Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh
Chương 54
Cái gì mới là tình yêu đích thực?
Có lẽ chính là sợ hãi vô cớ mà tìm kiếm và khát khao, sau đó là sự chờ đợi vĩnh hằng, dù có đối mặt với bất kì mưa dập gió vùi nào cũng vững bền, không chút lay chuyển. Khi còn trẻ không vừa lòng bị gia đình ép duyên, sinh được đứa con đầu thì lén lút chạy thoát, vứt bỏ chồng và con gái ở quê chẳng quan tâm, tự cho là đúng mà thoát đi, là sự lên án và đối kháng với cuộc hôn nhân không tình nguyện này.
Kỳ thật bình thường ba Mạnh đẹp trai bao nhiêu chẳng thể nói hết, nhưng ngũ quan đoan chính, tính tình nhã nhặn, lúc còn trẻ không ít cô gái trong thôn thầm thương trộm nhớ ông. Khi biết ông phải kết hôn, không ít cô gái đã len lén lau nước mắt. Nhưng một người đàn ông dịu dàng hoà nhã như vậy, Đinh phu nhân lại thấy gai mắt.
Bà ta cảm giác tình yêu không phải như thế này. Tình yêu lẽ ra phải giống trong tiểu thuyết hoặc là trên TV, oanh oanh liệt liệt, như ngọn lửa bùng cháy có thể thiêu đốt tất cả. Bà ta nghĩ như vậy, cũng làm như vậy. Nửa đời trước của bà ta - cho đến giờ phút này, vẫn luôn tràn ngập hạnh phúc. Chồng trước yêu bà ta, không dây dưa mà ly hôn với bà ta, thả bà ta đi tìm cuộc sống mới, mười mấy năm qua chưa một lần nào đi tìm bà ta, thật giống như chưa từng xuất hiện người này trong đời bà ta vậy.
Chồng hiện tại đối xử với bà ta càng thêm dịu dàng săn sóc, tốt muốn chết, tiêu tiền như nước vì d"d"l"q"dbà ta mà mắt cũng không nháy một cái. Cuối cùng bà ta trải qua cuộc sống phu nhân hô mưa gọi gió. Mấy năm nay, bà ta chưa từng về quê thành phố Dung, một là không dám trở về, hai là chẳng thèm trở về. Bà ta không muốn cho chồng biết gia đình mình như thế nào, cũng không muốn ông tay biết chân tường của cái gọi là "chia tay trong hòa bình" trong lời bà ta là gì. Nếu có thể, Đinh phu nhân sẽ bóp mình chết luôn.
Sau khi bà ta gả cho Đinh Hoài Chí, suốt ngày mua sắm, đi dạo phố, uống trà chiều, giao thiệp với rất nhiều bạn bè, vài chục năm nay không sinh con, một xu cũng không phải do mình kiếm ra. May mà Đinh Hoài Chí có năng lực, bất kể bà ta đòi cái gì, ông ta cũng có thể dâng lên, lâu ngày, Đinh phu nhân cũng thành thói quen.
Thói quen này lâu dài như trời đất, theo thời gian càng in đậm trong lòng, quyết không thể dễ dàng xóa bỏ.
Cho nên, khi phát hiện tất cả lẽ ra thuộc về mình lại bị một người khác cướp đi thì sao?
Quả thực Đinh phu nhân muốn điên rồi! Bà ta khiếp sợ mà nhìn hai người dây dưa trên giường lớn, người đàn ông trung niên tuy vẫn giữ được dáng người nhưng có hơi chảy xệ đang gầm nhẹ chạy nước rút, dưới thân ông ta đè một thiếu nữ trắng nõn nà, đôi chân nhỏ vòng qua thân người đàn ông, miệng nhỏ ngâm nga, theo sự va chạm của người đàn ông mà kích thích không ngừng. Người đàn ông như một con cá mập đen lớn, đè cá trắng nhỏ non nớt dưới thân, cái vật to lớn dơ bẩn không ngừng chen vào rút ra, nhe nanh múa vuốt tiến công vào trong động nhỏ lầy lội.
