mạnh Nịnh cùng Quả Quả vốn không chú ý ba người Thi Vinh, Trương Hoàng, và cả Hạ Vô Pháp nói những gì, vì sự chú ý của hai mẹ con bọn họ đều bị con mèo nhỏ xinh xắn này cướp mất rồi! Mèo nhỏ ngoan ngoãn lại thân thiện, nằm trên đùi của Mạnh Nịnh, dù là ngủ hay là duỗi lưng bị mỏi, đều vô cùng đáng yêu. Khi nó dùng móng vuốt nhỏ rửa mặt từng tí một, Mạnh Nịnh suýt nữa bị sự dễ thương của nó làm cho ngất xỉu!
Lần cuối cùng cô thấy động vật nhỏ đáng yêu như vậy là khi Quả Quả ba tuổi. Bây giờ Quả Quả vẫn đáng yêu, nhưng dù sao cũng lớn rồi. Đáng tiếc là Thi Vinh dị ứng với lông động vật, nếu không cô thật muốn nuôi mấy con vật nhỏ. Mỗi khi trở lại nhà cũ, mấy con chó đen trong viện kia thấy Thi Vinh mà mừng muốn chết, nhưng Thi Vinh không muốn thân thiết với chúng nó, ai bảo anh dị ứng chứ? Cho nên sau khi rời khỏi đây, trong nhà cũng không nuôi động vật có lông, trái tim yêu thích động vật nhỏ kia của Mạnh Nịnh cũng chỉ có thể tìm sự an ủi từ cá vàng và rùa đen mà thôi.
Trong lòng Mạnh Nịnh, ba người chỉ cần tụ hội là không có chuyện gì tốt, không biết lúc này lại có kế hoạch gì. Nhưng mà cô chưa bao giờ quản chuyện này của Thi Vinh, cô không quen nhìn thì nhiều lắm cũng chỉ bảo Thi Vinh thu lại chút, mặt khác hai người kia mới không coi lời của cô thành vấn đề, cho nên cô cũng không đi lãng phí tình cảm vô nghĩa, mặc kệ bọn họ đi giày vò người ta đi, dù sao một ngày nào đó sẽ phải chịu khổ. Có người cả đời xuôi gió xuôi nước, đối với việc người xấu có thể phải chịu báo ứng hay không, trong lòng Mạnh Nịnh cũng hoang mang.
Ăn cơm trưa xong rồi, Hạ Vô Pháp thật cẩn thận mà ôm mèo nhỏ đặt vào lồng mèo, dáng vẻ yêu quý như báu vật đó không biết khiến người ta hâm mộ con mèo nhỏ được trai đẹp ôm vào trong lòng biết bao nhiêu. Quả Quả mở to mắt mong chờ, cậu thích động vật nhỏ, nhưng mà trong nhà không thể nuôi, rất không dễ mới thấy một con mèo nhỏ thân thiện như thế, còn chưa ôm đủ mà, đã bị chủ nhân mang về rồi, trong lòng mất mát không nói nên lời.
Tuy rằng Mạnh Nịnh không thích Hạ Vô Pháp, nhưng cô thật sự thích mèo của Hạ Vô Pháp. Điều này làm cho tâm trạng của hai mẹ con trên đường về nhà kém đi, thế nên đã không chú ý Thi Vinh không lái xe về phía nhà.
"Xuống xe đi."
Mãi đến Thi Vinh bảo bọn họ xuống xe, hai mẹ con mới lấy lại tinh thần, Quả Quả khó hiểu mà thắc mắc: "Về đến nhà rồi sao?"
Mạnh Nịnh nói: "Không, xuống xe trước đã."
Xuống xe rồi mới thấy, xe dừng lại ở trước một cửa hàng thú cưng. Mạnh Nịnh và Quả Quả nhìn nhau, không biết Thi Vinh có ý định gì. Thi Vinh một tay đút trong túi quần mà nhìn bọn họ, thấy hai người đứng bất động, thì hỏi: "Sao thế, đứng đơ ở đó định làm đèn đường hả?"
Mạnh Nịnh kinh ngạc hỏi: "Anh định làm gì, mua thức ăn cho rùa sao? Trong nhà vẫn còn rất nhiều mà."
Thi Vinh thấy bản thân hiếm khi tỏ ra quan tâm một lần, nhưng không biết làm sao bà xã và con trai lại không hiểu ý. Anh vẫn không có biểu cảm như cũ, nói: "Không phải hai người vẫn luôn muốn nuôi động vật nhỏ à? Hôm nay cho cả hai cơ hội đấy."