Hai người kia đang đắm chìm trong khoái cảm nên vẫn chưa phát hiện Đinh phu nhân đang đứng ở cửa. Rốt cuộc Đinh phu nhân không thể chịu đựng được nữa, thét chói tai nhào tới. Lúc này, sự dịu dàng của bà ta, sự săn sóc của bà ta, sự nghe lời của bà ta, phong độ phu nhân của bà ta... Chẳng còn lại gì hết, bây giờ bà ta chỉ muốn băm con tiện nhân dụ dỗ chồng bà ta ra hàng trăm ngàn mảnh!
Đinh Hoài Chí đang chơi đùa vui vẻ, đang định phóng ra, đột nhiên bị người ta đẩy ra, trong nháy mắt đã bị dọa cho mềm nhũn, mà Mộc Nhung Nhung thì bị Đinh phu nhân níu lấy, không nói hai lời, cứ tát bôm bốp lên mặt. Lúc đó Mộc Nhung Nhung không đánh trả - cô ta quyết sẽ không đánh trả, nếu không thì làm sao để trái tim Đinh Hoài Chí hướng về cô ta chứ?
Đinh Hoài Chí cũng chỉ là hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh khôi phục thần trí, lập tức kéo Đinh phu nhân ra, ôm Mộc Nhung Nhung đang bị dọa đến toàn thân phát run vào trong lòng, lại còn thân mật kéo chăn đơn ra bao cô ta vào. Trải qua khoảng thời gian sống phóng đãng, ông ta đã bị Mộc Nhung Nhung câu mất hồn rồi, cái gì cũng không được, chỉ cần suy nghĩ đến cô ta, toàn thân liền phấn chấn, giống như sinh lực khi còn trẻ quay lại vậy. Thật sự là kỳ diệu, vốn căn bệnh của vợ đã làm ông ta kiệt sức vô cùng, ở trên thân thể trẻ tuổi đàn hồi của Mộc Nhung Nhung, ông ta lần nữa tìm về cảm giác tràn trề sinh lực.
Mộc Nhung Nhung khéo hiểu lòng người, biết nguyên tắc, tính tình lại không ham danh lợi, không tranh không cướp, đều khiến cho Đinh Hoài Chí càng lúc càng mê mẩn cô ta. Ông ta quá thích cô bé này, cảm thấy cô ta mới đúng là chân mệnh thiên nữ mà ông ta vẫn luôn tìm kiếm. Chân mệnh thiên nữ đang bị người ta níu lấy tát trước mặt, đương nhiên Đinh Hoài Chí phải bảo vệ cô ta rồi. (Nhã: Hóa ra vợ chồng nhà họ Đinh này đều ham tìm tình yêu đích thực!)
Thế nào Đinh phu nhân cũng không nghĩ tới, phản ứng đầu tiên của chồng không phải lúng túng cũng không phải áy náy, ngược lại là phẫn nộ!
Ông ta đang tức cái gì? Dĩ nhiên là đang tức bà ta ra tay đánh tình nhân nhỏ của ông ta rồi!
Mộc Nhung Nhung khóc hu hu, rúc trong lòng Đinh Hoài Chí. Cánh tay lộ ra bên ngoài của cô ta loang lổ vết hôn, chăn đơn không bao được hết thân thể cô ta, cho nên mơ hồ lộ ra cảnh xuân. Đinh phu nhân nhìn thấy, trong lòng ghen ghét không thể nói nên lời, thật sự là hận không thể ăn tươi nuốt sống Mộc Nhung Nhung. Ánh mắt nhìn Mộc Nhung Nhung chằm chằm, tràn đầy sự hung ác: "... Đinh Hoài Chí! Anh... có lỗi với em!" Ở trong bệnh viện bà ta chịu đau khổ vì trị bệnh bằng hóa chất, ông ta lại ở nhà chơi bời với con bé trẻ tuổi!
Đây là bộ mặt thực của tình yêu bà ta luôn mong muốn sao?!