Vốn tưởng rằng hai mẹ con sẽ cảm kích mình không thôi, lộ ra nét tươi cười, nhưng một giây sau Thi Vinh lại thấy trên mặt hai người không hẹn mà cùng tỏ ra do dự. Trong lòng anh có hơi không thoải mái, đang muốn hỏi, thì Mạnh Nịnh nói: "Hay là thôi đi, không phải anh dị ứng với lông động vật sao? Như vậy sẽ không tốt cho thân thể của anh."
Cậu nhóc kia cũng rất hiểu chuyện: "Con cũng không muốn nuôi động vật nhỏ nữa."
Thi Vinh bỗng nhiên thấy ấm áp, nhưng cho tới bây giờ anh vẫn luôn là người đàn ông không biết biểu đạt cảm xúc, cũng đã sớm quen dùng mặt than mà đối mặt với hết thảy: "Sẽ không, nhưng mà khi nuôi rồi, anh đã nói trước, Lộ Lộ, không được cho vào phòng ngủ cùng phòng sách."
Mạnh Nịnh gật lấy gật để: "Đó là đương nhiên."
Vì thế Thi Vinh đưa tay ra, hai người anh yêu thương nhất cùng hướng về phía anh, một nhà ba người vào cửa hàng thú cưng, ngó chỗ này nhìn chỗ kia, Mạnh Nịnh và Quả Quả đều có chứng khó lựa chọn, đều cảm thấy mèo, chó, chuột đồng, thỏ... Tất cả động vật nhỏ đều thật đáng yêu, nhưng cuối cùng chỉ được chọn một thôi sao? Sau khi thảo luận xong xuôi, bọn họ quyết định nuôi chó.
Vì thế, trải qua cuộc bỏ phiếu dân chủ rồi, chọn một con chó Samoyed mới ba tháng tuổi. Chủ cửa hàng còn nhiệt tình chiết khấu 95% cho bọn họ, lại tặng kèm bát đựng thức ăn cho chó và dây dắt, vì thế mà trên đường về nhà, ngồi ở sau không chỉ có một mình Quả Quả nữa, mà thêm một con chó nhỏ.
Mạnh Nịnh ngồi trên ghế lái phụ, một lòng lại đặt hết ở phía sau, thỉnh thoảng lại nhìn Quả Quả qua kính chiếu hậu, cậu nhóc và chó nhỏ đang chơi đùa vui vẻ, bất giác lộ ra nét cười, cảm thấy gia đình lúc này mới coi là toàn vẹn. Khi còn trong độ tuổi mơ mộng, rất mong muốn gia đình sẽ như thế này. Chồng, vợ, con cái, lại thêm một con chó. Gia đình như thế mới được gọi là toàn vẹn mỹ mãn, cho tới bây giờ, cô được như nguyện, chỉ là người trở thành chồng của cô, cũng không phải người cô thích khi còn mộng mơ kia.
Nhưng anh... Kì thật đã đối với cô đủ tốt rồi. Mạnh Nịnh lặng lẽ nhìn thoáng qua Thi Vinh, anh đang tập trung lái xe, vẻ mặt nghiêm túc, không nói cười tuỳ tiện, nhếch môi mỏng có vẻ mười phần lạnh lùnh. Hai tay của anh thon dài mà có lực, giờ phút này đang giữ tay lái, sườn mặt anh tuấn quả thực phải làm cho người ta hít thở không thông.
Có người chồng trượng phu, cô còn có gì không hài lòng nữa? Mạnh Nịnh cũng muốn hỏi mình như vậy. Bây giờ cái gì mày cũng có, vì sao đáy lòng vẫn trống rỗng như thế, vì sao không có cách nào hoàn toàn bình tĩnh lại? Ở sâu trong nội tâm, Mạnh Nịnh biết, cô còn đang nhớ d,d,l,q,dđến một người không biết đang ở nơi đâu. Có lẽ đó đã sớm không còn là tình yêu, nhưng thực sự cô vẫn ghi nhớ người đó ở trong lòng.
Chưa có một phút nào quên lãng. Cho dù ngoài miệng cô vẫn luôn nói không nhớ nổi.