Đinh Hoài Chí trải qua mấy tháng bị tẩy não, đã sớm bực mình với Đinh phu nhân, hơn nữa Đinh Linh cũng đứng về phía ông ta, mà Mộc Nhung Nhung thường xuyên ghé vào lỗ tai ông ta d.d..l.q.dmà hỏi chuyện người vợ đầu. Đinh Hoài Chí nghĩ, đúng vậy, là như thế không sai, không phải lúc trước Đinh phu nhân cũng bò lên giường của ông ta như vậy sao? Nếu không thì người vợ đầu kia của ông ta sẽ không phải chịu đả kích mà tự sát. "Sao tôi lại có lỗi với cô chứ?" Ông ta không kiên nhẫn mà hỏi.
Kỳ thật vốn không cần Đinh phu nhân trả lời, Đinh phu nhân lại cứ tiếp tục thét chói ta: "Đây chính là cái mà anh nói sẽ yêu tôi thương tôi cả đời sao? Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy hả?! Tôi, tôi đánh chết anh, kẻ bạc tình này! Tôi đánh chết anh!" Tiện tay cầm gì đó ném về phía người Đinh Hoài Chí. Ngay từ đầu Đinh Hoài Chí vẫn luôn trốn tránh, sau đó Đinh phu nhân điên thật sự, ông ta cũng không tránh nổi, may mà gần tay bà ta đều là vật mềm, không làm ông ta bị thương.
Nhưng đúng lúc này, một cái chặn giấy bị ném qua đó, trúng giữa trán Đinh Hoài Chí, lập tức máu tươi chảy ra, dọa sợ Mộc Nhung Nhung trong lòng ông ta. Đương nhiên, Mộc Nhung Nhung cũng không phải lo lắng cho vết thương của Đinh Hoài Chí, mà càng nghĩ càng sợ, thứ này suýt nữa đập trúng cô ta đấy! Tuy là cô ta không phải giới diễn viên nghệ sĩ, nhưng cũng là dựa vào khuôn mặt này để kiếm cơm, nếu như bị đánh hỏng, nhất định cô ta sẽ giết con mụ già này để trút giận!
Thấy Đinh Hoài Chí bị thương, vẻ hung hăng càn quấy của Đinh phu nhân lập tức tiêu tán đi một nửa, Đinh Hoài Chí phẫn nộ lườm bà ta: "Những năm gần đây, chi phí ăn ở đi lại của cô, đều không phải là tôi nuôi cô hay sao? Cô báo đáp tôi thế nào? Ông đây gặp xui tám đời mới có thể cưới con đàn bà điên như cô!"
Mộc Nhung Nhung nũng nịu trong lòng ông ta kéo kéo ống tay áo của ông ta, nhỏ giọng: "Vẫn nên mau băng bó đi, chú chảy nhiều máu quá, Nhung Nhung sợ..." Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, nước mắt chan chứa.
Đinh Hoài Chí đâu thể chịu để Mộc Nhung Nhung lo cho ông ta như vậy, đang muốn xoa dịu, lại đột nhiên nghe thấy tiếng của Đinh Linh truyền đến từ bên ngoài: "Ba, Nhung Nhung, đã nói hai người nhiều lần rồi, đừng có ném loạn khắp nơi như thế được không? Mỗi lần về nhà con đều cảm giác như vào KTV vậy!"
Giọng nói từ xa lại gần, có lẽ là dưới tầng thấy không khóa cửa, cho rằng bọn họ đã làm xong rồi mới vào. Nhưng Đinh Linh vừa vào phòng thì thấy Đinh phu nhân đứng ở một bên, sợ tới mức túi xách trên tay rơi bộp xuống đất, mỹ phẩm bên trong nhanh chóng lăn ra, cô ta cũng chẳng còn tâm trạng để nhặt lên, bị dọa tới mức không nói nên lời: "Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ... mẹ, sao mẹ lại về?!" Không phải đã nói là ngày mai đi đón sao? Sao lại đột nhiên trở lại?!
Lúc này Đinh phu nhân mới hiểu, hóa ra tất cả mọi người đều biết chuyện này, ngay cả con gái nhỏ mà bà ta thương yêu nhất cũng biết!