Nếu không phải chia xa vào thời điểm thích nhất, có lẽ đến bây giờ bọn cô cũng sẽ chia tay trong hòa bình, nhưng lại là thời điểm đó, bị người ta ép buộc chia lìa, mới càng khiến cho đoạn cảm tình này quý giá. Khóe miệng Mạnh Nịnh lộ ra một nụ cười khổ, cô thật sự là ma chướng rồi... Giờ là lúc nào rồi, vậy mà còn nghĩ có hay không đều được, người ấy trở về cũng được, không trở lại cũng được, mong muốn của cô, chỉ là một phần bình an vui vẻ. Trên thực tế Mạnh Nịnh cho rằng, nếu có một ngày Hàn Ngộ Chi trở lại, mang theo vợ con của anh ấy, lòng của cô cũng có thể buông lỏng hoàn toàn rồi.
Đang lúc cô suy nghĩ đến ngây người, đột nhiên truyền đến xúc cảm ấm áp, cô giật nảy mình, bình tĩnh mới phát hiện tay Thi Vinh đặt lên đùi cô. Trên tay Thi Vinh có vết chai rất dày, chạm vào đùi mềm mại như tơ lụa của Mạnh Nịnh, có cảm giác tê dại không nói nên lời. Đây là việc Thi Vinh thường xuyên làm, lúc lái xe thường làm vài động tác thân mật, nịnh sợ nguy hiểm, lần nào cũng yên lặng chịu đựng. Nếu như là trước đây, Thi Vinh không chỉ như vậy thôi, nhưng lần này con trai ngồi phía sau, dù như thế nào, anh cũng phải giữ vững hình tượng người cha nghiêm khắc.
"Đừng..." Mạnh Nịnh nhỏ giọng nói, quay đầu lại liếc Quả Quả một cái. Cậu nhóc vẫn chơi đùa vui vẻ với chó nhỏ, tuy rằng không nhìn về phía này, nhưng Mạnh Nịnh vẫn sợ hãi.
Thi Vinh không có chuyện gì không làm được cả, nếu anh thật sự muốn, Mạnh Nịnh tin chắc rằng anh dám vào lúc này, ngay ở trong này, làm trước mặt con trai. Kết hôn nhiều năm như vậy, nơi duy nhất cô không thể nhìn thấu Thi Vinh chính là ở trên giường, người đàn ông này có thể lực đáng ngạc nhiên, luôn luôn có thể giày vò cô đến chết đi sống lại. Ngẫm lại hàng tối làm tình cả đêm, Mạnh Nịnh liền rùng mình một cái, khi cô đi học ghét nhất là kì nghỉ lễ đến, bởi vì điều đó tượng trưng cho thân thể không khoẻ cùng với phiền phức, nhưng sau khi kết hôn, cô hận không thể ngày nào cũng là kì nghỉ lễ.
Thi Vinh không đáp lại cô, tay to nhẹ nhàng vén váy Mạnh Nịnh lên, dò xét đi vào. Mạnh Nịnh không dám phát ra tiếng, cắn môi dưới, hai tay siết thành nắm đấm, sợ mình phát ra âm thanh gì không nên có.
Nhưng Thi Vinh lại thích cô như thế này, thừa dịp chờ đèn đỏ, anh nghiêng đầu quay lại hôn cô một cái, thời gian này anh lại hút thuốc, cho nên giữa răng môi tràn ngập mùi thuốc lá, Mạnh Nịnh rất không thích đàn ông hút thuốc lá, nhưng cô không thể không thừa nhận, dáng vẻ khi Thi Vinh hút thuốc thật sự rất đẹp trai, đẹp trai đến nỗi khiến người ta sẵn lòng dâng hiến toàn bộ cho anh.
Đến khi về nhà, Thi Vinh mở cửa xe, Quả Quả ôm chó nhỏ xuống xe, Mạnh Nịnh lại mềm nhũn trên chỗ ngồi của mình không thể động đậy. Không phải cô không muốn xuống xe, thật sự là không còn chút sức nào, ngay cả giơ đầu ngón tay lên cũng khó khăn. Thi Vinh khom lưng vào trong xe dắt cô ra, tiện thể ôm lấy eo nhỏ của cô, biết rõ còn cố hỏi: "Làm sao vậy?"
Mạnh Nịnh phải trả lời như thế nào đây? Nói em bị anh làm cho tiết một lần, dẫn đến chân nhũn không đi nổi sao? Cô mới không cần! Cả hai đều biết chuyện mất mặt đã đủ rồi, nếu còn để cô chính miệng nói ra... Còn không bằng giết cô luôn đi!
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Nịnh đỏ bừng, Thi Vinh liền cười, hôm nay tâm trạng của anh rất vui.
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
77 chương
125 chương
10 chương
141 chương
35 chương
147 chương
46 chương