Nhưng cô ta lại không nói cho bà ta!
Đinh Linh cũng không phải người đần độn, lập tức liền nhìn ra đây là Đinh phu nhân định trách tội mình, nhưng cô ta không biết mình làm sai ở đâu: "Mẹ, mẹ đừng như vậy, kỳ thật chuyện này cũng không phải ba cố ý, mẹ không thể tha thứ cho bọn họ được sao? Tha thứ là đức tính tốt đẹp hoàn mỹ nhất của loài người, đây không phải là mẹ nói cho con biết sao?"
Đinh phu nhân trợn tròn mắt.
Đinh Linh thấy bà ta sửng sốt, tưởng mình đã thuyết phục được, lại nói: "Mẹ à, nể mặt con, mẹ hãy tha thứ cho Nhung Nhung đi! Cậu ấy thật sự không cố ý đâu, chỉ là cậu ấyd;d;l;q;d quá thích ba thôi... Ba cũng vô cùng thích cậu ấy! Mẹ à, thân thể mẹ không khỏe, dù sao cũng không thể để ba phải nhẫn nhịn vì mẹ đúng không?"
"Thực xin lỗi" Nhưng vào lúc này, Mộc Nhung Nhung quỳ xuống phịch một tiếng, dập đầu mấy cái thật vang trước mặt Đinh phu nhân, giương mắt khóc đến hoa lê đẫm mưa, điềm đạm đáng yêu mà cầu xin: "Bác gái! Cháu biết là cháu có lỗi với bác! Là cháu làm sai rồi. Nhưng, nhưng cháu thực sự không khống chế nổi bản thân... Cháu chỉ là quá thích chú Đinh mà thôi! Bác tốt như vậy, nhất định sẽ tác thành cho cháu đúng không?!" Nói xong, dùng đôi mắt tràn đầy cầu xin nhìn Đinh phu nhân. Thấy đối phương vẫn không có phản ứng, liền nói tiếp: "Cháu bảo đảm, cháu bảo đảm sẽ không tranh đoạt tình yêu của chú với bác gái, chỉ cần bác gái bằng lòng chia một chút cho cháu thôi, cháu đã cảm thấy mỹ mãn rồi, van xin bác gái, tác thành cho cháu đi!"
Nói xong, lại dập đầu ba cái.
Đinh Hoài Chí muốn ngăn cản đã không kịp, ông ta chỉ có thể đau lòng mà kéo Mộc Nhung Nhung vào trong ngực nói lời an ủi, sau đó phẫn nộ trừng mắt nhìn Đinh phu nhân! Người phụ nữa ngày xưa ông ta vô cùng yêu thương, gần như là nâng niu che chở hết mực, trước mặt Mộc Nhung Nhung, biến thành kẻ cặn bã không có sức chiến đấu.
Hai người này tình chàng ý thiếp ngay trước mặt, cả con gái ruột của mình cũng đứng về phía đối phương, vành mắt Đinh phu nhân đau xót, nước mắt rơi xuống lã chã. Chẳng qua bà ta chỉ ở bệnh viện mấy ngày, sao vừa về đến nhà, cái gì cũng thay đổi như thế?!
Thấy Mộc Nhung Nhung khóc cũng không dám lớn tiếng, lại chỉ có thể rúc đầu vào trong lòng ông ta, cả trái tim Đinh Hoài Chí không biết hạnh phúc nhường nào, quả thực muốn giấu cô ta vĩnh viễn, ông ta càng nhìn Mộc Nhung Nhung càng thoả mãn, càng động lòng, vì thế mà càng không kiên nhẫn và chán ghét Đinh phu nhân.
Con người này, cũng cần có một người để so sánh. Không so với cô gái trẻ tuổi, bà ta cũng không biết thế yếu của mình ở đâu. Không chỉ có thân thể trẻ trung và dung mạo, quan trọng nhất vẫn là trái tim.
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
43 chương
216 chương
147 chương
45 chương
3 chương